Tôi cố gắng giãy dụa, thậm chí muốn giơ đầu gối lần nữa đột kích tiểu đệ đệ của hắn, nhưng Thịnh hồ ly lần này có chuẩn bị, hắn dùng thân mình ép chặt lấy tôi, làm cho tôi không thể động đậy.
Miệng của tôi dưới tình huống này đều dựa vào miệng để hít thở a, thế mà lại bị hắn bịt chặt, một tí không khí cũng không tiến vào được.
Mà cái mũi của tôi, mở rộng ra, dụ hoặc tôi hít thở.
Không được, không được, Hàn Thực Sắc, đây chính là khí độc của lão viện trưởng, ngươi hít một hơi, thì tương đương với uống rượu độc giải khát a!
Tôi căm tức Thịnh hồ ly, không thể dùng chân giẫm chết hắn, không thể dùng ngôn ngữ bóp chết hắn, tôi liền dùng ánh mắt giết chết hắn!
Nhưng công lực không đủ, người ta chỉ cho là gãi ngứa.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, khổ sở cầu xin nhìn hắn, ý tứ chính là: đại ca, ngươi thả ta đi, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, đổ bô xí cũng được.
Thịnh hồ ly bỗng nhiên đưa mặt nhích lại gần, hơi hơi nghiêng đầu, kề môi tới gần bên tai tôi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần ngươi đáp ứng làm nữ nhân của ta, ta sẽ tha cho ngươi."
Nghe vậy tôi ý chí kiên định mà lắc đầu.
Thấy tình hình này, Thịnh hồ ly không chút hoang mang, khóe miệng nhếch lên một nét cười nhàn hạ, tiếp tục nhìn tôi vùng vẫy trước lằn ranh sống chết.
Tôi vận dụng ý chí lực toàn thân, nhẫn nại. Trong đầu vọng lên âm thanh ngầm an ủi chính mình: Sắp rồi, sắp rồi, lão viện trưởng lập tức sẽ đi xong.
Nhưng mà, bánh của lão viện trưởng, vẫn là liên tu bất tận a.
Lão nhân gia hắn ở sát vách cửa, bài tiết đến tinh thần sảng khoái, lưu luyến quên về, ý chưa tận hứng, vui mừng sung sướng.
Âm thanh bùm bùm không dứt bên tai.
Vừa “đi”, lão viện trưởng còn ngâm nga hát giúp vui.
Là “Bản giao hưởng định mệnh” của Beethoven.
"Dang dang dang dang, dang dang dang dang de…."
Theo tiết tấu của âm nhạc, một đống bánh cũng liền xuống theo nhịp.
Tôi quả thực là khóc không ra nước mắt.
Tôi nói lão viện trưởng này, ngươi rốt cuộc ăn bao nhiêu a?
Lúc này, cách lúc tôi nín thở, đã trọn một phút đồng hồ.
Rất nhanh, mặt của tôi, bắt đầu bởi vì không có dưỡng khí hít vào mà trở nên đỏ bừng.
Trong mắt của tôi, tơ máu che kín.
Gân xanh trên thái dương tôi, bắt đầu phồng lên, ở bên bờ vực sắp nổ mạnh.
Rốt cục, tôi kiềm chế không được, hít vào một hơi.
Mẹ...... Của...... Tôi...... A!
Thật sự là quá tạo nghiệp!
Xông đến hai mắt tôi biến thành màu đen!
Tôi vội vàng bịt mũi lại.
Nếu như ngửi phải một lần nữa, tôi tình nguyện đi chết.
Nếu như so sánh một chút, thì việc ở cùng với Thịnh hồ ly, dường như lại biến thành một lựa chọn thiên đường.
Vì thế, tôi không có suy xét thêm gì nữa, nặng nề mà gật đầu với Thịnh hồ ly.
Sau đó, Thịnh hồ ly vẫn duy trì nụ cười đắc ý, kéo tôi ra nhà vệ sinh.
Sau đó, tôi tái nhợt trưng ra bộ mặt giống như u hồn ngồi một ngày.
Sau đó, tôi tỉnh ngộ phát hiện ra, Thịnh hồ ly đã muốn chiêu cáo với thiên hạ, nói tôi là bạn gái của hắn.
Hơn nữa, Thịnh hồ ly vào buổi chiều hôm đó, cùng tôi về nhà, thu dọn những đồ dùng cần thiết nhất của tôi, đem tôi áp giải đến nhà hắn.
Chờ đến khi cái đầu bị lão viện trưởng xông khói đến quay mòng mòng của tôi phản ứng lại, tôi phát hiện, chúng tôi cư nhiên lại ở chung rồi.
