- Nếu được, ta cũng không muốn mang trên mình Bạo Huyết.
Trần Lệ ánh mắt có chút u buồn nói.
- Tại sao?
Vũ Lôi Phong nằm đó đung đưa chiếc võng, ánh mắt vẫn nhìn lên vòm trời đầy sao bị từng tán cây che nhè nhẹ. Hắn cũng đoán được một chút.
- Tổ tiên Trần Gia nghe nói ngày xưa đã ký một huyết chú với loài Xà Tinh Tám Đầu nào đó để có được sức mạnh, về sau, tuy sức mạnh của tổ tiên ta vô cùng cường đại, thế nhưng con cháu Trần Gia lại dính một lời nguyền, một lời nguyền ăn sâu vào huyết mạch, không thể phá giải.
Ngừng một chút, Trần Lệ nói tiếp.
- Đó chính là Bạo Huyết mà ngươi từng thấy. Trừ máu từ trong bụng thổ huyết ra khi bị nội thương, hoặc do các vết thương trong miệng hay trên môi ra, bất kỳ máu ở bộ phận nào trên cơ thể bản thân, nếu con cháu Trần Gia chạm lưỡi vào sẽ hoàn toàn mất kiểm soát bản thân, hoàn toàn giống như một con mãnh thú, thực lực cũng đại phát lên vài cấp bậc.
Vũ Lôi Phong hiểu ra, hắn nói.
- Khó trách, trong Đấu Trường Vô Lý, cô nương không giống với bình thường.
Trần Lệ mỉm cười rồi thở dài
- Trải qua bao nhiêu năm, Trần Gia rốt cuộc cũng tìm ra cách khống chế một phần sức mạnh của Bạo Huyết, khi chúng ta tức giận đến một mức độ nhất định nào đó, và kèm theo một ít thủ ấn đặc thù, chúng ta có thể thi triển ra Bán Bạo Huyết, thực lực lúc này tăng lên không ít, thế nhưng thần trí vẫn bảo toàn. Nhưng mà nếu nếm máu của mình thì vẫn lâm vào Bạo Huyết hoàn toàn giống lần trước.
- Thì ra là vậy.
Vũ Lôi Phong lúc này xem như đã hiểu gần hết về Bạo Huyết của Trần Lệ, hắn lại nói tiếp.
- Nếu đã kiểm soát được, lại còn có Bán Bạo Huyết, vậy sao cô nương lại không thích có nó? Thực lực được gia tăng không phải vô cùng tốt sao?
Trần Lệ cũng hiểu ý tứ của Vũ Lôi Phong, nàng nhìn lên trời cao khẽ than.
- Nếu chỉ có như vậy, ta cũng không có ghét bỏ thứ này.
Nàng nhìn Vũ Lôi Phong nói
- Mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa, khắp các gia tộc trong Âm Phong Thành đều sợ hãi Trần Gia. Từ nhỏ đến lớn, trừ phụ mẫu và các huynh muội trong Trần Gia ra, ta không có lấy một người bầu bạn, khi vào Âm Phong Môn, ta may mắn mang thiên phú SR màu tím, được hàng vạn người chú mục, thế nhưng, họ kính sợ ta vì thiên phú, vì thực lực ta cường đại, trong thân tâm, họ vẫn chỉ xem ta là một con quái vật mà thôi.
Vũ Lôi Phong nghe đến đây, hắn chợt cảm thấy thương tiếc cho cô gái này, cả tuổi thơ không có lấy một người bạn thật sự, luôn sống trong cảnh nịnh bợ giả tạo của mọi người xung quanh, còn bị người khác xa lánh.
- Nhiều năm trôi qua như vậy, ta cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này mà thôi, họ truy cầu ta cũng chỉ dựa dẫm vào sức mạnh này, Trần Lệ này không hề được ai công nhận cả.
Vũ Lôi Phong im lặng nhìn về cô gái trước mắt, nàng hiện tại đang ngồi đung đưa trên võng, ánh mắt buồn bã cô đơn nhìn lên trời cao. Vũ Lôi Phong không tự chủ được nhớ đến một bộ hoạt hình ở Trái Đất, nhân vật chính cũng bị dân làng xem như Quái Vật, không ai công nhận cậu.
