Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
tra được ở phòng bếp thâm hụt rất nhiều, tất cả đều vào tay những điêu nô xảo quyệt này. Những lão ma ma này ỷ vào Lâm Vị Hi là côdâu mới không hiểu sổ sách, động tay động chân vào sổ sách hòng lừa gạt nàng, bị Lâm Vị Hi bắt được sơ sót hung hăng quở trách một trận. Lúc ấy Tôn ma ma cũng lại là biểu hiện trung tâm, nhưng dính líu tới Thẩm vương phi…. Tôn ma ma hầu hạ nhiều năm ở bên người Thẩm vương phi, đây cũng là lý do làm bà ta trắng trợn tham ô, hoành hành ở nội trạch mà không sợ cái gì. Khi đó Lâm Vị Hi nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đem một nhà bọn họ đuổi ra khỏi phòng bếp, nếukhông phải cố kỵ mặt mũi của Thẩm vương phi, làm sao Tôn ma ma còn có thể ở phòng bếp làm một công việc nhàn rỗi đây?
Kết quả thì sao? Thời gian mới qua bao lâu, Cao Hi qua đời. Tôn ma ma đã chạy đến đây tố khổ rồi. Đầu óc Cao Nhiên cũng không rõ ràng, lại còn tin là thật, còn khôi phục chức vụ ban đầu của nhà bà ta nữa.
thật ra thì Cao Nhiên cũng chưa tin hoàn toàn lý do của Tôn ma ma, nhưng nhìn dáng vẻ thuần phác trung thực của Tôn ma ma, loại người có tướng mạo như này, mặc dù có tư tâm của mình, nhưng cũngkhông phải là người đại gian đại ác. Ngày trước bởi vì tiền bạc với đồ đạc mua về không khớp nên Tôn ma ma mới bị Cao Hi xử lý. Cao Nhiên mở sổ sách ra kiểm tra, thật sự cảm thấy Cao Hi chuyện bé xé ra to.
Đương gia chủ mẫu là người xuyên qua. Cao Nhiên hiểu rõ đạo lý nước quá trong thì không có cá. Ai đi mua hàng mà lại không có chút lòng tham? không thể nào, cho nên khi Cao Nhiên kiểm tra sổ sách thấykhông xảy ra vấn đề gì lớn, liền hủy bỏ xử phạt trước đó của Cao Hi. Cao Nhiên thầm khinh bỉ Cao Hi. Cao Hi là một quý nữ danh môn, còn có danh xưng do đại trưởng công chúa tự mình giáo dưỡng lớn lên, nhưng làm sao điểm EQ ấy cũng không có chứ? Chỉ biết nặng nề trách móc hạ nhân, yêu cầu hạ nhân một điểm cũng không thể sai phạm, khó trách sau khi Cao Hi qua đời, ở vương phủ đều không ai nói nàng tốt cả. EQ của chính mình không đủ, còn có thể trách ai?
Tâm trạng của Cao Nhiên rất tốt, những tiếc nuối của kiếp trước dường như đều được bù đắp ở kiếp này. Bây giờ nàng ta cũng là danh môn chi nữ, một bạch phú mỹ cao cao tại thượng muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền. Vừa "tốt nghiệp" ở nhà mẹ đẻ lập tức đi làm "cao quản". Cao Nhiên vô cùng tin tưởng lấy EQ của chính mình, nàng takhông như cá gặp nước mới là lạ. Như vậy xem ra, trước khi xuyên qua nàng ta là bị giai tầng của mình làm trễ nải tài năng. Nếu khôngnàng ta sao có thể kém hơn so với những phú nhị đại có gia tộc xí nghiệp ở sau lưng chứ?