"Vì sao chúng ta phải ở chung?" Tôi hỏi.
"Bởi vì chúng ta là bạn trai bạn gái." Thịnh hồ ly đáp.
"Bạn trai bạn gái có thể từ từ mà." Tôi sử dụng kế hoãn binh.
"Nhưng mà, khởi điểm của chúng ta quá cao rồi, trước khi trở thành bạn trai bạn gái, đã lên giường. Cho nên, sau khi trở thành bạn trai bạn gái, nên ở chung." Thịnh hồ ly đọc Tôn Tử binh pháp thành thục, binh đến đem chặn, nước đến đất chắn.
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ có thể một khóc hai náo ba thắt cổ: "Ta phải về nhà! Thả ta về nhà!"
"Ngươi đã không có nhà rồi." Thịnh hồ ly nhàn nhạt mà nói.
"Tại sao?!" Tôi sửng sốt: "Chẳng lẽ ngươi đem nhà của ta đi đốt?"
"Ta còn không nghĩ phạm tội phóng hỏa." Thịnh hồ ly nhìn tôi, mỉm cười: "Đứa nhỏ ngươi nhặt về kia hiện tại sẽ ở nhà ngươi, cho nên, ngươi chỉ có thể tạm thời ở nơi này của ta."
"Tên ăn mày nhỏ ở tại nhà của ta?" Tôi liếc mắt một cái đánh giá Thịnh hồ ly từ trên xuống dưới, hỏi: "Là chủ ý của ngươi"
"Hắn bệnh nặng mới khỏi, chẳng lẽ ngươi muốn đứa nhỏ kia một lần nữa ngủ ở đường hầm ngầm?" Lý lẽ của Thịnh hồ ly có cả đống a.
Tôi đương nhiên biết đây là quỷ kế của hắn, nhưng là chuyện tới bây giờ, cũng không có biện pháp nào khác.
Chỉ là, về chuyện này, tôi vẫn là bị động, mờ mịt.
Tôi cùng Thịnh hồ ly, là bạn trai bạn gái.
Như vậy, có được không?
Nhìn căn phòng mà Thịnh hồ ly sửa sang rất trang nhã, lại nhìn bóng dáng hắn giúp tôi thu dọn đồ đạt này nọ, tôi gọi hắn một tiếng: "Thịnh Du Kiệt."
"Hả?" Hắn đáp, nhưng không có xoay người lại.
Tôi cắn cắn môi dưới, do dự một hồi, rốt cục hỏi: "Ngươi tại sao… tại sao nhất định muốn ta làm bạn gái của ngươi?"
Động tác trên tay Thịnh hồ ly dừng lại một giây.
Chỉ có một giây.
Ngắn ngủi đến mức tôi cũng không chắc chắn.
Hắn vẫn như trước đưa lưng về phía tôi, thản nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi nói đi?"
Tôi đứng ở trước giá sách, đưa tay lên trên một loạt gáy sách mơn trớn, thật lâu sau, rốt cục mở miệng: "Ngươi không phải là… thích ta rồi chứ?"
Nghe vậy, Thịnh hồ ly buông vật gì đó trong tay xuống.
Xoay người lại.
Hắn chậm rãi đi về phía tôi.
Thịnh hồ ly có một đôi chân thon dài, tôn lên cả thân người anh tuấn phi thường, có khí chất.
Lúc này, hắn mặc quần màu vàng nhạt, lộ ra cặp chân trần khêu gợi.
Đây là lần đầu tiên tôi chú ý tới ngón chân hắn.
Sạch sẽ, trắng nõn, mượt mà.
Hóa ra, vẻ đẹp của Thịnh hồ ly, đã được võ trang đến tận ngón chân.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới sau khi hắn cởi quần ra, đùi trơn láng, mông vểnh, còn có vòng bụng khêu gợi, cùng với khi hắn rong ruổi trên người tôi, sợi tóc ướt chút mồ hôi dính vào trán......
Đang suy nghĩ hình ảnh không được kiểm duyệt này, lại cảm giác Thịnh hồ ly tới trước mặt tôi.
Hắn hai tay giữ lấy hai bên má của tôi, đem tôi nhốt giữa người hắn cùng giá sách.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt, mặt của tôi, bỗng nhiên đỏ lên.
Không có nguyên do.
Thật là đáng quý a, Hàn Thực Sắc trước giờ không cần mặt, không cần da lại biết đỏ mặt?
Thịnh hồ ly cúi đầu, sợi tóc nhẹ nhàng hơi hơi lướt nhẹ qua hai má tôi, mang theo một trận ngưa ngứa rung động.
Tôi tưởng rằng hắn sẽ hôn tôi, vì thế, liền nhắm mắt lại, chu miệng ra, chuẩn bị hưởng thụ nụ hôn này.