- Trần Lệ cô nương, để ta kể cho cô nghe một câu chuyện, có lẽ sẽ giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Trần Lệ hứng thú nhìn Vũ Lôi Phong, nàng khẽ gật đầu.
- Khi xưa…trong làng Mộc Diệp, có một cậu bé tên là Tuyền Qua Minh Nhân, trong người mang theo một con quái vật bị phong ấn, tất cả dân làng không ai công nhận cậu, cả tuổi thơ của cậu không cha mẹ, không người thân, không bạn bè…
Vũ Lôi Phong say sưa kể lại cốt truyện Naruto cho Trần Lệ nghe, cô nàng nhìn thấy bản thân mình trong đó nên nghe rất chăm chú.
- Ngày Tuyền Qua Minh Nhân đánh bại Pain thiên đạo, cậu trở về ngôi làng Mộc Diệp bị tàn phá, thế nhưng lần này, chào đón cậu là toàn bộ làng Mộc Diệp, cậu đã được công nhận như một nhẫn giả của làng, là một anh hùng.
Trần Lệ nghe đến đây trong lòng rung lên, khí huyết sôi trào, sự mặc cảm tiêu tán không ít.
- Trong Đại Chiến Nhẫn Giả lần thứ Tư, Tuyền Qua Minh Nhân thành công cảm hóa được Cửu Lạt Ma trong người, cả hai thức tỉnh sức mạnh, bảo hộ cả liên minh Nhẫn Giả…
- Sau bao gian khổ, Tuyền Qua Minh Nhân đã thành công thuyết phục người bạn duy nhất của cậu là Vũ Trí Ba Tá Trợ tỉnh ngộ, đưa cậu trở về chính đạo, sau này cậu kết hôn với Bạch Nhãn Công Chúa, có được một đôi Long Phượng, lên làm Trưởng làng, được mọi người yêu quý như Cha cậu khi trước, Cửu Lạt Ma cũng được xem như người làng Mộc Diệp….Đó đã là Đại Kết Cục Viên Mãn
Kể chuyện suôt đêm, Vũ Lôi Phong có chút mỏi miệng, khô cổ, hắn uống chút nước, nhìn sang Trần Lệ đang ngồi thất thần.
- Một ngày nào đó, cả Đại Lục Thúy Hằng sẽ công nhận ta, là Trần Lệ chứ không phải quái vật Trần Gia..
Trần Lệ lẩm bẩm, ánh mắt sau đó sáng ngời nhìn Vũ Lôi Phong nói.
- Đa tạ, câu chuyện của ngươi khiến ta hiểu ra rất nhiều. Bản thân ta sẽ cố gắng, dùng chính bản thân ta đi lên, mọi người sẽ công nhận ta.
Vũ Lôi Phong mỉm cười, hai người lại nằm trên vong đung đưa, ánh mắt nhìn lên trời cao.
- Trong Phong Lôi Môn, ngươi chắc nổi tiếng lắm nhỉ.
Trần Lệ không nhịn được mà hỏi Vũ Lôi Phong.
- Ta không nổi tiếng về thực lực, mà vì sự Phế Vật của ta. Ngày khảo nghiệm, ta mang một tư chất còn hiếm hơn cả SSR nhưng không phải UR. Đó là không có một chút tư chất nào.
- Không có khả năng.
Trần Lệ bật dậy, nàng không lý nào tin được, một người biến thái như Vũ Lôi Phong sao có thể không có chút tư chất tu luyện nào.
- Đây là sự thật, có được ngày hôm nay là do ta một mực khổ luyện và lĩnh ngộ, thiên phú chỉ là một lợi thế mà thôi, nó không quyết định tất cả.
Vũ Lôi Phong ánh mắt hoài niệm, nhớ về lúc mới đến Đại Lục Thúy Hằng, gian khổ khó khăn lúc ấy, đổi lại được ngày hôm nay cũng không uổng. Hắn cũng không có ý định kể quá rõ tình tiết của Phong Lôi Môn.
- Để có thể tiếp tục sinh tồn, để có thể tiếp tục lớn mạnh, ta phải đạt quán quân Tứ Môn Tranh Tài lần này, nhất định.