Cao Nhiên nhẹ nhàng đi vào phòng trong. Tuy cao hứng nhưng nàng ta cũng không quên nơi này còn một cái phiền toái đang chờ xử lý đây. Cao Nhiên cười ngồi đối diện với Lâm Vị Hi, liên tục nhận lỗi: "Mỗi ngày ở vương phủ phải giải quyết bao nhiêu là việc vặt, muốn tránh cũngkhông tránh được. đã để Lâm tiểu thư phải đợi lâu, thật sự là thất lễ rồi."
Lâm Vị Hi không để ý đến Cao Nhiên không hề có thành ý tạ lỗi, Lâm Vị Hi rất rõ ràng Cao Hi đã chết rồi, sau này phủ Yến vương có như thế nào cũng không còn liên quan đến nàng nữa. Nhưng nhìn những thứđã từng là tâm huyết bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Lâm Vị Hi thật sựthấy đáng tiếc, nhịn không được nhắc nhở người kế nhiệm này mộtcâu: "Thế tử phi chỉ dựa vào lời nói của một người đã đem việc thu mua ở phòng bếp giao cho bọn hắn, cẩn thận kẻo có sai lầm."
Ôi chao! Lại còn muốn khoa tay múa chân với quyền quản gia của nàng ta. Cao Nhiên cười mà không phải cười nhìn Lâm Vị Hi: "Đây là việc nhà của phủ Yến vương, Lâm tiểu thư cũng không cần phải quan tâm đâu."
Lâm Vị Hi xì khẽ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, lại lười nhác nhìn Cao Nhiên một chút, định nhắc nhở Cao Nhiên một câu.
Cao Nhiên tự nhận là mình chiến thắng, tâm tình tốt hơn, nói chuyện cũng thoải mái hơn: "Lâm tiểu thư, năm nay ngươi đã mười sáu tuổi rồi, ngươi sinh vào đầu năm, nên tính mười bảy nhỉ."
Lâm Vị Hi nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"
"Ta có thể có ý gì được đây, chỉ là thay Lâm tiểu thư cân nhắc thôi." Cao Nhiên cười nói:" Bây giờ ngươi đã hết tang cha, lại chậm trễ khônglấy chồng. Mười bảy tuổi còn chưa đính hôn, chờ lục lễ xong, gả vào nhà chồng cũng mười tám rồi. nói thật tuổi tác đã hơi lớn, ngươi lạikhông vội vàng chút nào cả. Mà tuổi tác quá lớn, việc sinh con cái sợsẽ chậm trễ a."
Lâm Vị Hi thực sự không nghĩ tới Cao Nhiên lại nói ra những lời như thế này. Nếu như nàng không đoán sai, thế giới trước khi Cao Nhiên xuyên qua đối với tuổi tác kết hôn của nữ tử vô cùng thoải mái? thậtsự Lâm Vị Hi không nghĩ tới, một người xuyên qua đến cổ đại, vậy màđi so với nàng - nữ tử cổ đại hàng thật giá thật, còn muốn mưu cầu danh lợi lấy chồng sinh con. Mười bảy tuổi không đính hôn thì thế nào? Kể cả cả đời này nàng nhất quyết không gả, thì cũng có làm sao đâu?
Lâm Vị Hi nghe những lời ác cảm như thế, nàng không kiên nhẫn nổi, giọng lạnh như băng nói: "Trời mưa to ngươi gọi ta tới chính là vì chuyện này sao? Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì ta đitrước."
Cao Hi ngăn Lâm Vị Hi lại, vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Vị Hi, giọng điệu bất thiện: "Lâm tiểu thư không muốn gả cho người, có thật là vì muốn cầu phúc cho cha, hay là có suy nghĩkhông muốn người khác biết với phủ Yến vương đây?"
Sắc mặt Lâm Vị Hi hoàn toàn trầm xuống. Nàng không cười, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng tỏa sáng, như là hạt châu đang nung đỏ thả vào trong nước đá, xoáy sâu vào Cao Nhiên: "Thế tử phi, chú ý lời nóicủa ngươi."