Tôi vô cùng hợp tác.
Nhưng mà hắn không hôn tôi.
Hắn ghé môi sát vào bên tai tôi, nhẹ nhàng mà bật ra một câu: "Ngươi nghĩ quá đẹp rồi."
Tôi: "......"
Được lắm, cái này coi như là tự rước lấy nhục rồi.
Nhưng mà, coi như là da mặt tôi dày đi, dù sao tôi cũng cảm thấy Thịnh hồ ly đối với tôi, vẫn là có một chút thích.
Mà tôi đối với hắn, cũng là có một chút thích.
Nhưng mà, một chút thích như vậy. Sẽ mang đến kết quả tốt sao?
Tôi có nên coi đây là lần yêu đương thứ hai của tôi không?
Tôi vẫn còn rất mờ mịt.
Sự tình, bắt đầu vượt khỏi khống chế của tôi.
Tôi hiểu được, tôi nên học tập cách làm của Ôn Phủ Mịch, quên đi quá khứ.
Dù sao, trong cuộc sống của một người sẽ gặp gỡ được rất nhiều người, mà lần đầu tiên, rất ít khi là đúng người.
Mối tình đầu thành công, cũng giống như lần đầu tiên mua xổ số liền trúng Song Sắc Cầu vạn.
Đó là chuyện chỉ có thể gặp không thể cầu a.
Chỉ có người kiếp trước có tích phúc thì mới gặp được thôi.
Cho nên nói, đối với sự việc của Ôn Phủ Mịch, tôi hẳn là đã thấy rõ.
Chỉ là, trong lòng tôi, vẫn có chút sợ hãi, không có manh mối.
Tôi sợ lại chịu tổn thương
Cái loại đau đớn này, thật sự không thể đến một lần nữa.
Đến tột cùng là nên làm thế nào đây?
Trong lòng tôi không thể chắc chắn.
Cho nên hôm nay, tôi liền gọi Sài Sài ra ngoài.
Hai đứa ngồi trong quán cà phê.
Sài Sài tựa hồ cũng có tâm sự, cho nên chúng tôi hai người đều là tâm sự trùng trùng, đều tự uống cà phê.
Tôi nhìn cà phê trong tách nói: "Lần này tao có phải là nên buông tay không"
Sài Sài nhìn cà phê trong tách nói: "Tao có phải là nên đi giải thích không?"
Một tay tôi chống má nói: "Chung quy tao không có khả năng mà cô đơn như vậy cả đời a."
Một tay Sài Sài chống má nói: "Chung quy tao không thể trốn tránh cả đời a."
Tiếp theo, giọng điệu chúng ta đồng thời thở dài, hỏi: "Tại sao chuyện tình lại trở nên phức tạp như vậy đây?"
Sau khi trăm miệng một lời xong, tôi cùng Sài Sài như ở trong mộng mới tỉnh, nghi hoặc địa nhìn đối phương: "Mày đang nói cái gì?"
Sài Sài nói về phiền não của chính mình trước.
Buổi tối hôm đó, sau khi ở nhà của tôi đánh bài xong, Sài Sài liền thở hồng hộc mà về nhà.
Nhưng lúc đi vào trong tiểu khu nhà mình, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của đàn ông.
Lúc ấy, bốn phía một vùng tĩnh mịch, ánh trăng âm u, hơn nữa đèn đường lại còn hỏng.
Quả thực chính là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa.
Sài Sài bỗng nhiên nhớ tới đến tôi cảnh báo nó về cái tên Doãn Chí Viễn kia, cảm thấy được là hắn theo dõi mình.
Sài Sài không dám nhìn lại, đột ngột lao người vào trong bụi cây, ai ngờ người nọ cũng theo nàng chạy vào trong.
Sài Sài gặp nguy không loạn, vẫn cúi người ẩn nấp, chờ người nọ đi đến trước mặt, bất thình lình đứng dậy, cầm bình xịt hơi cay phòng chống lang sói phun vào mặt người nọ.
Tiếp theo, lại cầm đèn pin phòng chống lang sói nện vào người nọ.
Sau khi làm xong hết thảy như vậy, nàng nghe thấy một trận rống giận kinh thiên động địa: "Ngươi điên rồi!"
Âm thanh kia rất quen thuộc.
Chính là giọng của Kiều bang chủ đã thắng nàng.
Sài Sài nhất thời sửng sốt, sau khi phản ứng trở lại, ánh mắt lập tức sung huyết.
Thằng nhãi này, thắng tiền của nàng không tính, ép nàng viết cái giấy vay nợ không tính, hiện tại, còn muốn giả quỷ dọa nàng?!
