- Tiểu Đan Đan! Nhớ kỹ! Núi cao sẽ còn núi cao hơn, không có ai là hoàn mỹ, cũng không có ai là Thiên Hạ Vô Địch! Có thể con sẽ là Thiên Hạ Vô Địch vào một thời điểm nào đó, nhưng rồi sẽ có những người khác vượt qua con, thứ con có thể làm là luôn cố gắng và đừng bao giờ hài lòng với những gì mình đang có!
- Yêu nghiệt cũng sẽ có yêu nghiệt trị.
Con tuy cũng là một đại yêu nghiệt, nhưng Cô Cô tin tưởng, vào lúc nào đó, khi con đã quá hài lòng với những gì mình đang có, sẽ có một yêu nghiệt đến vả vào mặt con, vượt qua con và sẽ là mục tiêu để Phượng Yên Đan ngươi phấn đấu cả đời!
Phượng Yên Đan mở mắt, từ trong hồi ức ngày xưa đi ra
- Cô Cô! Đan Đan lại phạm sai lầm rồi!
Hình ảnh mờ đi, Phượng Yên Đan vẫn đang rơi xuống đài, nàng mỉm cười, ngay sau đó, ánh mắt hiện lên một cỗ hỏa diễm thiêu đốt, chiến ý mạnh mẽ nhất từ trước đến nay bùng phát, nàng triệt để bạo phát khí tức ra
- Nhưng con sẽ không dễ dàng thua như vậy đâu!
- Ý Hồn! Xuất!
Một cỗ hỏa diễm trong tay Phượng Yên Đan tuôn ra, ngay khoảnh khắc mọi người tưởng chừng Phượng Yên Đan đã thua, luồng hỏa diễm này cấp tốc bay vọt ra, dưới tác dụng của Hữu Hồn, nó liền hóa thành một chiếc khăn choàng.
Khăn choàng vừa hiện, nó liền quấn lấy thân thể Phượng Yên Đan, ngay lúc này, nàng dừng lại trên không trung
Phượng Yên Đan nhắm mắt lại, Ý Hồn khởi động, mang trên mình khăn choàng đỏ cam như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cùng y phục cam nóng bỏng, thân ảnh Phượng Yên Đan lần nữa xuất hiện….
Trên không trung!
- Đây là!
- Chuyện này…chuyện này….
Chuyện này không thể nào!
Khán giả trợn mắt há hốc mồm không thể tin nổi
Long Thiên Linh, Lân Kiêu Hùng và Long Ngạo Thiên tim đập thật mạnh vì chấn động, ánh mắt tỏa sáng hào quang hâm mộ nhìn Phượng Yên Đan đang như thiên sứ hạ phàm
Bách Lý Tuyệt Phong nắm tay siết chặt, ánh mắt đầy lệ khí nhìn thân ảnh màu cam đang lơ lửng trên không trung kia, nàng đang bay trong tư thế đứng thẳng, mắt khép hờ, môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Trên vai mang một dải lụa màu đỏ cam rực cháy hào quang sáng chói như ngọn lửa, nhìn thế nào cũng như một tiên tử từ tiên giới hạ phàm
- Ý Hồn Cảnh! Phượng Yên Đan không ngờ là Ý Hồn Cảnh!
- Dải lụa kia! Chắc chắn là lực lượng Ý Hồn! Phượng Yên Đan có thể dùng Ý Hồn! Nàng là Ý Hồn Cảnh!
Toàn trường chấn động! Chỉ có một vài người vẫn bình tĩnh, không ai khác chính là Phong Linh Nhi, chúng nữ Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ cùng với các cường giả đến từ Thảo Nguyên Xích Diệm – Phượng Linh Thần Nhất Tộc
Phượng Yên Đan hai tay dang rộng, nàng bay đến giữa sân đấu, khăn choàng bằng hỏa diễm thu liễm, từ từ hạ xuống.
Nàng dịu dàng nhìn Phong Linh Nhi, trên thân đã không còn khí tức Hữu Hồn Cảnh Ngũ Trọng nữa, thay vào đó là uy áp cực mạnh đến từ Ý Hồn Cảnh Nhị Trọng.
- Phượng Yên Đan, tuổi, Ý Hồn Cảnh Nhị Trọng.
Đây còn là người sao?
- Ừ thì…nàng ta là Nguyên Yêu Thú mà! Đâu phải người đâu!
- Con mẹ ngươi! Bắt bẻ cái rắm! Cũng không có Nguyên Yêu Thú nào khủng khiếp như vậy cả! Ý Hồn Cảnh từ xưa đến nay, không ngoài hai trăm ba trăm năm khổ tu căn bản không cách nào đạt tới, Phượng Yên Đan này mới bao nhiêu a, năm tuổi thú, năm tuổi người!
- Yêu nghiệt! Nàng ta là yêu nghiệt! Yêu nghiệt gấp trăm lần kỷ lục Hữu Hồn Cảnh này đó của Thập Đại Cường Giả!
