Chương : Củi
Rất nhanh cơm chiên đã hoàn thành.
Tất cả mọi người đều đã đói từ sớm, lúc nhìn thấy nồi cơm chiên liền không quan tâm cái gì là chương trình, cái gì là tiết mục, ngoài Trương Thiến Vũ và Hứa Tự Hưng đứng một bên, những người khác đã cùng nhau đi vào bàn bếp, một lời cũng quên không nói.
Hà Song Diệp cao hứng, bới một chén tương đối đầy đưa cho Võ Bác Giai, lập tức đổi được một nụ cười rạng rỡ của mỹ nam.
Người tiếp theo là Ảnh Đế Kiều Nhất, anh nhìn Hà Song Diệp, mỉm cười một cái, sau đó nhận chén cơm, tiêu sái rời đi.
Người thứ ba là Bạch Tằng Khải, bộ dáng của anh ta lúc này vô cùng đứng đắn, một chút cũng không nhìn ra đây là người cùng Dương Văn Tiếu đấu khẩu không sứt.
Sau đó là Vương Thế Lượng, từ sau lưng khoa trương đưa ra một cái tô to tới trước mặt Hà Song Diệp.
Dương Văn Tiếu trừng lớn hai mắt, dù gì cũng đang ghi hình, có thể giữ lại mặt mũi một chút không?
Hà Song Diệp cũng ngây ngẩn.
Vương Thế Lượng bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng: "Diệp tỷ, thân hình tôi cao to thế này, lại còn đang tuổi ăn tuổi lớn, chiếu cố mầm non đất nước một chút mới tốt, tỷ nói có đúng không?"
Võ Bác Giai đang muốn giáo huấn mấy câu thì đã thấy Hà Song Diệp bật cười: "Được rồi."
Sau đó Vương Thế Lượng chiếm một tô cơm đầy, vui vẻ không thôi.
Dương Văn Tiếu cũng muốn tranh phần, bất quá vẫn còn nhớ tới việc giữ hình tượng, ngoan ngoãn nhận chén cơm.
Tiếp theo là Hứa Tự Hưng cùng Trương Thiến Vũ, Trương Thiến Vũ nhìn Hà Song Diệp bới cơm, cũng không nói mình muốn ăn bao nhiêu, đợi đến khi đối phương đưa chén, cô lại nhíu mày: "Tôi không ăn nhiều tới vậy."
Lúc này mọi người đều đói đến rụng rời, bận rộn nhìn mỹ thực trên tay, hơi sức đâu mà để ý bên này đang giằng co.
Hà Song Diệp cười có chút cứng ngắc: "Vậy để tôi bới lại chén khác."
Trương Thiến Vũ chớp mắt, máy quay cũng đang bận rộn bên kia, khẳng định không có ai quan tâm mấy người các cô, cô chẳng có gì phải lo lắng.
Quả nhiên, Hà Song Diệp sau khi bớt cơm lại đón được ánh mắt khó chịu: "Cái này thì quá ít rồi, cô có ý kiến với tôi à?"
Là cố ý muốn làm khó cô, Hà Song Diệp không phải người ngu nhưng cô cũng không thể làm gì được. Cái giọng điệu nũng nịu kia, cô có muốn nói mình không cố ý cũng không được.
Hà Song Diệp chỉ có thể nhắc mình bình tĩnh, muốn thế nào thì thế đó đi. Nhưng xem ra cái vị diễn viên này càng chơi lại càng hăng, thêm vào bớt ra mấy lần, xem ra cũng không khác gì lần đầu tiên thì Trương Thiến Vũ mới ngoan ngoãn nhận chén cơm.
Nguyên nhân là vì máy quay đã lia tới.
Đến phiên Hứa Tự Hưng, Hà Song Diệp thật sự không thể bày ra sắc mặt tốt, cô nhìn anh ta, không có động tĩnh gì.
Hứa Tự Hưng có chút xấu hổ: "Tùy ý cô là được, chuyện ăn uống tôi không khó khăn."
Lời này làm cho Hà Song Diệp vui vẻ hơn một chút: "Khẩu phần hơi nhiều một chút có đúng không?"
Hứa Tự Hưng rất cao, phải hơn m, Hà Song Diệp bị khí thế này của anh làm áp lực không thôi, kiểu nam nhân cứng rắn lạnh lùng này mà làm bạn trai cô, cô sợ mình đấu không lại....
Nhớ tới chuyện này, trong đầu cô lập tức nhớ tới thân ảnh của Huyền Minh Thạch. Quả nhiên Huyền Minh Thạch mới hợp với cô nhất.
Hà Song Diệp chừa lại cho mình một phần, phát hiện trong nồi còn cơm liền nói: "Trong nồi vẫn còn, nếu mọi người ăn không đủ thì có thể lấy thêm."
Lời này vừa dứt, tốc độ ăn của mấy người Võ Bác Giai lập tức nhanh hơn mấy phần.