Vũ Lôi Phong siết chặt bàn tay, hắn nhìn chăm chú phuong xa, ánh mắt cô đơn. Sự cô đơn của một người xa quê hương, xa mẹ, xa nơi mình sinh ra.
Bỗng nhiên, Vũ Lôi Phong lâm vào trạng thái cô độc, cô độc đến thất thần, cô độc đến mức quanh người phát ra sự buồn bã đến thiên nhiên xung quanh cũn cảm nhận được mà buồn theo.
- Người này… sao lại mang theo tâm sự lớn như vậy?
Trần Lệ nhìn Vũ Lôi Phong đang thẫn thờ nơi đó, nàng cảm giác mình đang bị sự cô độc kia đẩy văng ra vậy.
…
Một đêm đi qua, sáng sớm, Vũ Lôi Phong và Trần Lệ lại tiếp tục lên đường tìm kiếm dấu vết của mọi người, Trần Lệ vẫn đi theo hắn thế nhưng có cuộc nói chuyện hôm qua khiến chó hai người không có lạnh lùng như hôm qua.
Trần Lệ đã cở bỏ bộ dạng u sầu tối qua, trở lại là một cô gái nghịch ngợm nói nhiều như bình thường, nàng nói khong ngừng khiến Vũ Lôi Phong cũng phải cười khổ không thôi.
Đứng trên ngọn cây, Vũ Lôi Phong cùng Trần Lệ phóng tầm mắt về phía xa, hôm qua còn không có gì đặc biệt, thế nhưng, hôm nay ở xa xa đã xuất hiện một dải sáng màu đỏ mờ mờ phía xa xa.
- Đó là…Vòng Bo Rực Lửa sao?
Vũ Lôi Phong nhìn về khu vực màu đỏ xa xa kia, dường như nó đang từ từ tiến lại gần mình.
Bất chợt, hắn cốc đầu mình một cái, miệng mắng.
- Vũ Lôi Phong ơi là Vũ Lôi Phong, đi hướng nào không đi, lại đi ngược ra ngoài Vòng Bo Rực Lửa, ngu ơi là ngu.
Trần Lệ cũng nhận ra điều này, nàng cười khổ một cái, hai thân ảnh đỏ đen liền quay ngược lại, cùng nhau phóng qua cánh rừng.
Lại mất một ngày vẫn không có tìm thấy tung tích của đám người Lưu Thiên Kim và Linh Nhi cùng Hắc Bạch Song Sát, Vũ Lôi Phong không khỏi có chút lo lắng, ngay cả đám người Âm Phong Môn của Trần Lệ cũng không có lấy một người, đội Thiên Thánh Môn và Vũ Đài Môn cũng không có bắt gặp kẻ nào.
Buổi tối, hai người lại nhóm lửa ngồi nướng thịt, Trần Lệ vô cùng ưa thích món nướng Vũ Lôi Phong làm, nàng đi cả ngày chỉ có chờ đợi đêm đến để gạ hắn…nướng thỏ với gà cho ăn.
Vũ Lôi Phong cũng không có cự tuyệt, hắn cũng rất thích được người khác khen món ăn mình nấu.
Ở bên đống lửa, Trần Lệ đang hùng hổ xâu xé con gà nướng, Vũ Lôi Phong cũng ăn không ít, bất chợt ánh mắt Vũ Lôi Phong nhảy lên
- Có Sát Khí!
Vừa mới nói xong câu này, bên cạnh Trần Lệ có một đôi móng vuốt đang dùng tốc độ cực nhanh vồ đến.
- Nguyên Yêu Thú sao, Phong Khuyển Lang?
Vũ Lôi Phong bất ngờ, sau một ngày đi đúng hướng, càng vào sâu trong bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa, Vũ Lôi Phong càng gặp nhiều Nguyên Yêu Thú hơn, cả ngày hắn gặp không ít Nguyên Yêu Thú sao, thập chí còn có Nguyên Yêu Thú sao Hậu Kỳ đỉnh.
- Xem ra, càng vào sâu trong Vòng Bo Rực Lửa thì Nguyên Yêu Thú ở đây càng mạnh.
Hiện tại, gặp một con Nguyên Yêu Thú sao, Vũ Lôi Phong đúc kết được kinh nghiệm và suy luận của mình, mà Trần Lệ vẫn còn mải mê thưởng thức con gà nướng.
