Ta Là Vua Giác Đấu

chương 167: 167: ánh mắt cũng có thể trang bức!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Trận thi đấu bài danh Hạ Âm Bảng giữa bài danh thứ : Phong Hoa Tuyệt Đại - Phong Linh Nhi và bài danh thứ : Bạch Y Tiên Tử - Kiều Nguyệt Nga.

Chính thức….

Bắt Đầu!

Thanh âm của vị chấp sự báo danh vừa vang lên, cả khán đài vỗ tay như sấm dậy, ánh mắt ai cũng chờ mong một trận đấu này

Kiều Nguyệt Nga trong lòng khá e ngại, bởi vì vị sư muội này tuy mới Tứ Tú Nhất Trọng nhưng thực lực khủng khiếp lạ thường, phải biết nàng tuy là Đấu Sĩ Ngũ Tú Bát Trọng nhưng cũng không thể hạ gục một Ngũ Tú Lục Trọng gọn gàng như vị sư muội này làm lúc nãy

Dẹp bỏ những sự e dè trong đầu, chiến ý của Kiều Nguyệt Nga bừng bừng bộc phát, khí tức Ngũ Tú Bát Trọng như sóng thần tuôn ra, áo trắng tung bay, tóc mây bay múa, khuôn mặt kiều diễm khẽ mỉm cười, đôi mắt bắn ra bạch quang mang chói lọi, chiến ý ngập trời

Ngược lại, bên phía Phong Linh Nhi, nàng vẫn thản nhiên đứng đó, khí tức cũng lười thả ra, một chút chiến ý trong mắt cũng không có, vẫn lãnh đạm với mọi việc

- Tử Vân Kiếm Pháp!

Trong miệng Phong Linh Nhi nói khẽ bốn chữ, chỉ để một mình nàng nghe

Tay khẽ nắm lấy Thanh Quang Kiếm, Phong Linh Nhi áp chế tu vi xuống chỉ còn Tứ Tú Bát Trọng, bởi vì một chiêu sắp tới của Tử Vân Kiếm Pháp rất nguy hiểm, phải hạ tu vi thật thấp nếu không sẽ giết chết Kiều Nguyệt Nga mất

Nhìn thấy Phong Linh Nhi khẽ cầm cán kiếm, đám người nhất thời hồi hộp, vị sư muội này cả ba trận đều không dùng vũ kỹ, không dùng đến nguyên tố thuộc tính, càng không dùng đến thanh kiếm đeo bên hông

Kiều Nguyệt Nga cũng nhíu mày, tâm lý sẵn sàng nghênh đón một chiêu này

Cánh tay phải Phong Linh Nhi khẽ động, chuôi kiếm khẽ rút nhẹ ra

Xoẹt!

Trên trời cao, ánh mắt của hai vị trưởng lão Thiên Âm Cung khẽ đổi, trong lòng khiếp sợ đến cực điểm

Đám người đang xem trận đấu trên khán đài không thể tin nổi đứng bật dậy

Kiều Nguyệt Nga thì càng là khiếp sợ hơn ai hết

Bởi vì Phong Linh Nhi trước mắt bỗng chốc mờ dần rồi như một làn sương mờ ảo mà biến mất

Mà khi thanh kiếm bên hông Phong Linh Nhi triệt để rút ra hết, nàng đã đứng sau lưng Kiều Nguyệt Nga, thanh âm như tử thần đòi mạng

- Kiếm Đoạn Phong Vân!

Kiếm Đoạn Phong Vân, sát chiêu của Tử Vân Kiếm Pháp, trong phạm vi một đường thẳng từ nơi rút kiếm đến nơi xuất kiếm, bản thân người sử dụng sẽ thuấn di mà đi, mà sau đó, trên đường thẳng này, chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếm ảnh nồng đậm Phong Nguyên Lực và Tử Vong Nguyên Lực kết hợp sẽ quét ngang toàn bộ phạm vi đường thẳng này sẽ nhận sát thương gấp đôi chiến lực của Đấu Sĩ với mỗi kiếm ảnh

Vì sự nguy hiểm của chiêu này, Ý Hồn Cảnh mà nó còn giết chết được, đừng nói đến Kiều Nguyệt Nga tu vi thấp như vậy.

