- Hồi Trí! Ngươi sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới này, chỉ để cứu tỷ tỷ ngươi. Ngươi có bằng lòng không?
- Ta nguyện ý. Mau! Mau lên
…
- Tỷ Tỷ, ta yêu tỷ. Tỷ hãy tiếp tục thực hiện ước mơ của cả hai chúng ta nhé…
…
- Khởi Tạo KOF. Hồi Trí, ngươi sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới này. Và….Chào mừng ngươi trở lại….
- Vũ Lôi Phong!
…
Trên sân rộng, không có ai chú ý đến thiếu niên tuổi đang nằm một góc, máu me đầm đìa kia, xung quanh người hắn lúc này đang xảy ra dị biến
Toàn bộ đều nhắm mắt, những người còn sống sót của thôn Bắc Lay lúc này không ai nỡ nhìn cảnh tượng kia. Cảnh tượng Hồ Điệp Y bị bốn tên du côn chà đạp
- Cha…Mẹ…Cuộc đời Y Y coi như xong rồi, Y Y không thể kế thừa y bác của cha nữa, không thể trở thành y sư đệ nhất thiên hạ nữa rồi
- Hồi Trí…Tỷ xin lỗi
Đôi môi hồng rốt cuộc cũng sắp chạm vào bờ môi kinh tởm kia…
…
Ầm Ầm!
Bốn tên du côn còn đang say sưa ngắm nhìn, xoa nắn tấm thân mềm mại trước mắt, bỗng nhiên, một luồng áp lực cực mạnh từ sau lưng họ bạo phát
Cuồng Phong Trỗi Dậy
Lôi Vân Đầy Trời
Rồi từ nơi không một ai nghĩ đến, thứ áp lực mạnh mẽ kia không ngờ lại phát ra từ thiếu niên mà họ cho là phế vật kia
- Hồi Trí!
Hồ Điệp Y kinh ngạc mở mắt ra, cảm nhận khí tức áp bách này, nàng không nhịn được mà ngó nghiêng xung quanh, nhìn thấy Hồi Trí vẫn đang nằm ngất xỉu nơi đó, nhưng quanh người hắn bây giờ đang được bao phủ trong hào quang đỏ rực
- Hử! Là khí tức của Phong Nguyên Lực?
Trương Bá Bá đang bị treo trên dây ánh mắt nhìn Vũ Lôi Phong cũng hết sức ngạc nhiên
- Tiểu tử này….Chẳng lẽ hắn giả vờ?
Bốn tên du côn cũng bị khí tức này dọa sợ, họ bất động giương mắt nhìn thiếu niên đánh mãi không chết lúc nãy trong hào quang kia
…
- Linh Nhi! Muội có cảm thấy không?
- Thiên Kim tỷ, ta cũng đang định hỏi tỷ đấy
Trong Rương Vô Hạn, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang khoanh chân ngồi, bay xung quanh họ là một thanh kiếm và một cây quạt, chợt cả hai mở mắt
- Khí tức, là khí tức của Lôi Phong!
Lưu Thiên Kim nhắm mắt cảm nhận, luồng Nguyên Lực chấn động quen thuộc này không thể là ai khác ngoài hắn
- Lôi Phong, huynh ấy đã tỉnh rồi!
Linh Nhi ánh mắt ướt át, nắm tay siết lại run run vì kích động
Chợt không gian Rương Vô Hạn trong Hệ Thống KOF rung lên mãnh liệt
- Linh Nhi. Thiên Kim. Hai nàng vẫn khỏe chứ?
Âm thanh Vũ Lôi Phong vang lên quanh quẩn trong rương vô hạn
- Hai người bọn thiếp vẫn khỏe, huynh tỉnh rồi sao?
Lưu Thiên Kim khuôn mặt bấy lâu nay luôn u buồn, hiện tại đã thay thế bằng ý cười rạng rỡ
- Còn chưa có chính thức khôi phục, nhưng mà ta có việc cần hai người giúp
Linh Nhi liền hỏi
- Việc gì?
