- Này này! Nhớ chừa phần cho chúng ta đấy!
Trên sân đấu, hai thân ảnh một lục một đỏ không ngừng ra chiêu, thế nhưng tâm tình chỉ để ý vào cái túi bỏng ngô to bự dưới đài, mùi thơm ngọt ngào khiến hai người Trần Lệ và Hồ Điệp Y không tài nào tập trung đánh nhau được
Linh Nhi cười cười gật đầu
- Yên tâm đi hai tỷ, còn nhiều lắm, hết lại nổ tiếp!
Hai người lúc này cũng chỉ đành nén cơn thèm ăn lại tiếp tục giao thủ, chỉ có điều ánh mắt vẫn liếc nhìn cảnh dưới đài
Dưới đài, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Long Thiên Linh và Phượng Yên Đan mỗi người cầm một túi bỏng ngô vị bơ và phô mai, mắt nhìn chằm chằm hai người trên chiến đài nện nhau túi bụi, miệng không ngừng nhai nhóp nhép
Long Thiên Linh và Phượng Yên Đan thích đến đỏ mặt, bỏng ngô vừa vào miệng đã tan ra, vị ngọt dịu, vị béo, vị phô mai cùng mùi thơm lan tỏa trong miệng khiến nhị nữ nhắm tịt mắt mà thưởng thức.
Cảm nhận miếng bỏng ngô vừa mềm vừa giòn tan trong miệng mà có cảm giác xúc động chảy nước mắt
- Ngon quá!
Phượng Yên Đan và Long Thiên Linh đồng thời thốt lên, sau đó lắc lư cái đầu biểu thị sự hưng phấn, tiếp theo liền hung hăng bốc thêm một miếng cho vào miệng, gương mặt ửng hồng phấn khởi nhai nhai.
Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim cũng đã khá lâu chưa ăn món này, cả hai cũng rất nhiệt tình đánh chén, còn rót ra bốn cốc Number One cho bốn người.
Vừa ăn bỏng ngô vừa có nước nhâm nhi, bốn nữ vô cùng hưởng thụ ngồi trên ghế thí sinh xem hai người Trần Lệ và Hồ Điệp Y đánh nhau
Hai người Long Ngạo Thiên và Lân Kiêu Hùng sau pha chạm môi đầy đam mỹ kia, cả hai nôn ọe một lúc cũng bình tĩnh lại không ít, hai người ngượng ngùng không nói gì, mỗi người một góc xa cầm túi bỏng ngô Linh Nhi đưa cho ăn đến quên trời quên đất, chủ yếu là muốn quên đi vị ngọt đôi môi của nhau (ọe :>)
Vũ Lôi Phong vẫn một mực nhắm mắt tu luyện, trong miệng không ngừng truyền đến từng dư vị béo ngọt thơm ngon của bỏng ngô.
Người khác cần ngưng thần tĩnh khí tu luyện, hắn thì chỉ cần vận Hỗn Độn Âm Dương Quyết chức năng khôi phục, sau đó là ngồi im và chờ đợi công pháp khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong
Thế là có thêm một thanh niên số hưởng, ngồi khoanh chân nhắm mắt khôi phục, miệng được hai vị mỹ nhân thay phiên nhau đút bỏng ngô cho ăn.
Phượng Yên Đan kinh ngạc nhìn hắn, tên này khí tức vẫn không ngừng khôi phục, miệng vẫn nhai bỏng ngô rộp rộp
- Hắn không bị phân tâm sao?
Phượng Yên Đan tự hỏi? Bởi khi nàng vận công, cần tập trung tinh thần tuyệt đối, không nghĩ đến bất kỳ tạp niệm nào khác
Nhưng thấy Vũ Lôi Phong vẫn không ngừng khôi phục lực lượng, Phượng Yên Đan trong lòng có chút không yên, hắn vẫn đang một mực khôi phục thương thế, mình lại đang làm gì đây? Thế là nàng quyết tâm để túi bỏng ngô sang một bên, ngưng thần tiếp tục khôi phục thực lực
Vũ Lôi Phong nhắm mắt khôi phục, ý thức lần nữa vào trong Hệ Thống KOF
- Tiểu Na! Trả nàng Cầu Đạo Ngọc này!