Một ít cơm chiên này đối với bọn họ thật sự rất ngon. Một muỗng cơm đưa tới liền có thể cảm nhận được vị hành lá thanh thanh cùng hương cải trắng thơm mềm, hạt cơm dẻo rời được áo một lớp trứng vàng óng, còn có nhàn nhạt vị khét đặc trưng của cơm rang. Cơm rang trứng rất ít nơi đạt được mức độ này, thường thấy là cơm chiên còn quá nhão hoặc hạt cơm được chiên quá khô, lạo xạo như cơm cháy.
Hứa Tự Hưng là để ý học hỏi trong suốt quá trình Hà Song Diệp làm. Dù sao anh cũng đã sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm, đối với ẩm thực quê nhà, đồ ăn chắc chắn sẽ không hợp khẩu vị với người trong nước. Một chén cơm này đối với anh thật sự cảm thấy rất ngon, bất quá chỉ có một điểm chưa hoàn chỉnh. Đó là do nồi quá nhỏ, để đủ phần ăn cho mọi người thì Hà Song Diệp phải chia thành lần mới có thể chiên đủ cơm, như vậy mẻ cơm chiên được ra lò cuối cùng sẽ thấm gia vị hơn lần đầu, phần cơm được chiên đầu tiên sẽ khó mà đạt được độ khô hoàn mỹ như phần cuối cùng. Nếu để cho anh chấm điểm, Hứa Tự Hưng sẽ cho một con /, cơm chiên này ngon nhưng vẫn chưa đạt được yêu cầu.
Đại tiểu thư Trương Thiến Vũ cầm chén cơm trong tay bĩu môi, nhìn vào liền biết không đạt tiêu chuẩn, cũng chỉ là cái loại bình hoa giải trí kéo vào mua vui mà thôi. Cô khinh thường nghĩ, chỉ ăn nửa chén cơm rồi để xuống.
Biến thành người đầu tiên hoàn thành bữa sáng.
Vương Thế Lượng nhìn qua, trong lòng có chút tiếc nuối mĩ thực, mà cho dù đồ ăn có không ngon đi nữa thì chẳng lẽ lúc nhỏ cô nàng này không được dạy là không được lãng phí lương thực sao? Hảo cảm của anh đối với người này càng lúc càng giảm rồi.
Bạch Tằng Khải là người đầu tiên bất mãn lên tiếng, cũng không thể nói thẳng, chỉ hỏi một câu: "Cô ăn no rồi à?"
Vị đại tiểu thư kia bĩu môi, sau đó bày ra một bộ dạng ủy khuất, muốn nói không thể nói. Đến người ngốc liếc qua cũng biết rõ, người này muốn nói đồ ăn trong tay nuốt không nổi.
Vậy mấy người bọn họ sao có thể ăn tiếp nữa, nếu cố gắng ăn tiếp thì khán giả sẽ bảo bọn họ là diễn, muốn cho Hà Song Diệp mặt mũi, còn nếu không ăn nữa thì lại phí phạm không chịu được, cũng đồng thời cho Hà Song Diệp một cái án oan.
Lăn lộn trong giới giải trí hắc bạch bất phân đã lâu như vậy, Kiều Nhất đương nhiên hiểu được chuyện này, cũng hiểu được vị đại tiểu thư kia là muốn nhắm tới Hà Song Diệp. Bất quá anh cũng đã được Hà Song Diệp giúp đỡ không ít lần, hai người cũng là hàng xóm của nhau, không thể không ra mặt: "Diệp Diệp, sức ăn của Trương Thiến Vũ nhỏ, lần sau chỉ cần lấy cho cô ấy nửa chén là được."bg-ssp-{height:px}
Hà Song Diệp nhìn anh, ngoan ngoan gật đầu.
Lại là do cô bới cơm không suy tính, bất quá giải thích chẳng có ích lợi gì, Hà Song Diệp chỉ gật đầu đồng ý.
Dương Văn Tiếu không vui, đổi đề tài: "Diệp Diệp, tôi muốn ăn canh, có canh không?"
Hà Song Diệp mới nhớ tới mình làm canh, bất quá cô sợ người ta không muốn ăn: "Ta có làm, là vỏ trứng hầm lấy nước ngọt sau đó nấu với cải trắng."
Vỏ trứng?
Mấy người nhìn nhau, đại tiểu thư bật cười: "Gì chứ, vỏ trứng có thể hầm lấy nước nấu canh sao?"
Hà Song Diệp:....
Cô thực sự không biết mình đắc tội tiểu tô tông này lúc nào.
Võ Bác Giai không hổ là người chủ trì, lập tức nói vỏ trứng có nhiều canxi, có thể nấu cho ngọt nước cũng tốt.
Không nghĩ tới anh vừa dứt lời, nữ nhân khó chiều kia lại bổ sung một câu: "Các người thích thì ăn đi. Từ trong phao câu gà đi ra, không biết có rửa qua không..."
