Tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của Liễu Huyên, thì lại có tin tức truyền ra làm cho bọn họ mở to mắt mà nhìn.
Công ty Tử Ngọc đồng ý hợp tác với nhà họ Liễu rồi!
Tin tức này đã làm chấn động cả thành phố Đông Hải! Có phải là điên rồi hay không? Lại đi hợp tác với một gia tộc hạng hai?
Mà Liễu Huyên hiện tại lại vừa mừng vừa sợ, ngay cả giám đốc của công ty Tử Ngọc cô cũng chưa gặp, nhưng thư ký giám đốc đã nói với cô, ngày mai có thể đến đây ký hợp đồng.
Thành phố Đông Hải, khách sạn Viên Ngọc Phương Đông.
Đây là khách sạn nổi tiếng nhất thành phố Đông Hải, một người một đêm cũng đã hơn một ngàn tệ! Ngày hôm nay lão phu nhân nhà họ Liễu rất vui vẻ, bao toàn bộ khách sạn, ăn mừng thành công của Liễu Huyên, hơn nữa thông báo với tất cả người nhà họ Liễu, hôm nay phải có mặt! Không chỉ như thế, còn mời rất nhiều khách khứa đến. Phải biết rằng, có thể ký hợp đồng với công ty Tử Ngọc, đây chính là một việc lớn, bọn họ hận không thể thông báo cho tất cả mọi người biết!
Trong khách sạn, Liễu Huyên trở thành trung tâm của mọi người. Ngồi ở bàn thứ nhất.
Nhạc Phong đi sát theo cô, vừa ngồi xuống, mông còn chưa kịp nóng thì anh đã nghe thấy một tiếng trách mắng từ phía sau truyền đến.
“Đứng lên, đây là chỗ mày có thể ngồi à? Mau nhường chỗ cho tổng giám đốc Tiêu!”
Kẻ nói ra lời này, chính là Liễu Chí Viễn. Chẳng qua bây giờ bên cạnh anh ta còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nữa.
Nhìn thấy cô gái này, Trầm Mạn ngay lập tức đứng lên, nói với Nhạc Phong: “Mau nhường chỗ đi! Đúng là không có mắt nhìn gì cả.”
Trầm Mạn biết, cô gái này không thể trêu chọc được. Cô ta chính là khách được lão phu nhân mời đến, đại tiểu thư nhà họ Tiêu, Tiêu Ngọc Nhược.
Nhà họ Tiêu là một gia tộc có truyền thống kinh doanh, nghe nói toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu cũng phải đến hai mươi mấy triệu!
Lần này được Liễu lão phu nhân mời đến, Tiêu Ngọc Nhược mới đi vào nơi này, ngay lập tức cô đã chú ý đến Liễu Huyên. Bởi vì cô ta thấy dưới chân Liễu Huyên là một đôi giày cao gót cực kỳ xinh đẹp. Hình như là làm bằng thạch anh đúng không?
Tiêu Ngọc Nhược là một người rất thích thạch anh, đây là chuyện mà ai cũng biết. Nhưng cô ta lại không có đôi giày này. Cũng không phải vì cô ta mua không nổi, mà bởi vì giày làm bằng thạch anh toàn cầu số lượng có hạn, cả thế giới chỉ có chín mươi chín đôi! Phải biết rằng, đôi giày này cũng không phải cứ có tiền là mua được, còn phải có đủ quan hệ, mới có thể mua được đôi giày này.
“Tránh ra đi, mày có bị mù không? Không nhìn thấy tổng giám đốc Tiêu đang chờ ở đây sao?"
Liễu Chí Viễn nhìn thấy Nhạc Phong không phản ứng gì, nhất thời tức giận, hét lớn.
Nhạc Phong giống như không nghe thấy gì, chỉ ngồi bình tĩnh cắn hạt dưa.
Nhìn thấy Nh như vậy, Trầm Mạn đi đến nói: “Có phải mày điếc rồi không? Chí Viễn nói gì mày không nghe rõ sao?"
Nếu như Nhạc Phong đắc tội Tiêu Ngọc Nhược, vậy thì bọn họ cũng không bồi thường được đâu! Tuy Nhạc Phong đã vay được năm trăm vạn, nhưng
trong lòng Trầm Mạn, thì anh vẫn chỉ là một kẻ vô dụng. Chẳng qua gặp may, quen biết được một người bạn học có tiền mà thôi.
“Nếu không anh nhường chỗ một chút đi.”
Lúc sau, Liễu huyên cũng nhìn về phía Nhạc Phong nói.
“Được.” Thấy Liễu Huyên mở miệng, Nhạc Phong cười cười, đứng lên đi về máy bàn phía sau.
Liễu Chí Viễn cười hắc hắc, lấy lòng kéo ghế ra: “Tổng giám đốc Tiêu, cô mau ngồi đi. Kẻ vừa rồi chính là người đến ở rể ở nhà họ Liễu, anh ta đến nhà chúng ta uống không mất phí, ăn không cần trả tiền, mỗi ngày giống như một ông cụ, thật ra anh ta chỉ là một thằng ngốc, cô không cần tính toán với loại người như anh ta."
"U"
Tiêu Ngọc Nhược nhẹ nhàng lên tiếng, ngồi trên ghế, ánh mắt dừng lại ở đôi giày thạch anh.
Thật là quá đẹp đi. Chắc chỉ cần một cô gái đi đôi giày này vào, khí chất sẽ tăng lên vài cấp bậc nhỉ.
“Tiểu thư Liễu Huyên, xin hỏi."
Tiêu Ngọc Nhược không nhịn được mà mở miệng: “Xin hỏi đôi giày mà cô đang đi mua được ở đâu vậy?"
Liễu Huyên cười nhẹ, trong lòng vui mừng không chịu nổi. Mọi người đều biết, Tiêu Ngọc Nhược là một cô gái xinh đẹp có tiếng ở thành phố Đông Hải, nhưng hiện giờ, ánh mắt cô ta nhìn mình tràn đầy sự hâm mộ. Liễu Huyên làm sao lại không vui cho được.
“Là do một người bạn tặng cho tôi.” Liễu Huyên nhẹ giọng nói.
“Vậy...vậy tôi có thể làm phiền bạn của cô, nhờ người đó mua cho tôi một đội có được không?”
Tiêu Ngọc Nhược nói: “Yên tâm, tôi sẽ trả thêm tiền nhờ bạn có mua giúp nữa, tôi trả giá gấp đôi.”
Thanh âm không lớn, nhưng những người ngồi ở bàn gần đây đều nghe thấy hết, không nhịn được nhìn lại.
Thạch anh chi luyến đấy, giá niêm yết là ba nghìn vạn! Mua giá gấp đôi đã là sáu nghìn vạn rồi. Bởi vậy mới thấy rõ, nhà họ Tiêu đúng là có rất nhiều tiền.
Hơn nữa Tiêu Ngọc Nhược và Liễu Huyên ngồi cùng nhau, họ đều là hai cô gái cực phẩm, thật sự là quá xinh đẹp. Tiêu Ngọc Nhược lại mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn, làm đàn ông say đắm. Hai người mỗi người mỗi vẻ, thu hút tất cả ánh nhìn.
“Đúng thật là con gái mà, con còn chờ gì nữa, mau gọi điện cho người bạn ấy của con đi."
Trầm Mạn nhịn không được mở miệng. Đây đúng là một cơ hội tốt, bọn họ có thể kéo gần quan hệ với cô cả nhà họ Tiêu.
Liễu Huyên cắn môi, gật đầu, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Từ Hưởng Đông.