"Sao Lâm tiểu thư lại tức giận rồi?" Cao Hi cười nhấp một ngụm trà, che miệng nói: "Là ta không đúng, không nên đem những tâm tư thiếu nữ này nói ra. Dù sao thiếu nữ nào chẳng mộng mơ. Lâm tiểu thư mỹ mạo như hoa, đối với thanh niên tuất kiệt vừa gặp đã cảm mến cũng là hợp tình hợp lý.” nói đến đây, Cao Nhiên ngừng lại, nhìn vẻ mặt của Lâm Vị Hi rồi nhả từng chữ: “Chỉ là, Lâm tiểu thư, thế tử đã thành hôn rồi."
Lâm Vị Hi cười nhạo một tiếng, vẻ mặt cười như không cười nhìn về phía Cao Nhiên: "Ta biết, vẫn là cưới hai lần đó."
Cao Nhiên cứng người. Lập tức nàng ta điều chỉnh lại sắc mặt, che giấu thất thố của mình: "Cho dù ta là kế thất, nhưng vẫn là kế phi được cưới hỏi đàng hoàng. Dù cho kế thất thì vẫn là chính thê. Thế nhưng mà khi chính thất vẫn còn khoẻ mạnh, lại không mai mối mà tằng tịu với nam tử đã kết hôn, chính là kẻ thứ ba tiện nhân."
"nói như ngươi thì sau khi tỷ tỷ chết mới quen biết với Cố Trình Diệu vậy, lời này vẫn để lại cho chính ngươi đi." Thấy được ánh mắt của Cao Nhiên, Lâm Vị Hi không tránh không né mà nghênh đón, thậm chí còn hơi nhíu mày: "Làm sao, ta nói sai sao? Vì sao tiền thế tử phi vừa chết, chưa đến một tháng, ngươi đã cùng đại tỷ phu đính hôn rồi?"
Cao Nhiên bị đâm đến tim đau nhức. Nàng ta hít sâu một hơi, pháthiện ra không thể tranh cãi miệng lưỡi với Lâm Vị Hi được. Nếu khôngcó thể bị Lâm Vị Hi tươi sống làm cho tức chết. Cao Nhiên lập tức đổi đề tài khác, nói: " Miệng lưỡi Lâm tiểu thư lanh lợi, nói thế nào mà chẳng được. Người trung thực như chúng ta làm sao có thể đối đáp được với ngươi. Nhưng mà Lâm tiểu thư cũng đã nhiều tuổi, đã đến thời điểm lấy chồng rồi, điều này Lâm tiểu thư không thể phủ nhận chứ? Theo lý mà nói thì ngươi họ Lâm, chúng ta họ Cố, chuyện cưới gả của ngươi thật sự không tới phiên chúng ta quan tâm để ý. Thế nhưng ngươi lại ở phủ Yến vương, vốn là vô danh vô phận, nếu ra hiếu cònkhông lấy chồng, chỉ sợ người ngoài sẽ dị nghị phủ Yến vương chúng ta."
Lâm Vị Hi lạnh lùng nhìn Cao Nhiên: "Ngươi ngậm miệng lại. Ai cho ngươi lá gan để ngươi khinh miệt thanh danh của ta?"
"Khinh miệt? Nếu thật sự Lâm tiểu thư không có ý gì với thế tử, làm sao vẫn còn ở lại phủ Yến vương, chậm chạp không chịu thành thân đây?" Sắc mặt Cao Nhiên cũng lạnh xuống: "Ngươi nguyện ý nhìn chằm chằm chồng của người khác, nhưng ta thì không nguyện ý bị ngươi tính toán đâu. Ta đã cùng Tiền đại thái thái nói chuyện xong rồi, Tiền nhị công tử tuổi tác vừa vặn, lại chưa có hôn phối. Đáng ra hônsự tốt đẹp như này cũng không đến người ngoài, lại nhất là nữ tử giáo dưỡng còn chưa có. Nhưng ai bảo Tiền nhị công tử nhìn trúng mỹ mạo của Lâm tiểu thư đây? Trai tài gái sắc, cũng là giai thoại đẹp. Nếu vậythì, Tiền đại thái thái cũng không soi mói xuất thân cùng dòng dõi của ngươi. Đợi sau khi bẩm báo với thái hậu, Tiền gia sẽ phái người đến trao đổi thiếp canh."