Lời này có điểm quá phận, Dương Văn Tiếu lập tức đứng lên, đi múc một chén canh trở lại, liếc Trương Thiến Vũ: "Không ăn thì cũng đừng chê bai, để cho người khác ăn."
Mấy lời này không sai, Dương Thiến Vũ vừa nói xong cũng cảm thấy mình kì cục, bất quá là bị Dương Văn Tiếu sửa lưng, cô lập tức muốn phản bác thì đã bị Hứa Tự Hưng kéo lại.
Kiều Nhất cười cười, nhàn nhạt nói: "Nguyên liệu ít như vậy là làm khó Diệp Diệp rồi. Cũng là cô ấy muốn mọi người được cải thiện bữa cơm thôi, chúng ta cũng nên tranh thủ ăn xong bữa sáng rồi tìm cách tìm thêm nguyên liệu nấu ăn thôi."
Võ Bác Giai gật đầu: "Đúng, nếu không phải nhờ Diệp Diệp, có khi bây giờ chúng ta vẫn còn ăn...."
Phần còn lại không cần nói ra lời, mấy người khác nhớ tới tình trạng thê thảm mấy ngày qua, khóe miệng lập tức có chút co quắp.
Theo lời Kiều Nhất, hôm đó Võ Bác Giai phân công công việc cho từng người, quyết tâm không bạc đãi bao tử của mình nữa. Hà Song Diệp cùng Dương Văn Tiếu và Bạch Tằng Khải đi hái trái cây, Kiều Nhất đi bắt cá, Vương Thế Lượng cùng Trương Thiến Vũ ở nhà quét tước dọn dẹp, Võ Bác Giai cùng Hứa Tự Hưng đi hái rau và tưới nước.
Vườn cây ăn trái tương đối phong phú, được trồng đủ các loại cây nhiệt đới, hiện tại đang là thời tiết thích hợp nhất cho sự sinh trưởng và phát triển của cây sơn trà, khu vực này cũng trồng nhiều sơn trà nhất.
Ba người Hà Song Diệp cùng nhau phối hợp hái sơn trà.
Dương Văn Tiếu là lần đầu tiên làm loại chuyện này, có chút vụng về, không khống chế tốt lực đạo, làm gãy không ít cành sơn trà.
Bạch Tằng Khải không khỏi ghét bỏ nói: "Cô làm cái gì vậy?"
Dương Văn Tiếu bày ra vẻ vô tội: "Tôi không biết..."
"Cô chỉ cần nắm cuống, dùng kéo để xuống, không cần phải níu kéo cả cành như thế, hái như vậy trái sơn trà rơi xuống sẽ dễ bị dập nát." Bạch Tằng Khải nói một hơi, cái nữ nhân này có phải là quá khờ rồi không?
"Không có kéo.", kéo chỉ có cái, hai người kia đã mỗi người một cái, Dương Văn Tiếu chỉ có tay không, cái người này còn rống cô.
Hà Song Diệp đem kéo đưa cho bạn mình, thấy Dương Văn Tiếu đang không ngừng gãi tay, vội vàng nói: "Sơn trà có lông, càng gãi lại càng ngứa đấy."
Dương Văn Tiếu vội vàng ngừng gãi nhưng lại khó chịu: "Ngứa lắm không chịu nổi."
Ngứa cũng không có cách nào, Hà Song Diệp nói cô nên quay về nhà, Dương Văn Tiếu liền không chịu. Trở về phải đối mặt Trương Thiến Vũ, còn không bằng ở chỗ này bị Bạch Tằng Khải mắng. Chưa kể lúc trở về thì cô sẽ không có việc gì làm, sẽ bị xem lại trốn việc, lại trở thành một nữ nhân yếu ớt, cái gì cũng không thể làm.
Hít sâu một hơi, cô quyết định lưu lại tiếp tục hái sơn trà.
Hà Song Diệp không có kéo, Bạch Tằng Khải lại định nhường cho cô nhưng cô từ chối. Cô cười nói: "Tôi qua bên kia nhặt thêm lá cây và cành cây, hai người tiếp tục hái sơn trà đi."
Nhặt lá và cành cây?
Bạch Tằng Khải không hiểu nhưng cũng không để ý.
Một tiếng đồng hồ sâu, ba người tập hợp được tổng cộng tám giỏ sơn trà, một giỏ lá sơn trà cùng một bó cành cây.
Bạch Tằng Khải khen ngợi Hà Song Diệp: "Củi cô nhặt được sắp xếp thật chỉnh tề."
Dương Văn Tiếu nhìn bó củi gọn gàng, đột nhiên hỏi: "Nhưng mà trong sân hình như có sẵn củi rồi mà?"
Hả?
Hà Song Diệp nhìn lướt qua đống củi mà mình đã nhặt, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu, mất rất nhiều thời gian mới nhặt được đấy...