Thanh âm Vũ Lôi Phong lại vang lên, trong đó còn có một tia sát khí, rõ ràng tâm trạng hắn đang rất khó chịu
- Cứu nàng!
Dứt câu, trước mắt Linh Nhi và Lưu Thiên Kim bỗng mờ nhạt, không gian quanh người họ bỗng chao đảo
…
- Đây…Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Toàn bộ người ở đây. Thôn dân Bắc Lay cũng tốt, Bốn tên cướp bóc hấp diêm cũng được, toàn bộ đều ngây ngốc nhìn khí tức càng ngày càng mạnh phát ra từ người Hồi Trí…à không…lúc này nên gọi là Vũ Lôi Phong
- Ngưng tụ Nguyên Lực…Nhất Tú….Nhất Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong….Nhị Tú…Nhị Tú Ngũ Trọng…trời ạ! Lại còn tiếp tục tăng cường
Tên lão đại không hổ là người cầm đầu, ngay lập tức thanh tỉnh lại
- Tên này quá quỷ dị, giết hắn mau
Nói đoạn, cả bốn tên đồng nhất lao lên, đến cả Nguyên Linh Khí cũng móc ra, bọn chúng quyết tâm giết chết tiểu tử này, đề phòng có sự cố gì xảy ra
Nhưng đúng lúc này, quanh người Vũ Lôi Phong xuất hiện hai đạo lưu quang, một xanh một tím bắt đầu bành trướng, cuối cùng, chúng tụ lại thành hình hai thân thể người
Một màn bất ngờ trước mắt khiến đám người thôn Bắc Lay, và cả bốn tên du côn cũng phải há hốc mồm kinh ngạc
Bởi vì khi hai đạo lưu quang dần mờ nhạt, hiện lên trước mắt họ là hai tuyệt thế mỹ nhân
Gần hai năm trôi qua, Lưu Thiên Kim lúc này đã là một cô nương tuổi hoa nhường nguyệt thẹn, kể từ lúc gia nhập Phong Lôi Môn, khí chất của nàng đã làm biết bao nam nhân điên đảo, hiện tại qua năm lại càng quyến rũ hơn, nhưng nó lại là nét đẹp đầy trí tuệ, một gượng mặt thông minh lanh lợi chứ không phải một khuôn trang sắc bén làm người khác bị mê hoặc.
Lưu quang màu xanh cũng phai nhạt, một tiểu cô nương tuổi mang trên mình chiếc váy màu xanh giản dị hiện ra, qua hai năm, Linh Nhi rốt cuộc đã ra dáng một thiếu nữ chân chính, đôi chân đã dài hơn lúc trước rất nhiều, khuôn mặt dễ thương ngày ấy hiện tại vẫn dễ thương như vậy, nhưng lại có thêm một nét yêu kiều. Thêm nữa là nơi kia nay đã nhấp nhô trùng điệp, khiến bao người si mê.
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim sau khi ra khỏi liền đảo mắt nhìn một vòng, thấy cục diện trước mắt, các thanh niên, thiếu nữ, kể cả người già và trẻ em đều bị trói, người vẫn còn vết máu chưa khô. Một đại bá đang bị treo lủng lẳng, người hắn chằng chịt vết bầm.
Nổi bật mà một cô gái vô cùng xinh đẹp tựa như tiên tử không nhiễm bụi trần đang bị một mớ dây leo khóa lại, đôi mắt đẫm lệ đang vô cùng kinh hãi nhìn hai người, duy nhất chỉ có bốn tên đang nhìn chằm chằm hai nàng bằng ánh mắt thèm khát
- Lôi Phong, huynh làm sao vậy?