Lâm Vị Hi nghe đến đó thì trừng to mắt: "Ngươi nói cái gì? Tiền nhị công tử?"
Trong kinh thành thì Tiền nhị công tử nổi danh là công tử bột, trêu congái nhà lành, không học vấn, không chức quan, chuyên đàn đúm với chúng bạn nơi thanh lâu tầm hoa vấn liễu. Khái quát để nói về vị này chỉ có thể tóm gọn trong bốn chữ: Thiếu gia phế vật. Lâm Vị Hi coi thường nhất là loại con cháu thế gia ỷ vào cha mẹ mà tác oai tác quái này. Bất kể trước khi trùng sinh hay sau khi sống lại, đối với loại người như này thì ngay cả một ánh mắt cũng đều không nhìn chứ đừng nóiđến là tiếp xúc. Vậy mà bây giờ Cao Nhiên tự quyết định thay nàng, nhận lời cầu hôn của Tiền gia?
"Đúng a. Công tử đích tôn của Tiền gia, cháu ruột của thái hậu nương nương. Cửa hôn sự này thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ đến được. Chậc. nói ra thì vẫn là ngươi trèo cao. Nhị công tử Tiền gia không ngại dòng dõi, nguyện ý cưới một nữ tử hàn môn như ngươi, đã là phúc phận mấy đời rồi." nói xong Cao Nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt Lâm Vị Hi, ý tứ không cần nói cũng biết. Dựa vào thân thể và khuôn mặt đẹp để trèo lên cao, lại là chính thất của chất tử thái hậu. Hãy thỏa mãn đi.
Lâm Vị Hi càng giận lại càng bình tĩnh, nàng hỏi: "Ngươi nói sau khi Tiền gia bẩm báo thái hậu nương nương xong, sẽ đến trao đổi thiếp canh, ngươi đã đồng ý với Tiền gia rồi?"
"Đúng a, một hôn sự tốt như thế này. Nếu làm bộ làm tịch để cơ hội tốt này chạy mất, vậy người nên khóc lại là ngươi rồi."
"A, ngươi vắt óc tìm mưu kế muốn leo lên gia tộc quyền quý. Nhưngkhông phải ai cũng giống như ngươi đâu. Khi nào thì ngươi đồng ý? Ngươi bàn bạc những gì với Tiền gia?"
"Đó là công tử Tiền gia đấy, ngươi hãy thỏa mãn đi." Cao Nhiên than thở một tiếng, rất không kiên nhẫn: "Nếu ngươi định cầu cứu phủ trưởng công chúa Thọ Khang, vậy ta khuyên ngươi chớ có uổng phí sức lực. Đại trưởng công chúa Thọ Khang không con, chính bà còn ốckhông mang nổi mình ốc, làm sao dám phật ý mặt mũi nhà mẹ đẻ thái hậu đây? Ngươi nghe một lời khuyên của ta, đối với ngươi mà nói, có thể gả vào Tiền gia, lại còn làm chính thất, việc này đã là phúc phận cực kỳ của nữ tử hàn môn như ngươi rồi. Bằng lòng với số phận điLâm Vị Hi. "
Ánh mắt sáng rực của Lâm Vị Hi như ngọn lửa đang cháy trong màn đên: "Cao Nhiên, ngươi thật sự là trời sinh trơ trẽn không biết xấu hổ. Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám làm chủ hôn sự của ta? Ngươi dựa vào thủ đoạn lắt léo gả cho tỷ phu của mình, bây giờ còn lấy giọng điệu của chính thất cao quý khuyên nhủ người khác cũng trèo lên người nam nhân giống như mình. thật sự là làm mất mặt phủ anh quốc công."
