"Yên tâm, ta phẩm vị độc đáo, chỉ thích ngươi như vậy." Thịnh Du Kiệt nửa là nghiêm túc nửa là đùa giỡn mà nói, nhưng có gì đó hàm chứa trong sự nghiêm túc kia, lại khiến tôi có chút không chịu được.
"Con người là thay đổi, trước kia thích gì đó, cũng sẽ không luôn luôn thích." Tôi một câu hai nghĩa.
Ngụ ý là tỏ rõ với Thịnh Du Kiệt, đại ý chính là, đúng vậy, trước kia tôi là liều mạng mà thích Ôn Phủ Mịch, nhưng hiện tại, tôi chính là như liều mạng mà thích hắn.
Thịnh Du Kiệt cười cười, nhưng mà tiếng cười kia, là lướt nhẹ qua, không có cảm giác thật: "Nhưng có một số thứ, một khi đính vào trong lòng rồi, thì vĩnh viễn sẽ không quên, cái gì cũng không thể thay thế được vị trí của nó."
Tôi cùng Thịnh hồ ly cứ như vậy nằm ngửa trên giường, trần trụi.
Hai người đánh đố nan giải.
Cái loại cảm giác này, quá khó chịu.
Tôi không thích.
Vì thế, tôi đột nhiên trở thân mình, một lần nữa đè lên người Thịnh Du Kiệt, học theo hái hoa tặc, xoa xoa tay, dâm đãng mà cười: "Tiểu mỹ nhân, ngươi phải ngoan ngoãn, đại gia sẽ rất thương yêu ngươi."
Nếu không cân nhắc đến chuyện Thịnh Du Kiệt có chút nghiện sạch sẽ, tôi nhất định đúng lúc mà nhỏ xuống hai giọt nước miếng cho hợp với tình hình.
Thế nhưng Thịnh Du Kiệt lại không có động tĩnh gì, trong con ngươi kia, là một mảng trong sáng.
Quả thực tôi đúng là giống như diễn kịch một vai.
Bất quá, dù sao đều đã bắt đầu diễn, thì tiếp tục đi.
Thế là, tôi cúi người, muốn hôn hắn.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải sử dụng tất cả tuyệt học của tôi, tranh thủ hôn Thịnh Du Kiệt đến thất điên bát đảo, tìm không ra phương hướng.
Thế nhưng, Thịnh Du Kiệt cũng không cho tôi cơ hội này.
Đầu gối hắn vừa nhấc, tôi giữ cân bằng không tốt, liền như vậy lăn đến mép giường.
Nệm rất mềm, lúc tôi lăn xuống, còn nảy ba cái.
Lúc chạm đất, tôi nằm sấp, mặt của tôi, chôn trong tấm trải giường, mũi có chút không thông khí, giọng điệu thì rầu rĩ: "Thịnh Du Kiệt, ngươi làm gì vậy?"
Hỏi xong hồi lâu, tiếng Thịnh Du Kiệt mới truyền đến: "Ta cũng muốn hỏi ngươi, Hàn Thực Sắc, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm hoạt động trên giường." Tôi thành thật đáp lại.
Nhưng đây cũng không phải câu trả lời mà Thịnh Du Kiệt cần: "Tại sao ngươi không dám đi gặp Ôn Phủ Mịch."
"Không phải không dám, là không muốn." Miệng mũi của tôi vẫn còn chôn trong tấm trải giường, phỏng chừng cái chỗ kia là cái chỗ nửa giờ trước tôi đánh rắm kia, còn có dư vị. Vì thế, tôi tựa lệch đầu tới một phía khác, đưa lưng về phía Thịnh Du Kiệt.
Miệng mũi của tôi, vẫn bị tấm trải giường che phủ, dưỡng khí rất loãng.
Mỗi khi tôi muốn tự ngược đãi mình, sẽ sử dụng cái tư thế này.
"Vì sao không muốn?" Thịnh Du Kiệt hỏi.
Giọng điệu rõ nhạt, như là đang hỏi một vấn đề không quan trọng.
Nhưng mà, tôi biết, tôi nhất thiết phải trả lời hắn.
Tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Nhất thiết.
Lúc sự tình biến thành ngươi nhất thiết phải làm, chính là lúc ngươi chán ghét nó.
Vì thế, tôi liền nghĩ, cố gắng mà nghĩ, suy nghĩ thật lâu.
Ánh trăng ngoài cửa sổ, ấm áp, nó cũng cố gắng mà tĩnh lặng.
Thời gian, dường như đã qua rất lâu, giọng Thịnh Du Kiệt vang lên: "Bởi vì ngươi vẫn còn không buông hắn xuống được."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sao đêm nay, đặc biệt rực rỡ.
Xem ra, ngày mai là một ngày nắng.
Đang lúc tôi nghĩ như vậy, Thịnh Du Kiệt tiếp tục hỏi: "Ngươi là thừa nhận sao?"