Bởi vậy Phong Linh Nhi phải đè ép thực lực xuống Tứ Tú Bát Trọng, thấp hơn Kiều Nguyệt Nga đúng mười tiểu cảnh

Trong mắt hai người trưởng lão trên cao, họ không ngờ một Tứ Tú lại có thể thuấn di, ngay cả họ cũng không nhìn ra chuyển động của Phong Linh Nhi, nên khẳng định chỉ có thể là thuấn di

Vạn kiếm lao đi như mưa, Kiều Nguyệt Nga còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy âm thanh trầm thấp sau lưng mình, sau khi lấy lại chút tinh thần thì đập vào mắt nàng là cả vạn kiếm ảnh lao đến như vũ bão

Xoẹt Xoẹt Xoẹt!

Vạn kiếm cắt qua, Kiều Nguyệt Nga kinh hoảng phát hiện ra, mình căn bản không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một chút, các luồng kiếm ảnh này tuy nhỏ yếu nhưng lại chi chít rậm rạm, hết kiếm này đến kiếm khác ào ào chém xuống thân thể

Mười hơi thở trôi qua

Loạt soạt!

Thanh âm rơi rụng vang lên trên nền đất

Chúng nữ đệ tử run run bưng mặt, ánh mắt khiếp hãi

Phong Linh Nhi cũng khó tin nhìn viễn cảnh trước mắt, nàng không nghĩ mình đã hạ thấp tu vi lắm rồi mà vẫn gây ra chuyện này

Từng mảnh vải nhỏ xíu rơi xuống đất như hoa tuyết, thân thể trắng tinh khôi như ngọc ngà của Kiều Nguyệt Nga xuất hiện, toàn bộ y phục trên người nát vụn rơi lả tả

Nhìn Kiều Nguyệt Nga không một mảnh vải che thân, Phong Linh Nhi có chút ngáo ngơ trố mắt nhìn

- Ai nha! Bổn công tử đã có vợ rồi, không nhìn, không nhìn!

- Ủa mà khoan! Bổn cô nương hiện tại là nữ nhân mà? Đúng! Đúng! Nữ nhân nhìn nữ nhân thì sao? Cứ nhìn!

Đấu tranh tư tưởng trong thoáng chốc, Phong Linh Nhi quyết tâm không thèm ngại nữa, căng mắt ra nhìn cho rõ từng tấc da thịt của Kiều Nguyệt Nga

- A A A A A A A!

Kiều Nguyệt Nga nhanh chóng nhận ra bản thân chẳng làm sao cả, nhưng y phục thì bị nghiền thành vụn vải, đến mức nội y cũng không thoát khỏi số phận hẩm hiu

Nhanh chóng dùng tay che đậy những bộ vị nhạy cảm, may mà nơi đây chỉ toàn nữ nhân a, nếu không sau này không biết Kiều Nguyệt Nga sẽ ra đường kiểu gì

- Phong Linh Nhi! Muội dám!

Kiều Nguyệt Nga nhanh chóng lấy ra một bộ y phục trắng như tuyết khác, phủ lên người trong vài giây, ánh mắt ai oán nhìn Phong Linh Nhi

- Muội không cố ý a, định đả thương tỷ nhưng không ngờ tỷ lại trâu bò như vậy? Tuyệt chiêu của muội không ngờ lại không cắt chút gì lên da thịt của tỷ cả

Phong Linh Nhi xua tay nói

- Bất quá thân thể của tỷ thật tốt a, khúc nào ra khúc đó hihi!

Kiều Nguyệt Nga liếc xéo Phong Linh Nhi, bất quá một kiếm vừa rồi thật kinh khủng, nếu như thực lực cả hai ngang nhau không biết chừng thứ bị chém thành mảnh nhỏ là bản thân mình chứ không phải là y phục

Càng nghĩ, trong lòng Kiều Nguyệt Nga càng ớn lạnh

- Hừ! Coi chừng y phục của muội!