Tiểu Na cũng đang càn quét một túi bỏng ngô, thấy hắn liền ném túi bỏng ngô sang một bên, lấy chăn trùm kín đầu nói
- Không lấy!
Vũ Lôi Phong ngẩn người, Tiểu Na rõ ràng vô cùng suy yếu khi trước giờ đã hoàn toàn khôi phục, nét mặt kia, thần thái đáng yêu kia dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả
Mạnh mẽ lôi Tiểu Na từ trong chăn ra, Vũ Lôi Phong tò mò nhìn nàng
Tiểu Na cũng biết hắn thắc mắc cái gì, liền nói
- Không có việc gì đâu! Cầu Đạo Ngọc vốn là vũ khí bản mệnh của ta ở thế giới KOF, hiện tại trao lại cho ngươi nên có chút mệt mỏi, ngủ một giấc là khỏe thôi!
Vũ Lôi Phong cười vui vẻ, chạm ngón trỏ vào môi Tiểu Na nói
- Nàng còn gọi ta ta ngươi ngươi như vậy sao?
- Chứ ngươi muốn gọi là gì?
Vũ Lôi Phong mỉm cười không đáp, Tiểu Na mặt cũng dần đỏ ửng.
Nàng chu môi hờn dỗi nói
- Đừng có mơ! Ai cho mà gọi!
Giận dỗi là thế, nhưng Tiểu Na lại thủ thỉ nói
- Chưa phải lúc, đợi đến khi ngươi hoàn toàn có được ta, vậy thì hãy tính
Vũ Lôi Phong kéo Tiểu Na vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó ôn nhu nói
- Nàng chỉ cần tin tưởng ở ta! Mọi thứ sẽ ổn thôi!
- Dạ…
Hai người nép vào nhau, không nói một lời, mãi một lúc sau Tiểu Na mới nói
- Quên nữa! Nhận thưởng không?
- Nhận chứ!
…
Nhiệm vụ: Vua Giác Đấu Hàng Lâm
Trạng Thái: Hoàn Thành!
Thưởng: Không Gian Thú và Thiên Mệnh Không Gian dung hợp lại.
Tạo thành Thiên Mệnh Không Gian cấp
Thiên Mệnh Không Gian cấp : Có cả Linh Khí và Yêu Khí cho Nhân Loại và Nguyên Yêu Thú tu luyện.
Điều kiện tu luyện trong đó còn tốt hơn ngoài Đại Lục Thúy Hằng rất nhiều.
Thiên Mệnh Không Gian gia tốc từ x thăng thành x.
Nghĩa là ngày ở ngoài Đại Lục Thúy Hằng sẽ bằng ngày ở Thiên Mệnh Không Gian
Sức chứa: tỷ Nhân loại và Nguyên Yêu Thú đã hóa hình.
triệu Nguyên Yêu Thú chưa hóa hình
…
Phong Vân Sơn, một thân ảnh nữ tử mặc áo đỏ đen đang cưỡi trên một đầu Nguyên Yêu Thú phi hành.
Con Nguyên Yêu Thú này là rồng không phải rồng, là dơi không phải dơi.
Nhìn xa như một con dơi đen tuyền nhưng khi lại gần lại là một đầu Hắc Long uy mãnh, đôi mắt màu xanh ngọc sáng rực như mắt mèo kéo thành hai luồng lục quang trên không khí
- Chủ nhân! Người làm sao vậy?
Con Nguyên Yêu Thú này cảm thấy chủ nhân nó bỗng nhiên thẫn thờ, nó liền hỏi
- Không sao đâu! Chân thể của ta có lẽ đã hoàn thành một nhiệm vụ nào đó của Tiểu Na rồi!
Hắc Ảnh lao đi như bay, sau khi chủ nhân trở về Phong Lôi Môn, nó lập tức được nhồi vào miệng hai cái bình ngọc sau đó bị đá vào trong Không Gian Thú.