Giờ phút này, lưng của tôi, trần trụi.
Hơi lạnh của máy điều hòa, thỉnh thoảng thổi lên trên, len lỏi vào trong từng lỗ chân lông.
Tôi không biết, cũng không hiểu được, vì sao phải trong tình trạng thế này, lại bàn về một người con trai khác.
Tôi không có con đường khác có thể đi, tôi chỉ có thể nghiêm túc mà suy xét, suy xét những vấn đề tôi đè nén không muốn suy xét này.
Lời Thịnh Du Kiệt, hẳn là đúng.
Tôi không dám đi họp lớp, tôi sợ gặp mặt Ôn Phủ Mịch và An Hinh.
Đúng vậy, tôi sợ gặp hai người bọn họ.
Thịnh Du Kiệt cho rằng, sở dĩ như thế, là bởi vì tôi vẫn còn không buông Ôn Phủ Mịch xuống được.
Tôi rất rối loạn, rốt cuộc thế nào, mới gọi là buông xuống?
Dựa vào tiêu chuẩn của Thịnh Du Kiệt, là muốn hoàn toàn quên, trong lòng, không lưu lại một chút bụi.
Tôi nghĩ, tôi không làm được.
Tôi không thể quên việc tôi ngồi ở trước gian đồ uống kia một đêm.
Tôi không thể quên tôi viết trên bậc thềm kia: "Phủ Mịch, ngươi mau tới đi".
Tôi không thể quên đi những giọt nước mắt tôi chảy trong cái mùa hè năm đó.
Những thứ này, đều là ký ức của tôi, ký ức thuộc về một mình tôi.
Đúng vậy, thế gian vẫn có người khoáng đạt như thế, gặp mặt người yêu trước kia, mỉm cười "Hey" một tiếng, tiếp theo, bỏ đi.
Chuyện xưa trước đây, đều thành mây khói.
Nhưng là, người kia, không phải tôi.
Vết thương, tuy rằng không còn đau đớn, nhưng vẫn là đáng sợ.
Giống như khi xuống cầu thang, ngã sấp nơi bậc thang cuối cùng.
Ngã rất nặng, đầu rơi máu chảy.
Vì thế, mỗi lần, khi đi ngang qua bậc thang kia, trong lòng đều sẽ tự nhiên sinh ra một tia hoảng sợ.
Cho dù vết thương đã liền lại, ký ức vẫn còn chôn sâu ở trong lòng.
Đúng vậy, so sánh Thịnh Du Kiệt và Ôn Phủ Mịch, bất kể phương diện nào, đều là không chút kém cỏi.
Đương nhiên tôi có thể khoác tay Thịnh Du Kiệt, chạy đến trước mặt Ôn Phủ Mịch và An Hinh, lướt qua một vòng, dùng cái mông lắc lư của tôi nói cho bọn họ: lão nương là bị bỏ, nhưng hiện tại ta tìm được một thứ còn tốt hơn, Thịnh hồ ly nhà ta mông so với Ôn Phủ Mịch có thể véo, eo nhỏ so với Ôn Phủ Mịch có thể lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn so với Ôn Phủ Mịch càng mê người, thế nào, thế nào, các ngươi đến cắn mông ta này.
Nhưng mà như vậy có thể vãn hồi lại cái gì?
Nước mắt khi đó đã không thể vãn hồi lại được.
Giữa tôi và hai người kia, là không thoải mái, đối với sự không thoải mái có thể thấy trước đó, tôi hy vọng có thể cố hết sức tránh. Cho nên, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.
Thế nhưng, Thịnh Du Kiệt thúc ép tôi, hắn nhất định phải gặp mặt Ôn Phủ Mịch, nhất định phải nhìn thấy tôi xem Ôn Phủ Mịch không đáng một cái nhìn.
Tôi không làm được.
Tôi nói rồi, Ôn Phủ Mịch là một đoạn ký ức của tôi, là phần tạo thành sinh mệnh của tôi, nhìn hắn, tôi vẫn sẽ nhớ tới khoảng năm tháng trước kia.
Tôi không làm được như gió thoảng mây trôi.
Mà những cái này, Thịnh Du Kiệt sẽ không hiểu.
Thật ra, nếu đổi vị trí suy xét, tôi có thể cũng sẽ hành động giống như hắn.
Cho nên, tôi không trách hắn.
Chỉ là, cách làm của hắn, khiến tôi rất khó chịu.
Tôi hít sâu âm giọng, hỏi: "Thịnh Du Kiệt, nếu ta không đi, ngươi sẽ thế nào?"
Hơi thở tôi bật ra liền như vậy mà bật vào nơi nếp gấp của tấm trải giường, lại quay về, lần nữa phả lên trên chính khuôn mặt của tôi.
Như là đã qua hồi lâu, lời Thịnh Du Kiệt truyền đến: "Nếu như vậy, ta nghĩ..... Mối quan hệ lúc này của chúng ta, nên tạm dừng một chút."
Ngực của tôi, bỗng chốc thắt chặt, tất cả nội tạng, đều xoắn lại thành một đoàn.
Tôi nhắm mắt lại, cắn môi, hao phí sức lực rất lớn, mới đưa được nước mắt kìm nén trở vào.
Tiếp đó, tôi dùng giọng cố hết sức bình tĩnh, hỏi: "Ý của ngươi là… chia tay với ta sao?"
Thịnh Du Kiệt nhẹ giọng nói: "Không, chỉ là bình tĩnh lại, cho đôi bên một khoảng thời gian, như vậy tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thứ bản thân muốn là gì."
Tay tôi, vẫn nắm chặt tấm trải giường.
Tấm trải giường vàng nhạt kia, dưới tay tôi lộ ra một đóa hoa.
Nhưng dáng vẻ của hoa, cũng là đau khổ.
Tôi đứng mạnh lên, tay nắm thành quả đấm, ra sức mà đánh Thịnh Du Kiệt.
Tôi hung hăng mà nói: "Thứ ta muốn là ngươi, Thịnh Du Kiệt, ta thật sự rõ ràng! Ta muốn ở một chỗ với ngươi, ta muốn cãi nhau ầm ĩ với ngươi, ta muốn lên giường với ngươi, là ngươi, người kia chính là ngươi! Vì sao ngươi cứ không chịu tin tưởng ta, vì sao ngươi không thể xem như những thứ kia là không có?"
Lúc đầu, Thịnh Du Kiệt để tôi tùy ý đánh, nhưng đến lúc sau, hắn bỗng chốc cầm hai tay của tôi, dùng sức, kéo tôi tới trên người hắn.
Hắn nhìn thẳng tôi, đôi mắt kia, giống như che phủ một tầng màu sương giá trong lạnh: "Vậy vì sao ngươi còn không buông được hắn!"
"Rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?" Tôi gào to: "Thịnh Du Kiệt, ngươi nói, ta phải làm thế nào, ngươi mới có thể tin tưởng ta?"
"Đi tham dự họp lớp, đi gặp hắn." Thịnh Du Kiệt nhìn tôi: "Đi cùng với ta, đi gặp hắn, chứng minh với ta, ngươi đã quên hắn rồi."
"Nếu như, ta không làm theo như ngươi nói?" Tôi cũng nhìn hắn: "Ngươi muốn thế nào?"
Trong mắt Thịnh Du Kiệt, lóe lên một tia sáng.
Ánh sáng tản nhạt, thưa thớt.
"Thực Sắc," hắn gọi tên tôi: "Ta không thể chịu được trong lòng người ta yêu, có một người khác… Nếu là như vậy, ta sẽ lựa chọn rời đi."
Nghe vậy, tôi si ngốc mà nhìn hắn, cả thân người, như là một thứ trống rỗng.
Chờ sau khi tinh thần hồi phục lại, tôi phát hiện bản thân rất lạnh.
Tôi không có mặc quần áo, ngực của tôi trần trụi, dán trên thân mình cũng trần trụi của Thịnh Du Kiệt.
Giờ phút này, trái tim chúng tôi, là gần sát chặt chẽ, chỉ là ngăn cách chút da thịt.
Thế nhưng, tôi lại cảm thấy, đây là lần đầu tiên, giữa chúng tôi, lại cách xa như vậy.
Cơ thể của tôi, bỗng nhiên mất đi sức lực.
Tôi tê liệt ngã xuống trên người Thịnh Du Kiệt.
Giống như một thứ bùn nhão, tê liệt ngã xuống trên người hắn.
Hắn không có ôm tôi, không có giữ lại, chỉ là lặng im.
Da thịt chúng tôi, trơn mịn, cho nên, tôi không tìm được thăng bằng, tôi trượt xuống.
Tôi ngã xuống bên người Thịnh Du Kiệt.
Nệm mềm mại, một lần nữa lún xuống.
Tôi chầm chậm mà trở người, đưa lưng về phía hắn.
Tôi cảm thấy lạnh, cho nên tôi cuộn mình, tôi ôm lấy chính mình, tôi cầm chiếc chăn quấn thật chặt.
Thế nhưng tôi vẫn còn lạnh.
Tối đó, chúng tôi cứ nằm như vậy, ai cũng không nói gì.
Tối đó, tôi nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, nhìn nó từ sắc tím thâm thẫm, biến thành sắc hồng mờ mờ.
Tối đó, tôi hoàn toàn không có nhắm mắt.
Lúc trời sáng, tôi dùng tiếng nói khàn khàn nhẹ giọng nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."
"Ừ." Giọng nói của Thịnh Du Kiệt, rất nhạt, nhạt đến không thể nhận ra bất cứ cảm xúc gì