Thiên Tuyết chợp mắt chưa được bao lâu thì lại có tiếng người đạp cửa bay vào rất quen thuộc, nàng cũng không quay đầu lại, vùi mình vào chăn bông, đi đánh bài với Chu công lão đầu.
Bạch Thiên Vân vừa đạp cửa vào thì liền lo lắng tiểu đồ đệ của mình tức giận, thì đập vào mắt là bóng dáng nhỏ bé chỉ động một tí rồi lại ngủ tiếp làm lão rơi vạch hắc tuyến, ngươi có cần ngủ say như vậy không ? Rồi một màn gà bay chó sủa kéo nhau dậy xuất hiện….
Thiên Tuyết vừa chậm chạp đi vừa ngáp, oáp, nàng buồn ngủ a, mà sao sư phụ lại kéo nàng vô nơi đâu mà mùi thảo dược nồng đậm như vậy nhỉ ?
Bạch Thiên Vân kéo Thiên Tuyết vào một căn phòng rồi bắt đầu quá trình dạy học cho nữ chính của chúng ta. Và đương nhiên là cảnh sư phụ rượt đuổi đồ đệ là không thể thiếu rồi. Nhưng buổi học hôm nay mỗ nữ của chúng ta không về tay không đâu a.
Sau khi Bạch Thiên Vân xác định là mình không thể trừng phạt được đồ đệ này là do tên Dương Nhất Sinh kia sáng hôm nay đã dạy Thiên Tuyết khinh công và nội lực thì cơn giận của lão đã không cánh mà bay sang nguời Dương Nhất Sinh.
Cộng thêm việc trưa nay hắn chạy mất tiêu khi lão cầu cứu thì Bạch Thiên Vân đã thề là nếu không trừng phạt Dương lão đầu thìtên lão sẽ viết ngược lại. Nghĩ xong rồi Bạch Thiên Vân dừng lại, hít một hơi rồi thần bí nói :
- Nha đầu, không chơi với ngươi nữa. Nhưng ngươi hãy nghe ta nói, ngươi có muốn trừng trị lão ngoan đồng kia không ?
Thiên Tuyết nghe thấy thế thì quả nhiên dừng lại, quay đầu, cười khả ái nhìn Bạch sư phụ của mình, không ngờ sư phụ của mình cũng phúc hắc như vậy a.
Mỗ nữ của chúng ta là ai, là một con người sói đội lốt cừu, đệ nhất phúc hắc vô sỉ, nếu có cơ hội chỉnh người thì sao không làm? Mà Dương sư phụ cũng từng đắc tội với nàng a, quân tử trả thù năm chưa muộn, mà bây giờ là thời cơ tốt nhất, đúng là ông trời cũng giúp nàng mà. Vậy là một kế hoạch cực kỳ cực kỳ đen tối được tạo ra, làm Dương Nhất Sinh đang nhàn nhã ngồi trên cây cũng đánh một cái hắt xì rồi ngã phịch xuống đất, mắt trái giật vài cái, khó hiểu nói :
- Ai u, sao tự dưng lại ngã thế này. Sao mình cứ có cảm giác bị tính kế nhỉ?
Vậy là cuộc sống của nhị vị sư phụ và tiểu đồ đệ phúc hắc có lẽ sẽ rất phong phú đây…..
Đoạn trích ngắn chương sau :
... ...
Thiên Tuyết không thèm nhìn đến thiếu niên đó mà thất thần nhìn rangoài, nàng đã ở trên núi được gần năm rồi, vậy mà vẫn chưa được đi ra ngoài xem cuộc sống ở cổ đại như thế nào.
Ai như cái tên sư đệ kia, hắn được hai lão già kia cho ra ngoài, chạy chạy nhảy nhảy ở ngoài đó, còn nàng thì vẫn lủi thủi một mình trong này. Không…..không được ! Nàng cũng phải ra ngoài thăm thú, đi hội vào ngày lễ, xem xuân cung đồ D trong hoàng cung, nàng cũng phải đi ngắm mĩ nam cổ đại, nếu không thì xuyên đến đây thật là uổng…..