Vũ Lôi Phong đang định ra tay, âm thanh lạnh lẽo của Trần Lệ liền vang lên, thế nhưng trong âm thanh lạnh lẽo kia còn có cả tiếng nhai của nàng, làm Vũ Lôi Phong suýt không nhịn cười được.
- Chỉ là một con Phong Khuyển Lang sao Sơ Kỳ mà thôi, không ngờ dám phá đám bổn cô nương thưởng thức mỹ vị. Chết cho ta!
Nhanh gọn, dứt khoát, một chưởng mang theo kình phong mạnh mẽ của Trần Lệ đánh mạnh vào mặt con Phong Khuyển Lang kia, nó nhanh chóng bị đánh bay ra xa hơn mười mét, tiếng rú sợ hãi vang lên, lập tức con Sói kia nằm bất động.
Vũ Lôi Phong nhìn cách hạ thủ của Trần Lệ cũng rất tán thưởng, khi đánh nhau nên tránh các đòn công kích màu mè, chỉ nên dứt khoát trong một chiêu mà được, nhìn lối đánh này, xem ra Trần Lệ cũng không đơn giản.
Trần Lệ thân là Đấu Sĩ Lục Tú Tam Trọng, do một lần gặp cơ duyên mà thực lực tiến bộ vượt xa người cùng thế hệ, mới tuổi đã là Lục Tú, đây là người làm cả Âm Phong Môn khiếp sợ, dĩ nhiên một con Phong Khuyển Lang sao Sơ Kỳ kia sao có thể chịu nổi một đòn cơ chứ.
Lại nói về Nguyên Yêu Thú, thế giới này, các loài thú cũng có khả năng tu luyện Nguyên Lực. Chúng gọi là Nguyên Yêu Thú, giống với nhân loại, chúng cũng có hệ thống cấp bậc rõ ràng. Từ Nguyên Yêu Thú sao đến sao, giữa mỗi cấp sao lại chia ra Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ, ở các kỳ còn có sự chênh lệch cực lớn giữa các Nguyên Yêu Thú. Nghe nói Nguyên Yêu Thú mạnh mẽ đến mức độ nhất định sẽ có thể nói chuyện như nhân loại, khai mở linh trí, còn có tin đồn Nguyên Yêu Thú có thể hóa hình thành nhân loại.
Vũ Lôi Phong nhìn xung quanh, hắn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, một lúc sau, có hơn mười ánh mắt đỏ đậm bắn ra tinh quang đang rình rập, lập tức, một bầy Phong Khuyển Lang phóng ra vây công hai người Vũ Lôi Phong và Trần Lệ.
- Sói săn mồi quả nhiên là theo bầy đàn, con kia chỉ là đi hơi nhanh mà thôi.
Nhìn hơn mười con Phong Khuyển Lang tu vi sao trước mắt, Trần Lệ cũng không có ăn nữa mà nhìn vào chúng.
Trường Hồng Kiếm xuất vỏ, Huyết Y Kiếm bắn ra hào quang lăng lệ, Vũ Lôi Phong và Trần Lệ tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.
- Để xem, ai mới thật sự là kẻ săn…
Vũ Lôi Phong ánh mắt lạnh giá, hắn nhìn Trần Lệ gật đầu, hai thân ảnh nhanh như cơn gió lướt qua từng con Phong Khuyển Lang, nhanh chóng đánh chết toàn bộ.
Vũ Lôi Phong tu vi đã là Ngũ Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong, đối phó với bầy Phong Khuyển Lang này hẳn không có vấn đề, Trần Lệ lại càng không có vấn đề.
- Trần Lệ cô nương, xem ra đám người Phong Lôi Môn ta và Âm Phong Môn của cô cũng có thể đang gặp Nguyên Yêu Thú tập kích, chúng ta không thể cứ ngồi ăn chơi mãi được.
Trần Lệ cũng nhận thấy tình hình không ổn, nàng gật đầu, hai người nhanh chóng như hai cơn gió mà đi sâu vào trung tâm hòn đảo.
Xung quanh bí cảnh, Vòng Bo Rực Lửa vẫn đang từ từ thu hẹp…
Hết chương …