( Câu này của Hi nhi đau vc)
Cao Nhiên bị câu nói này đâm đúng chỗ đau, lập tức không nể mặt, sẵng giọng: "Ngươi đừng có được đà lấn tới. Ta nể phụ thân phân mới cho ngươi ba phần mặt mũi. Ngươi lại cho là ta sợ ngươi sao? Ta là tiểu thư phủ anh quốc công, là chính phi của thế tử phủ Yến vương. Còn ngươi cũng chỉ là một nữ tử dân thường không hơn không kém. Ta nói chuyện ngang hàng với ngươi là do giáo dưỡng, nhưng ngươi coi đó là đương nhiên mà hô to gọi nhỏ với ta, đó chính là không có thể thống."
"Ngươi biết rõ nhị công tử Tiền gia là ai, mà còn dám nhận lời. Ngươi làm loại chuyện táng tận lương tâm như này, không sợ bị người khác biết được mà dị nghị ngươi sao?"
Cao Nhiên khinh thường cười nhạo một tiếng: "Ngươi lại định tới chỗ của Yến vương để cáo trạng sao? Nếu ngươi thích thì cứ đi nói đi, để cho mọi người nhìn xem, cửa hôn sự này có phải là một mối lương duyên tốt không? Ta có vì ngươi mà suy nghĩ không? Lâm Vị Hi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà tâm cao khí ngạo? một nữ tử bần hàn mệnh mỏng hơn giấy mà muốn đấu với ta sao? thật là người si nói mộng. Ta là thế tử phi phủ Yến vương, sau này sẽ trở thành Yến vương phi. Tương lai con của ta sinh ra sẽ là thân vương. Con trai trưởng của ta cũng sẽđược thụ phong quận vương. Đời đời con cháu của ta đều trở thành vương thất quý tộc, hưởng thụ sự cung phụng của vạn dân. Nội các thủ phụ hay tướng quân còn có thể thay đổi, thế nhưng vương tước thìkhông bao giờ, chỉ cần không phạm đại tội tạo phản, cả đời bọn ta đều là quý tộc. Mà ngươi? Ngươi thì có cái gì? một cái hầu tước hữu danh vô thực. Dù cho ngươi dựa vào dung mạo mà cao gả, trượng phu cũng chỉ là một đệ tử quan lại. Có muốn thăng quan thì cũng phải dựa vào ân sủng của hoàng gia cùng với thời vận. Nếu không có ân sủng thìngươi chẳng có gì cả. Học văn võ thành tài thì cũng bán mạng cho đế vương. Ta là hoàng tộc, mà ngươi, mãi mãi cũng chỉ bán mạng cho người. Gặp ta còn phải hành đại lễ. À! Mà không riêng gì ngươi, thậm chí đời đời con cháu của ngươi, sau này chắc chắn cũng không sánh bằng huyết mạch của ta."
Lâm Vị Hi nhìn chằm chằm Cao Nhiên, đôi mắt dường như muốn phun ra lửa, thậm chí Cao Nhiên còn mang theo ý cười nhìn lại. Đúng a. Cho dù Lâm Vị Hi tức giận thì có thể làm được gì đây? Cao Nhiên đã là thế tử phi phủ Yến vương, dõi mắt khắp kinh thành cũng không có mấy người có thân phận cao quý hơn Cao Nhiên. một con ma ốm như Lâm Vị Hi còn có thể làm gì nữa?
Lâm Vị Hi không nói một lời nào, bình tĩnh đứng lên dùng tay vén rèmđi ra. Rèm châu phát ra tiếng va chạm giòn giã. Ngưng Phù thấy vậythì nhíu mày, tiến lên một bước nói: "Thế tử phi..."