Khán giả, chúng nhân, chúng cường giả khắp mọi nơi đều đổ mồ hôi lạnh, nhìn màn trước mắt, Phượng Yên Đan mạnh đến mức không ai có thể tưởng tượng đến
- Xem ra Phượng Linh Thần sắp quật khởi rồi!
Mấy người Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tam Linh Thần còn lại thở dài một tiếng, không giấu nổi sự ganh tỵ trong lòng
- Chào mừng trở lại! Phượng Yên Đan!
Phong Linh Nhi mỉm cười nhìn Phượng Yên Đan, không có chút bất ngờ nào, nàng đang đợi Phượng Yên Đan quay về, cũng tin nàng thực sự là Ý Hồn Cảnh
Mắt phượng chớp chớp, Phượng Yên Đan cười cười, cúi đầu với Phong Linh Nhi
- Phong Linh Nhi! Đã có chút khinh suất khi đối đầu với cô nương, thật có lỗi!
Cũng không đợi Phong Linh Nhi kịp trả lời, Phượng Yên Đan đã nói tiếp
- Ta thực sự có chút hiếu kỳ, Phong Linh Nhi cô nương trong thi đấu cùng cấp tựa hồ không ai có thể chống lại, ngươi đã luyện tập như thế nào vậy?
Phong Linh Nhi cũng không có giấu diếm, nàng nói.
- Phong Linh Nhi ta điên cuồng ma luyện, một mực phiêu lưu tìm kiếm cơ duyên, và ta có thứ mà thánh nữ không có!
Phượng Yên Đan tò mò
- Ồ! Là gì vậy?
Phong Linh Nhi không nói, mắt khẽ nhắm lại
Trong khoảnh khắc này, Phượng Yên Đan chợt nhận thấy trên thân cô nàng Phong Linh Nhi quyến rũ mê người này có thêm một cỗ áp lực cực mạnh, nhưng áp lực này lại không đè nặng vào người nàng mà là chính cô ta, chính Phong Linh Nhi
- Ngươi là đại công chúa của Phượng Hoàng Linh Thần Nhất Tộc, người từ nhỏ đã được thừa hưởng hào quang của tổ tiên truyền lại, điều kiện tu luyện có thể nói là vô cùng lý tưởng để phát triển!
- Ta biết, người có danh sư chỉ điểm, hơn phân nửa là vị cô cô kia, ta cũng rất tò mò về người này! Ta cũng đoán được thời gian qua Phượng Yên Đan thánh nữ đã khổ tu rất nhiều để có được thành tựu hôm nay, cũng không thể nói là người sinh ra ở vạch đích được, nỗ lực của người rất đáng trân quý!
- Nhưng ta! Ta không có những thứ đó, thứ ta có là khát vọng sức mạnh thật sự, vì bảo vệ gia đình, vì thủ hộ những điều ta yêu quý, những gì ta trân trọng!
- Trên vai ta, hận thù, áp lực, tất cả chúng đè nặng trên vai ta không bao giờ buông lỏng, chúng ép ta phải mạnh mẽ lên từng ngày!
- Ta mạnh mẽ, vì ta có chấp niệm với sức mạnh, để bảo vệ người thân của ta!
Trên người Phong Linh Nhi, theo từng câu nói của nàng, không khí xung quanh cũng dần trở nên vặn vẹo, một cỗ lực lượng hung mãnh thức tỉnh, Phong Linh Nhi nắm tay siết chặt, nói thầm trong miệng
- Tiểu Na! Vì nàng!
Uỳnh!
Ầm một tiếng! Phong Linh Nhi triệt để buông lỏng toàn bộ các xiềng xích trong bản thân, lần đầu tiên buông bỏ tất cả, lộ ra toàn bộ khí tức
Ý Hồn Cảnh Tam Trọng!
Tĩnh lặng…
Phượng Yên Đan lặng người, chúng nữ sững sờ
Mấy người Nghịch Phong Minh ngơ ngác nhìn
Khán giả ngẩn ngơ
Chúng cường giả trợn mắt há hốc mồm
- Ý Hồn Cảnh Tam Trọng!
Phượng Yên Đan thẫn thờ yếu ớt nói ra một câu, đôi chân nàng run lên, cánh tay đổ đầy mồ hôi, ánh mắt ngạc nhiên đến cực độ
Xa tận trên bầu trời, ẩn sau những đám mây to lớn cách Thúy Hằng Thánh Địa ngàn vạn dặm, một thân ảnh đỏ rực lặng lẽ đứng đó, tóc trắng hòa cùng những đám mây, nàng cười nhẹ một cái
- Xem ra, người ràng buộc số phận của Yên Đan đã xuất hiện! Cô Cô đã bảo ngươi không được xem nhẹ đối thủ, thế mà suýt rơi đài, nha đầu này về phải đánh đòn mới được!
Người kia lại thở dài!
- Aizz, cũng không thể trách nó được! Tên này quá yêu nghiệt, thuật dịch dung thượng thừa, tinh thông quá nhiều thuộc tính, tư chất vượt quá cả UR, con bé Yên Đan thua cũng phải!
Thân ảnh lại lần nữa lặng yên quan sát tình huống dưới sân đấu, không có ai nhận ra sự tồn tại của nàng