Kiều Nguyệt Nga thẹn quá hóa giận, muốn lao đến lột sạch vị sư muội này

- Ấy Ấy! Chúng ta còn chưa thi đấu xong mà!

Phong Linh Nhi chạy vòng vòng sân đấu, theo sát phía sau là Kiều Nguyệt Nga, hai người như mèo với chuột chạy vòng quanh không dừng

Ánh mắt khán giả dần dần trở nên cổ quái, tốc độ của hai người càng ngày càng nhanh, đến mức không có nhìn thấy rõ thân ảnh nhưng kì lạ là Phong Linh Nhi vẫn không thể bị Kiều Nguyệt Nga tóm được, Kiều Nguyệt Nga càng nhanh thì Phong Linh Nhi lại càng nhanh hơn

Trên trời cao, hai thân ảnh vẫn chăm chú quan sát, một người hỏi

- Ngọc Trưởng Lão! Người thấy sao?

- Quá lạ lùng, cả hai đã đạt đến tốc độ tối đa của một Ngũ Tú Bát Trọng rồi, đối với Kiều Nguyệt Nga đã là cực hạn, tại sao Phong Linh Nhi này vẫn có thể đạt tới tốc độ này khi tu vi mới chỉ là Tứ Tú Nhất Trọng chứ? Quá hư cấu!

Nghe Ngọc Trưởng Lão nói, Lục Trưởng lão cảm thán

- Nhìn xem! Kiều Nguyệt Nga sắc mặt đã có chút mệt rồi kìa, sao Phong Linh Nhi vẫn tươi tỉnh như vậy chứ?

Trên sân đấu, cả hai đã chơi trò đuổi bắt gần nửa canh giờ, tốc độ Kiều Nguyệt Nga đẩy lên cao nhất nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp Phong Linh Nhi, khiến cho bản thân Kiều Nguyệt Nga cảm thấy không thể tin nổi

- Đây là điều mà Tứ Tú Nhất Trọng có thể làm sao?

Câu hỏi mà toàn bộ người ở đây đều thắc mắc.

Sau một lát nữa, Kiều Nguyệt Nga rốt cuộc dừng lại chống tay ở đầu gối thở dốc, không chịu nổi nữa

Phong Linh Nhi vẫn không chút mệt mỏi, khuôn mặt một giọt mồ hôi cũng không có, thần thái vẫn ung dung không có chút gì gọi là mất sức

Đùa sao? Ngày xưa Vũ Lôi Phong còn chạy mấy vòng Phong Lôi Môn với mức tạ gần một Tấn cả buổi chiều cùng chúng nữ, nhiêu đây nhằm nhò gì

Thở dốc một lúc, Kiều Nguyệt Nga bất đắc dĩ nhìn Phong Linh Nhi

- Sư muội!.

.

! Hộc….

.

! Muội….

.

! Hộc Hộc….

.

! Làm sao muội chạy nhanh thế?

Không kìm được thở dốc, Kiều Nguyệt Nga tò mò hỏi

Phong Linh Nhi cười hì hì, khiêm tốn nói

- Thuở nhỏ, mẫu thân và ta chiều nào cũng vác đá chạy vòng quanh núi, muội quen rồi!

Cái câu trả lời nửa thật nửa đùa này khiến người ta không tin tưởng nổi, mà đối với Phong Linh Nhi, tin hay không cũng mặc kệ

- Hừ! Ta nhận thua, giờ ta mệt quá rồi, muội trông vẫn hừng hực khí thế như vậy còn đánh gì nữa? Ta nhận thua! Bài danh thứ nhường cho muội!

Kiều Nguyệt Nga thở dốc lau mồ hôi rồi tuyên bố thua cuộc

- Trận đấu bài danh kết thúc! Người thắng là Phong Linh Nhi! Tấn cấp bài danh thứ !