"không có việc gì." Cao Nhiên giơ tay ngăn Ngưng Phù lại, lắc đầu cườinói, "Bây giờ nàng ấy đang phát phát cáu, không cần quan tâm nàng ấy thất lễ làm gì. Xuống dưới làm việc của ngươi đi."
Ngưng Phù đáp ứng, nhẹ nhàng lui ra. Cao Nhiên nhìn về màn mưa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Vậy mà lại mưa to..."
Lâm Vị Hi cũng không quay đầu lại, bước nhanh trong màn mưa. Nước mưa rơi xuống đất nổi lên hơi nước mờ mịt màu trắng, đem toàn bộ hành lang đều bao phủ trong đó. Lâm Vị Hi ở rìa hành lang, bước chân vừa nhanh vừa vội. đi được một lát thì quần áo cũng bị ướt một nửa. Uyển Nguyệt vội vàng đuổi theo, muốn phủ thêm áo choàng cho Lâm Vị Hi: "Tiểu thư, thân thể người không tốt, không thể dính nước mưa."
Lâm Vị Hi đang phiền lòng, giọng nói lạnh lùng: "không cần đi theo, tađi một mình cũng được."
"Tiểu thư!" Uyển Nguyệt không bị giọng nói lanh lẽo cứng rắn của Lâm Vị Hi dọa sợ, nàng ta không để ý nước mưa chạy tới trước mặt Lâm Vị Hi, cưỡng ép ngăn Lâm Vị Hi lại, buộc áo choàng lên cho nàng: "Cho dù trong lòng tiểu thư không thoải mái, cũng không thể hành hạ thân thể của mình được! Lúc tiểu thư ra cửa đã bị cảm lạnh rồi, nếu lại gặp mưa, bị gió lạnh thổi, sau khi trở về không chừng lại bị giày vò mộtphen thôi."
Uyển Nguyệt cưỡng ép giữ chặt nàng, Lâm Vị Hi vốn định hất ra nhưngkhông thành công. Nàng dùng sức vùng vẫy mấy lần, theo từng động tác, cảm xúc của nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Dùng sai lầm của người khác để trừng phạt thân thể của mình quả thực là cách làm ngu xuẩn nhất. Lâm Vị Hi không giãy dụa nữa, tùy ý Uyển Nguyệt khoác áo choàng cho nàng.
Thấy Lâm Vị Hi tỉnh táo trở lại, Uyển Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng ta sửa lại cổ áo cho Lâm Vị Hi rồi lui lại, an tĩnh đứng sau lưng Lâm Vị Hi, cùng nàng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hành lang.
Cao Nhiên nói không sai, chiêu này của nàng ta quả thật hèn hạ. Nhưng làm sao Lâm Vị Hi có thể cấm nàng ta được? Lâm Vị Hi cũngkhông lo lắng hôn sự của mình với Tiền gia. một mối nhân duyên nên vợ nên chồng thì rất khó, nhưng hủy đi thì lại quá đơn giản. Chỉ cần nàng khăng khăng không gả, hoặc cùng lắm là dùng cái kéo xuống tóc, Tiền gia còn có thể mạnh mẽ ép cưới sao? Nhưng mà nếu như vậy, nửa đời sau của nàng sẽ làm bạn với chuông mõ và kinh phật, rất khó để tránh khỏi sự kham khổ rét buốt cô độc ở đó.
Điều làm Lâm Vị Hi để ý là lời Cao Nhiên nói sau đó. Tước vị công hầu đến đời thứ ba là thu lại, nhưng còn vương tước thì muôn đời khôngbao giờ thay đổi. Trưởng tử của thân vương vừa ra đời chính là thế tử, sau này trưởng thành lại thừa kế tước vị của cha. Những con trai dòng chính khác tất cả đều được phong quận vương, con trai trưởng của con trai trưởng lại nối tiếp vương vị của cha được phong trấn quốc tướng quân, vương vị sở hữu chỉ có tăng chứ không giảm. Chỉ cần thân vương có thể sinh, tước vị thân vương quận vương sẽ truyền xuống nhiều đời. Cho nên Cao Nhiên nói không sai, Yến vương đã tới đỉnh phong của quyền lực. Bây giờ hoàng đế cũng phải dựa vào Yến vương. Tương lai sau này phủ Yến vương sẽ đời đời vinh quang, đời đời con cháu cũng sẽ như vậy.