Bình ngọc vừa bị nhai nát, một cỗ lực lượng bá đạo xông thẳng vào người Hắc Ảnh, nó lập tức tập trung tu luyện
Thiên Mệnh Không Gian mười ngày trôi qua, bên ngoài chỉ mới có một ngày mà thôi, Hắc Ảnh trở ra, ngơ ngác nhìn mọi thứ trong Phong Lôi Môn
- Chủ nhân…chuyện gì xảy ra vậy…Sao người lại làm vậy?!
Thiên Ảnh Phân Thân trong bộ dạng Phong Linh Nhi vỗ đầu Hắc Ảnh, nói
- Cho tới khi đến Thúy Hằng Thánh Địa, tự ngươi sẽ hiểu rõ thôi!
Hắc Ảnh nghi hoặc nhìn chủ nhân mình, sau đó cảm thán nhìn lại Phong Lôi Môn hiện tại, nó thở dài một tiếng sau đó mang theo Phong Linh Nhi hóa thành một điểm đen rời đi, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng trên bầu trời
Chưa đầy hai ngày, trong Thiên Thánh Môn, Âm Phong Môn và Vũ Đài Môn lần lượt có một người một thú hàng lâm
- Đệ tử Nghịch Phong Minh nghe lệnh…
…
Thúy Hằng Thánh Địa, các cường giả Phong Vân Môn thầm thảo luận
- Cứ tình hình này, Vũ Lôi Phong kia sẽ khôi phục đỉnh phong mất!
Một vị trưởng lão không nhịn được thấp giọng nói
- Vũ Lôi Phong thực sự quá đáng sợ, Đại Trưởng Lão vậy mà lại bị hắn giết chết! Phải làm sao đây? Nếu như hắn khôi phục thì làm sao bây giờ!
Bách Lý Lạc Vân âm trầm nói
- Đừng loạn! Đại Trưởng Lão chẳng qua bị Thúy Hằng Thiên Đế phong ấn tứ chi nên Vũ Lôi Phong mới có thể đánh trúng! Chiêu thức kia tuy khủng bố nhưng để đánh ra cần trả cái giá cực lớn! Không phải muốn đánh ra là được đâu!
- Đến khi giải đấu kết thúc, chúng ta đồng loạt xông lên, vậy thì Vũ Lôi Phong có chạy đằng trời.
Các ngươi quên rằng còn có Lam Thiên Gia Tộc – Tử Vân Tông đang nhìn chằm chằm vào hắn sao?
Mấy cường giả nghe vậy liền an tâm một chút, cái chết của Đại Trưởng Lão thực sự làm bọn họ sợ a
Đám người Nghịch Phong Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu, bọn họ tâm tình như nằm trên đống lửa, không cách nào bình tĩnh hoàn toàn được.
Dù biết là lo lắng cũng không làm gì được nhưng tông môn đang nằm bên bờ diệt vong, có muốn rút cũng không được nữa, chỉ có thể lo lắng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối, màn kịch của Hồ Điệp Y và Trần Lệ đã trôi qua một ngày.
Đêm xuống, hai nàng vẫn không hề dừng lại, vẫn một mực diễn trò.
Trong ánh sáng mờ mờ của những cây đuốc, hai nữ vẫn uyển chuyển so chiêu
…
Thời gian không chờ đợi bất kỳ ai, bất tri bất giác, hai người đã đánh nhau ba ngày ba đêm
Khiến Linh Nhi và Lưu Thiên Kim kinh ngạc là, Vũ Lôi Phong thế mà đã khôi phục gần xong, toàn thân hắn mơ hồ có Nguyên Lực gào thét mà ra, khí thế đã đạt đến Ý Hồn Cảnh Nhị Trọng, gần như đã trở lại đỉnh phong
- Tốc độ khôi phục của chàng thật quá nhanh!
Hai nữ lắc đầu thầm than.
Người ta nếu cạn kiệt toàn bộ sức lực như vậy cần vài tháng, ít cũng phải nửa tháng mới có thể khá hơn, vậy mà nam nhân của các nàng mới ba ngày trôi qua đã gần như khôi phục toàn bộ rồi!
Hai người còn đang cảm thán, Vũ Lôi Phong chợt nói
- Linh Nhi, Thiên Kim! Hai nàng bảo Điệp Y và Lệ Nhi phân ra thắng bại đi, nhớ giữ lại thực lực, sắp tới sẽ khá rắc rối đấy!