Vị chấp sự dường như còn chưa thể chấp nhận sự thật, cứ tự đánh lên đầu mình vài cái, sau đó mới khẽ kết ấn

Trên Hạ Âm Bảng, ở vị trí thứ Bạch Y Tiên Tử - Kiều Nguyệt Nga liền tối lại rồi biến mất, thay vào đó là bảy chữ đỏ chót ngầu đét

Hạng : Phong Hoa Tuyệt Đại - Phong Linh Nhi

Thấy Kiều Nguyệt Nga nhận thua, Phong Linh Nhi cũng mỉm cười, từ từ đi đến đỡ lấy nàng đang mệt lả ngồi trên mặt đất, cánh tay chìa ra đợi Kiều Nguyệt Nga nắm lấy

Ánh mắt Kiều Nguyệt Nga lộ ý cười dịu dàng, sau đó nắm lấy tay Phong Linh Nhi, để nàng dìu mình

Nhưng trong lúc Phong Linh Nhi còn đang hưởng thụ cảm giác được bao người nhìn vào sau khi trang bức, cái ánh mắt kinh phục của mọi người khiến Phong Linh Nhi cảm thấy thật sảng khoái, trong hệ thống, điểm Vinh Quang lên vùn vụt như gió.

Đúng lúc này, Kiều Nguyệt Nga ánh trở nên giảo hoạt

Rẹt!

Một thanh âm còn vui tai hơn lúc Kiều Nguyệt Nga bị cắt nát y phục, một tiếng xé vải vang lên vô cùng ngọt từ trên thân thể Phong Linh Nhi vang lên

Kiều Nguyệt Nga vui vẻ nhìn thành quả của mình, tà áo của vị sư muội này bị chia làm đôi rơi xuống đất, còn không đợi Phong Linh Nhi kịp che lại, Kiều Nguyệt Nga lột luôn hai cái thứ ít vải trên thân nàng

Một thân thể mê người đến cực điểm hiện ra, Phong Linh Nhi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hàng vạn ánh mắt thèm khát của các nữ đệ tử Ngoại Môn không ngừng đập vào thân thể mình

Trái với phản ứng của các nữ tử khác khi bị lột đồ ở nơi công cộng, Phong Linh Nhi mặt không đổi sắc, trêu chọc nói với Kiều Nguyệt Nga

- Ây nha! Nguyệt Nga Sư Tỷ, muội không ngờ tỷ lại có sở thích biến thái như vậy đó? Lại còn thích lột đồ người khác a… muội chỉ có duy nhất một bộ đồ này, giờ lấy gì mặc bây giờ?

Mặc kệ thân thể mình đang bị phơi hết ra ngoài, từng tấc da thịt trắng như tuyết, công phòng siêu cấp mê người, Tiểu Na trong đầu đã sớm nhảy ra cầm máy chụp hình chụp liên tục, dĩ nhiên là chỉ có Phong Linh Nhi nhìn thấy nàng

Điểm Vinh Quang lúc này tăng còn nhanh hơn lần trước, khi trước là kinh ngạc, khiếp sợ với thực của Phong Linh Nhi, bây giờ là ghen ghét đố kị đối với thân thể vị sư muội này

- Vì sao? Vì sao khuôn mặt của muội ấy đã mê người rồi mà thân thể cũng tốt như vậy chứ?

- Hu Hu! Ta cũng chỉ cần có làn da mịn màng thế kia thôi!

- Ta thì chỉ cần ngực mình lớn bằng một nửa muội ấy, hic hic

- Ông trời ơi! Làm ơn cho con cái phao câu như muội ấy đi!

Thanh âm than trời trách đất vang vọng khắp nơi, ở đây toàn là nữ nhân, mà nữ nhân ai cũng muốn mình đẹp, nhìn thấy thân thể hoàn mỹ của Phong Linh Nhi khiến cho ai cũng cảm thấy tự ti mặc cảm

Phong Linh Nhi che cũng không thèm che, cảm nhận mọi người đang điên cuồng nhìn mình, thầm nghĩ khỏa thân cũng là một cách trang bức a, sau này có dịp phải làm thêm vài lần!