Linh Nhi bất giác cảm thấy khí tức của Vũ Lôi Phong phía sau nên quay đầu lại nhìn, nàng kinh hãi nhìn nam nhân của mình thương tích đầy mình đang nằm đó bất tỉnh, khí tức suy yếu đang từ từ khôi phục trở lại
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nhìn một cái đã biết được cục diện, Linh Nhi nghiến răng gầm gừ trong miệng
- Đáng chết, dám hành hạ nam nhân của bổn tiểu thư. Các ngươi đây là muốn chết!
Bốn tên du côn sau một hồi kinh ngạc liền nảy ra ý định xấu xa, hai cô gái trước mắt so với người chúng đang khống chế đều là tuyệt thế giai nhân không đâu tìm được.
- Hai cô nương! Ta không biết hai nàng từ đâu xuất hiện, nhưng tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta. Nể tình hai người còn trẻ tuổi, ta không muốn làm tổn hại đến hai người, nhưng nếu còn không chịu suy nghĩ thì đừng trách!
Tên lão đại làm ra vẻ nghiêm túc phất tay đuổi người, nhưng thực ra hắn đang có suy nghĩ khác
- Lắm chuyện, một Lục Tú Đấu Sĩ nho nhỏ cũng dám trước mặt bổn tiểu thư hô to gọi nhỏ
Tính tình Linh Nhi rất không tốt, nếu là trước mặt Vũ Lôi Phong, nàng là một tiểu cô nương dễ thương hoạt bát, thì trước mặt địch nhân lại là một bà chằn lửa thực sự
Lão Nhị là kẻ âm trầm nhất hội, hắn thấy tiểu cô nương này một câu chửi, hai câu mắng nên đã sớm ngứa mắt, liền hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Linh Nhi
- Trước cứ bắt trói hai con bé này trước, sau đó mới tính tiếp
Lão đại thấy lão nhị lao lên vội vàng nhắc nhở, sợ tên thô lỗ này lại đả thương mỹ nhân
- Lão Đại, ta hiểu được!
Lão nhị gầy gò bắn đến chỗ Linh Nhi với tốc độ vô cùng nhanh chóng, mọi người trong thôn sau thoáng ngạc nhiên lại thở dài, một cô nương nữa lại sắp bị đám du côn này vấy bẩn
Nhìn hai người này vẫn còn rất trẻ, tiểu cô nương áo xanh này mới chỉ tuổi, năm nay mới bắt đầu tu luyện, còn người áo tím thì chỉ ngang tuổi Hồ Điệp Y mà thôi, như vậy làm sao có thể là đối thủ của đám côn đồ này
Mà hai cô nương này dung mạo và khí chất lại vô cùng mê người, chắc là thiên kim tiểu thư nhà nào đi chơi, thật không may lại bị táng thân nơi này
Đúng lúc cánh tay lão nhị vừa muốn chạm vào Linh Nhi, chỉ thấy ánh mắt của nàng không chút biến đổi, khóe môi luôn mỉm cười bây giờ có thêm một tia khinh miệt.
- Băng Phách Kiếm Pháp! Đệ Tam Thức!....
Ánh mắt điềm tĩnh lúc này đã hiện lên vẻ lạnh lùng
- Băng Sát Đột Kích Trận!
Lập tức, khí tức trên người Linh Nhi bắn ra mạnh mẽ, gió lạnh bắt đầu bao phủ không gian
- Lão Nhị, mau lui lại
Tên Lão Đại liền cảm thấy không ổn, hắn vội vàng la lên
Nhưng đã muộn
Cánh tay tên lão nhị dừng lại ngay trước mặt Linh Nhi, cánh tay ấy run run, tên lão nhị cũng như vậy, hắn không cách nào tin tưởng được tình huống của mình lúc này
Từ dưới chân hắn, hàng trăm khối chông gai làm từ băng bằng tốc độ không thể ngờ mà xuyên thẳng lên, cả người hắn bây giờ không chỗ nào không có băng xuyên qua
Cứ như vậy, mãi cho đến một hơi thở cuối cùng, lão nhị vẫn không thể tin được mình lại chết dễ dàng như vậy dưới tay một tiểu cô nương dễ thương trước mắt
- Lão Nhị!
- Không! Lão Nhị!
Ba tên còn lại kinh hoảng mà hét to, lão nhị cũng không phải người thường, hắn là Đấu Sĩ Ngũ Tú Bát Trọng, sắp đột phá lên Cửu Trọng, vậy mà dễ dàng như vậy bị giết chết, thật quá là vô lý
- Dám đụng đến Lôi Phong, chỉ có con đường chết!
Linh Nhi ánh mắt lạnh lẽo, lạnh còn hơn băng của nàng ngưng tụ ra
- Phá Băng!
Vừa dứt câu, hàng trăm chông băng đang ghim vào người tên lão nhị đột nhiên tách ra thành hàng chục hướng khác nhau, cũng như vậy mà xé xác hắn thành từng mảnh nhỏ
Nhìn vũng máu trước mắt, ánh mắt Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vẫn không có chút biến sắc nào. Qua sự kiện bị ám toán trên đường từ đại hội Tứ Môn Tranh Tài, cả hai đều ý thức được thế giới này. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sống sót, là một thế giới vô cùng khắc nghiệt.
Toàn bộ người trong thôn kinh hãi nhìn về tiểu cô nương áo xanh mà họ cho là yếu đuối kia, đó là người mà ban nãy họ còn thở dài vì sắp táng thân đó sao. Không ngờ lại là một tiểu sát tinh cực kì mạnh mẽ, một Đấu Sĩ Ngũ Tú vậy mà nhanh chóng bị phân thây vạn đoạn
Trương Bá Bá nhìn Linh Nhi, dù bị trói và mang trên người đầy vết thương nhưng hắn vẫn có thể quan sát đại cục, lúc này hắn vô cùng kinh sợ nhìn Linh Nhi
- Đây…Đây rốt cuộc là đệ tử môn phái nào? Thật khủng khiếp!
Ba tên côn đồ nhìn Linh Nhi, lại liếc sang Lưu Thiên Kim
- Đại ca, giờ tính sao đây
Lão đại liền ngưng trọng nói
- Hai đệ không thể đánh lại nữ nhân này đâu, để ta lên
Nói xong, hắn liền bước ra, ánh mắt ngưng trọng nhìn Linh Nhi
Khí tức Lục Tú Cửu Trọng bùng nổ, quét phăng mọi thứ xung quanh. Hắn thủ thế chăm chú nhìn vào Linh Nhi, tùy thời có thể động
- Lúc bổn tiểu thư đi thi Tứ Môn Tranh Tài, tu vi của ta cũng chỉ mới là Ngũ Tú Nhất Trọng liền có thể nắm đầu thằng Hòn bốn mắt tu vi Lục Tú của Vũ Đài Môn đánh ra bã…
Linh Nhi bước lên một bước, ánh mắt vui vẻ
- Chứ đừng nói đến hiện tại…ngươi trong mắt ta chỉ là một con kiến nhỏ bé!
Dứt lời, khí tức của Linh Nhi bạo phát
- Trời!
- Vãi nồi, ta hoa mắt rồi sao?
- Quỷ…Quỷ ơi. Thần ơi….xuống đây mà xem
- Chời ơi cái quần què gì đây?
Đám người xung quanh rơi vào kinh ngạc, kinh hãi tột độ, miệng há đến cứng răng không ngậm lại được
Một tiểu cô nương tuổi, khuôn mặt dễ thương khả ái như vậy
Lại mang trong mình tu vi cường đại đến thế…
Hơn nữa, còn là một sát tinh…
Thanh âm Trương Bá Bá run run, phát ra một cách yếu ớt
- Nhập Hồn Cảnh…Đấu Sĩ Thất Tú!...
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )
Hết chương …