Thật sự là rất đáng giận!
Vì thế, thừa dịp Kiều bang chủ té trên mặt đất, Sài Sài vừa vội vàng chạy tới, hung hăng mà đạp vào dưới hông của hắn ba đạp.
Tròn ba đạp.
Tiếp theo, liền tinh thần sảng khoái mà về nhà.
Thế nhưng sau khi trải qua suy nghĩ, Sài Sài càng nghĩ càng cảm thấy được không thích hợp.
Tuy rằng đối Kiều bang chủ không có hảo cảm gì, nhưng là, bằng trực giác của Sài Sài, nàng cho rằng Kiều bang chủ sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này.
Tiếp theo, liên hệ trên dưới trước sau, Sài Sài rốt cục hiểu thông.
Nói không chừng, Kiều bang chủ người ta là sợ hãi nàng trên đường gặp phải đồ biến thái kia, cố ý đến bảo vệ nàng.
"Không phải nói không chừng, mà khẳng định là phải" Tôi nói chắc như đinh đóng cột với Sài Sài: "Sau khi cứu tao, người ta còn liên tục bảo tao lập tức báo tin cho mày, muốn mày cẩn thận một chút đó." Mấy ngày này, bị Thịnh hồ ly quấy nhiễu cho lòng dạ rối bời, tôi cũng không chú ý tới, quả thật rất lâu cũng chưa nhìn thấy Kiều bang chủ, có thể nào, là bị Sài Sài ngộ sát?
Nghe vậy, đôi chân mày của Sài Sài càng cau chặt: "Mày nói, hắn có kiện tao tấn công cảnh sát không?"
"Kiều bang chủ hẳn là không đến mức như vậy, mày đi xin lỗi hắn, hẳn là sẽ không việc gì." Tôi an ủi nói.
"Cũng chỉ có thể làm vậy." Sài Sài khuấy khuấy đáy tách cà phê trước mặt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, vừa nãy mày nói tới cái gì?"
Tôi hắng giọng, nói: "Tao cùng Thịnh Du Kiệt, ở chung rồi."
"Phải không?" Sài Sài nháy mắt với tôi: "Nhìn xem, tao đã sớm nói mày có thể tóm hắn mà, không phải có câu cửa miệng sao: Hàn Thực Sắc vừa ra tay, yêu ma quỷ quái đều nằm bò."
"Đây là do mày sáng tác." Tôi liếc nó một cái: "Vả lại, là hắn tóm tao."
"Đã ở chung, mày còn buồn rầu cái gì?" Sài Sài khó hiểu.
Tôi buông ánh mắt, nhìn tách Cappuccino trước mặt, trên mặt là một hình trái tim màu trắng.
Tôi cầm muỗng nhỏ, khoấy một cái, hình vẽ kia liền tan ra.
"Tao cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì nữa." Tôi trả lời như vậy.
"Một khi đã như vậy, không cần nghĩ nữa." Sài Sài nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Nghĩ nhiều quá, con người sẽ không sống nổi."
Tôi yên lặng nghiền ngẫm những lời này, yên lặng gật gật đầu.
"Cố gắng kết hôn đi, đến lúc đó tao tặng mày một túi xách LV." Sài Sài bắt đầu dụ dỗ tôi.
Tôi bày ra một bộ mặt ái quốc: "Ta không cần, tẩy chay hàng Pháp."
Sau đó, tôi dày mặt nói: "Hay là túi xách Gucci đi, bất quá khoản tiền tiết giảm được, bao thành lì xì cho tao."
"Tham thì thâm." Sài Sài lắc đầu.
"Tao tích trữ tiền chính là cho dự định của hai chúng ta a, nếu sau khi về già chúng ta vẫn chưa được tiêu thụ ra ngoài, chỉ có thể dựa vào khoản tiền này dưỡng lão thôi." Tôi nói.
"Đi đi đi, nói lắm lời xui xẻo." Sài Sài xua tay, tựa như đuổi muỗi.
Sau khi tạm biệt Sài Sài, tôi ở trên đường đi dạo, đi tới đi tới, lại đi vào dưới lầu một tòa nhà lớn.
Ngẩng đầu nhìn, cảm giác được nơi này nhìn có chút quen mắt.
Mua cây kem, vừa liếm lại ngẩng đầu suy nghĩ.
Ba giây đồng hồ sau, vỗ đầu: đây không phải là công ty của Đồng Diêu sao?
Khoảng thời gian gần đây nhất quả thật rất ít khi nhìn thấy đứa nhỏ Đồng Diêu này, thấy nhớ vô cùng, vì thế, tôi liền quyết định đi lên gặp hắn.