Cao Nhiên dám làm như vậy, thật ra vì không biết giải quyết nàng thế nào, nên mới ỷ vào người khác để tính toán nàng sao? Lâm Vị Hi hiểurõ bây giờ mình đang bị vây khốn. Nhưng chẳng lẽ nàng lại nhịn xuống cục tức này, tùy ý để Cao Nhiên ác ý muốn làm gì thì làm sao?
Nhưng mà nàng cũng chỉ có nhịn xuống, chứ nàng còn có thể làm gì được Cao Nhiên đây?
Lâm Vị Hi đứng ở hành lang một lúc lâu, toàn bộ chân váy đều bị nước mưa ngấm vào ướt nhẹp mà nàng cũng không tránh né. Uyển Nguyệt nhìn thấy thế thì sốt ruột: "Tiểu thư, trời mưa gió lớn, chúng ta đi về nhé!"
"đi về làm gì." Lâm Vị Hi đột nhiên xoay người, nàng nhìn màn mưanhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt trắng như tuyết, bờ môi đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng đến doạ người, trong màn mưa tối tăm mờ mịt, quả thực rung động lòng người.
Uyển Nguyệt nhìn thấy thế thì lo lắng, trái tim đập bang bang trong lồng ngực, nàng ta nghe được Lâm Vị Hi dùng giọng điệu bình tĩnh, dường như không có gì xảy ra cả, hỏi: "Giờ gì rồi?"
"Cuối giờ Thân rồi ạ."
( Giờ Thân: từ h – h)
Lâm Vị Hi nghe vậy thì khóe môi khẽ cong lên, quay người đi ngay, thậm chí còn chưa hề nói nàng muốn đi chỗ nào. Uyển Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng là lại không yên lòng Lâm Vị Hi đi một mình, chỉ có thểđi theo sát.
Bên ngoài thư phòng, thủ vệ đang hết sức chăm chú mà nhìn về phía trước, cũng không hề vì ngày mưa mà lơi lỏng. Bỗng nhiên ánh mắthắn ta ngưng lại, hơi kinh ngạc nhìn người đang tới: "Lâm tiểu thư?"
Lâm Vị Hi đi nhanh đến đây. Bây giờ mép váy đã ướt hết, mà tóc cũng ướt một chút do bị nước mưa dính vào, có mấy lọn tóc còn dính ở hai bên thái dương, càng nổi bật lên làn da trắng nõn.
"Yến vương ở bên trong à?"
"Vâng." Thủ vệ nhìn Lâm Vị Hi, lộ ra vẻ do dự. Lâm Vị Hi nhíu mày: "Takhông thể vào được sao?"
"Dĩ nhiên không phải! Chỉ là, Lâm tiểu thư ngài bị dầm mưa ướt, có cần tìm người tới hầu hạ ngài sửa sang lại một chút không ạ?"
"không cần." Lâm Vị Hi thấy thủ vệ không có ý kiến, liền cất bước đivào trong nội viện. Thư phòng của Cố Huy Ngạn được thiết kế thànhmột viện đợn độc ở bên trong, bởi vì trời mưa, càng lộ ra vẻ thanh tĩnh.
Cố Minh Đạt nhìn thấy Lâm Vị Hi đến cũng kinh ngạc: "Lâm tiểu thư? Làm sao ngài bị ướt thành như vậy? Tiểu thư chờ một lát, thuộc hạ đitìm ma ma tới..."
một âm thanh réo rắt từ phòng trong truyền đến, có lẽ là bởi vì mộtlúc lâu không nói chuyện, tiếng nói của hắn còn mang theo một chút trầm thấp: "Sao vậy?"
Đôi mắt Lâm Vị Hi chẳng biết tại sao lại cay cay. Nàng bước nhanh về phía trước: "Yến vương điện hạ."
Cố Huy Ngạn từ trong thư phòng ra, nhìn thấy Lâm Vị Hi, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức ánh mắt liền trầm xuống: "Chuyện gì xảy ra? Hôm nay là ai hầu hạ? Sao lại để nàng dính nước mưa thế này?"
Uyển Nguyệt một mực cúi đầu, nghe đến đó lập tức liền muốn quỳ xuống. Lâm Vị Hi ngăn Uyển Nguyệt, con mắt đen nhánh, chăm chú lại quật cường nhìn chằm chằm Yến vương: "Chuyện không liên quan đến nàng ta. Yến vương, ta có việc muốn nói với ngươi."
Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi, ánh mắt của nàng lộ rõ vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua. Cố Huy Ngạn thở dài: "Các ngươi lui ra ngoài."
Cố Minh Đạt không nói hai lời, khép cửa lui ra. Lâm Vị Hi đứng tại chỗ, nhìn thấy Cố Huy Ngạn quay người vào trong, nàng lại có chút do dự. Thư phòng của Yến vương có rất nhiều cơ mật, nàng không biết được chính mình có thể hay đi vào hay không. Lâm Vị Hi chưa kịp nghĩ kỹ thìnhìn thấy Cố Huy Ngạn từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm một dải lụa trắng: "Nước nóng ở bên ngoài, ngươi lau tóc trước đi. Chính ngươi biết rõ về bản thân mình như thế nào, muốn nói gì thì lúc nào nói cũng được. Mà lại đem mình ra hành hạ đến thế này. Nếu sinh bệnh thìngười chịu khổ chỉ có mình ngươi thôi."
Lâm Vị Hi nhận lấy lụa trắng, nàng nghĩ thầm nàng dù sao cũng là cônương trẻ tuổi có chút tư sắc, trước mặt nam tử bất nhã xoa tóc, như thế thì còn ra thể thống gì. Cố Huy Ngạn thấy nàng đứng im, nhíu mày khẽ hỏi: "Làm sao, không muốn?"
"Vải tơ lụa không thấm nước, cho dù ngài muốn ta lau tóc, cũng nên cầm một mảnh vải bông ra."
Cố Huy Ngạn thật sự là bất đắc dĩ cực kỳ: "Tốt, lần sau cho ngươi chuẩn bị."
Cũng chỉ thua thiệt một cái này, tâm tình kích động của Lâm Vị Hi dần bình tĩnh trở lại, vừa cẩn thận lo nghĩ, sự lo lắng bất an trong lòng càng yếu ớt: "Yến vương, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Lại còn nhớ kỹ." Cố Huy Ngạn không để chuyện này ở trong lòng, hắnngồi trở lại bàn sách của mình, đỡ tay áo nâng bút, chấm mực vào ngòi bút, tùy ý nói: "nói đi."
"Trước đó ngài đã đáp ứng ta, nếu như ta có nguyện vọng gì, chỉ cầnkhông quá phận, ngài đều sẽ thỏa mãn ta?"
Cố Huy Ngạn một bên viết chữ, một bên trả lời: "Ừm."
Lâm Vị Hi chưa phát hiện ra giọng nói của mình đã bình thường trở lại, nàng ngập ngừng: "Điện hạ, có phải ngài vẫn thiếu một người thê tử hay không?"
Ngòi bút trên không run một cái, thư trả lời cho Trương Hiếu Liêm lập tức bị mực lem ra phải hủy.
Cố Huy Ngạn ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch nhìn nàng: "Ngươi nói cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Bị tức giận mà hoàn thành một thành tựu lớn.
(Lâm Vị Hi đáng yêu vô cùng a)