Nhìn thấy Phong Linh Nhi sư muội mãi không chịu lấy y phục mới ra mặc, chúng nữ dần cảm thấy cổ quái

- Linh Nhi sư muội! Sao muội không mặc vào? Muội không ngại hả!

Kiều Nguyệt Nga nhìn thấy vị sư muội này vẫn tỉnh bơ thì hỏi, không khỏi thầm nuốt nước miếng khi nhìn vào thân thể nàng

- Nguyệt Nga sư tỷ hủy mất bộ đồ duy nhất của muội rồi, còn đâu mà muội thay nữa? Tỷ có bộ nào không đền cho muội đi!

Phong Linh Nhi lí lắc nhìn Kiều Nguyệt Nga, dương như nàng không có đồ mới thay ra thật

Nhưng Kiều Nguyệt Nga căn bản không tin, làm gì có nữ nhân nào trên người không có một bộ đồ nào chứ? Căn bản là nàng ta đòi mình đền

Nhưng sự thật đúng là như vậy, Vũ Lôi Phong sau khi hóa thân thành Phong Linh Nhi thì tiện tay tạo hình luôn y phục Lạc Trôi phong cách nữ tính, làm gì chuẩn bị y phục đâu?

Thế là Kiều Nguyệt Nga đành phải lấy ra một bộ y phục trắng như tuyết cho Phong Linh Nhi mặc vào, sau khi mặc xong, nhất thời làm cho chính Kiều Nguyệt Nga sợ hãi than thở

Không khác gì tiên tử, so với cái biệt danh Bạch Y Tiên Tử của mình còn đẹp hơn a, lúc này Kiều Nguyệt Nga có loại xúc động muốn nhường danh hiệu đó cho Phong Linh Nhi

- Đa tạ Nguyệt Nga sư tỷ, bộ này rất đẹp a

Phong Linh Nhi nhìn lại bản thân mình một vòng, cảm thấy bộ này không tệ chút nào, mặc vào cũng thoải mái

- Thưa chấp sự, hiện tại đệ tử muốn khiêu chiến bài danh thứ nhất được không?

Phong Linh Nhi nhìn lên vị trí của vị chấp sự hỏi, vị chấp sự này cũng đành phải lắc đầu

- Thật đáng tiếc! Người giữ bài danh thứ nhất hai ngày mới phải chiến một trận, mới hôm qua nàng ta đã có trận đấu rồi, phải chờ ngày mai ngươi mới có thể khiêu chiến!

- Đa tạ!

Phong Linh Nhi không có lấy làm lạ, ở vị trí thứ nhất luôn bị nhòm ngó nhiều nhất, có trận chiến liên miên trong một tháng là điều dễ hiểu, ai cũng muốn mình đạt được bài danh thứ nhất, nhưng cũng không muốn người khác tiến vào nội môn trước mình, vì vậy người giữ vị trí thứ nhất thường không cầm cự nổi một tháng

Cùng chúng nữ Triệt Tà Cung quay về nhà, chúng nữ lúc này đã không còn gì để nói nữa, khen thì đã khen hết lời rồi

Mà làm cho họ không ngờ là sau ba trận chiến mà Phong Linh Nhi vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn ăn uống, đùa giỡn, gảy đàn và đi tắm suối như bao người

Sau lần tắm suối chiều nay, Phong Linh Nhi bị chúng nữ Triệt Tà Cung đè ra làm người mẫu, toàn bộ y phục ưng ý nhất của mỗi người đều để Phong Linh Nhi mặc thử, rốt cuộc mọi người nhận ra không có trang phục nào hợp với Phong Linh Nhi hơn bộ cung trang đỏ đen xẻ tà tám mảnh Lạc Trôi kia

Thế là dưới sự biết ơn của Phong Linh Nhi, cả Triệt Tà Cung bắt tay vào may cho nàng một bộ Lạc Trôi mới, chiếc đai Trắng Tua đại điện cho Đại Võ Sư kiếp trước còn muốn ngầu lòi hơn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio