Editor: Trâm RừngMột ngàn mét là đủ rồi.
Zombies, nói thẳng ra, chẳng qua là thi thể, chúng nó cũng không biết bơi, cứng ngắc đến khó có thể trôi nổi đến đây, cho dù một hai con thật sự trôi nổi đến đây cũng vô lý lắm.
Hai ngày sinh tồn cuối cùng trên biển, bọn họ đều ở trên thuyền cao su.
Vật liệu, nước và các tài nguyên khác đều đủ, ngoại trừ việc cần hai người thay phiên nhau canh gác, để sống sót trong hai ngày cuối này có thể được coi là dễ dàng nhất trong hơn hai mươi ngày đã qua.
Phù An An gặm một quả táo, lạch cạch một tiếng đem hột trái táo ném vào trong biển rộng.
Đột nhiên, một tiếng "bíp" vang lên bên tai cô, và một phông chữ quen thuộc xuất hiện trước mặt cô --[ Bạn đã sống sót ngày, và vòng này “hàng hải cuồng hoan" đã thành công vượt qua, bạn sẽ nhận được điểm và nhận được tư cách của người dự thi.
]Cái gì vậy?Phù An An vừa định hỏi Phó Ý Chi ở bên cạnh, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một ánh vòng sáng trắng.
Chờ cô tỉnh lại lần nữa, xung quang không còn biển rộng mênh mông, cô đã trở lại siêu thị cô đang làm việc.
Phù An An nhìn cổ tay trái của mình, trên đó không có thứ gì, mặt ngoài nhẵn nhụi, không có một chút dấu vết nào bị tấm sắt cào xước.
Vậy cô có thực sự đang nằm mơ không? Nhưng trò chơi đó quá chân thật.
“An An, bên ngoài có người giao hàng tới, đi ghi lại đi.
” Thanh âm của cửa hàng trưởng truyền đến, làm Phù An An tỉnh lại.
Phù An An xoa xoa trán, nặng nề bước ra ngoài.
Buổi trưa nắng gắt, ngột ngạt và nóng bức, Phù An An bị cháy nắng đến mê mang.
Một cô gái mặc váy màu vàng đi ngang qua đụng phải một đống thùng hàng trên mặt đất, Phù An An theo bản năng quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện người này nhìn quen quen ——“Tôn! ! Thải Ngôn?”Cô gái váy vàng dừng lại, chậm rãi xoay người, liếc nhìn Phù An An, ánh mắt trống rỗng vô hồn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Như có sự chỉ dẫn nào đó, Tôn Thải Ngôn dừng lại ở ngã tư phía trước, ngay sau đó, một chiếc xe tải phóng nhanh từ ngã tư lao tới, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm dữ dội, đầu xe tải đầy máu, bánh xe nghiền nát tay chân, đầu của cô ta kẹt vào khe hở phía trước bánh xe, máu trộn lẫn với màu trắng sền sệt.
Phù An An lúc này đầu óc trống rỗng, nhìn xem thi thể tan tành của Tôn Thải Ngôn, nhìn xem cảnh sát cùng xe cấp cứu đem thi thể dọn đi, thanh lý hiện trường.
Ngơ ngơ ngác ngác, không biết là mình trở lại phòng thuê bằng cách nào.
Trở lại ngôi nhà cho thuê, Phù An An bắt đầu tìm kiếm trên Internet nội dung về trò chơi sinh tồn.
Nhưng nội dung về khía cạnh này gần như trống rỗng.
Phù An An hít một hơi thật sâu, những gì xảy ra vừa rồi chỉ là một sự trùng hợp, phải không? Nhưng như vậy cũng quá đúng dịp rồi.
Phù An An nằm ở trên giường trằn trọc.
Đột nhiên, cả căn phòng tối sầm lại, như thể lại ở một thế giới khác, với những từ ngữ quen thuộc lơ lửng trong không khí.
[Chúc mừng bạn đã thành công trong vòng thứ nhất của trò chơi thử thách, vòng thứ hai của trò chơi sẽ bắt đầu lúc : sáng trong ba ngày nữa.
]Lại xuất hiện rồi!Bên dưới dòng ký tự này là một chuỗi ký tự nhỏ.
[ Tên: Phù An AnID: Cấp độ: cấp Điểm: ]Mười giây sau, những chữ này biến mất, Phù An An cảm thấy cổ tay truyền đến một trận đau rát, trên đó xuất hiện một dãy số C.
"Bíp bíp!"Điện thoại di động bên cạnh vang lên, trên đó tự động tải một phần mềm, là một biểu tượng màu đen đặc biệt, trên đó viết hai chữ "Sinh tồn".
Phù An An bấm để mở, đây giống như một trang diễn đàn mạng xã hội bình thường.
Ở trên cùng là một chuỗi các số luôn thay đổi --, , , , ! ! Phù An An quan sát nó một lúc và thấy rằng nó không ngừng dao động ở trong những con số .
.
Những con số có ý nghĩa gì?.