Hiện tại Lâm Khanh đang đứng trước một tình huống kỳ quái chưa từng có. Hắn nhìn thiếu niên đứng trước mặt, lại quét mắt xuống cái đuôi dài màu đen bị thả ra phía sau hơi cử động. Lâm Khanh lắc đầu, nhanh chóng định thần lại: "Tạ Tinh, có gì muốn giải thích cho tình huống này không?"
Tạ Tinh lúng túng, buồn rầu nhìn người đối diện. Cũng lười giấu giếm mà tỏ ra thành thật: "Tôi có lời muốn nói với cậu. Kỳ thực cái này không phải cái kia như cậu nghĩ. Nó là cái đuôi."
Thấy người nọ im lặng, Tạ Tinh không hiểu sao hơi chột dạ nhìn đối phương: "Thật ra tôi không phải con người. Tôi thuộc trùng tộc. Ờ thì, còn là vua trùng tộc đến đây làm gián điệp."
Lâm Khanh cố gắng hít thở thật nhẹ nhàng, ủ rũ lên tiếng: "Không có gián điệp dị tộc nào bị bắt gặp thì nói sạch ra như cậu đâu." Dừng một chút lại nghiêng đầu nhìn không chớp mắt: "Cậu thành thật như thế làm tôi cũng muốn thành thật theo đấy."
Tạ Tinh nắm chặt tay thành nắm đấm: "Ừm. Cậu thành thật đi. Chúng ta cùng nhau tâm sự."
Lâm Khanh: "Tôi là nguyên soái cấp cao của đế quốc bị trúng độc nên mới ở hình dạng hiện tại. Nếu dựa trên luật pháp tinh hệ, bây giờ tôi phải đem cậu bắt lại nộp lên quốc gia xử lý."
Tạ Tinh ngồi xuống giường lắc lư chân mình, tỏ ra chăm chú: "Vậy bây giờ cậu sẽ bắt tôi sao? Chúng mình phải đánh nhau nhỉ?" Chóp đuôi nhòn nhọn thò qua chọc chọc trên mu bàn tay Lâm Khanh.
Đầu ngón tay Lâm Khanh lướt qua lớp vảy màu đen trên đuôi, hòa khí ôn nhu: "Chưa muốn bắt. Cũng không dám đánh. Trước hết phải giám sát chặt chẽ, từ giờ không cho cậu đi một mình. Phải luôn kề sát bên cạnh để tôi quan sát. Nghe rõ không?"
Tạ Tinh gật đầu cười, lại cong cong mắt, giọng mềm mại nói: "Như vậy cái kia, biết tôi là dị tộc rồi. Cậu có còn muốn theo đuổi không?"
Lâm Khanh ngồi xuống đối diện, nhìn xoáy sâu vào mắt y. Thiếu niên chân thành siết chặt tay Tạ Tinh, ánh mắt lay động thể hiện sự cố chấp đến không tưởng: "Tạ Tinh, cậu biết tôi thích cậu đến nhường nào. Kể cả cậu có là gì đi nữa, thì chắc chắn rằng bất cứ khi nào tôi vẫn sẽ thích cậu."
Bỏ đi ích kỷ nhỏ nhen và ham muốn chiếm hữu đen tối tận sâu trong đáy lòng. Tôi sẽ hành động theo những gì mình cảm nhận. Tôi sẽ dành cho em tất cả những gì tốt đẹp nhất cùng sự trận trọng tuyệt đối tôi có.
Những cảm xúc đong đầy, tình cảm dồi dào kìm nén trong lòng, rồi cả con người này. Tạ Tinh cảm thấy những ký ức trong đầu chẳng cách nào xóa nhòa đi được nữa.
Khoảnh khắc ấy, Tạ Tinh liền biết mình cảm thấy gì và nên làm gì. Y nâng mặt hắn lên, ánh mắt trống rỗng giống như mơ hồ lóe lên tia sáng rực rỡ chưa từng có. Tạ Tinh nghe thấy chính mình nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng. Cậu đã lay động và lấp đầy trái tim tôi rồi."
Lâm Khanh ngẩn người trong thoáng chốc, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực Tạ Tinh, ôm chặt lấy y. Quanh người hắn như có hào quang xán lạn tràn ra tứ phía. Ngay cả cái đuôi phía sau Tạ Tinh cũng hơi động, chậm tãi đi qua cuốn lấy ngón tay người kia.
Bảo Bảo [ ... ] Phải đi thông báo cho Chủ thần đại nhân biết thôi a a! Ký chủ nhà mình hình như tìm được đối tượng rồi!
_
Tấm thảm nhung màu đỏ trải dài từ sảnh lớn ra đến tất cả các phòng. Trần nhà hình vòm mang màu sắc tươi đẹp lại cổ xưa. Phòng tiệc xa hoa tràn ngập trong ánh đèn, các món ăn cùng rượu quý bày biện tinh xảo khéo léo, khắc sâu sự xa xỉ.
Tạ Tinh sau khi sửa sang lại quần áo, ngang nhiên nắm tay Lâm Khanh, thong thả ung dung sóng vai bước vào.
Tát Phi, William, August và Lâm Lâm đều đã trở lại, thay đồ rồi đến trước chờ sẵn.
Tạ Tinh nét mặt bình thản, giương khóe miệng lên lộ ra răng trắng nhỏ khẽ mở lời chào hỏi mọi người.
Lâm Lâm vừa thấy hai người đến thì tươi cười rạng rỡ, háo hức gắp thức ăn vào đĩa mang qua cho Tạ Tinh. Giọng điệu hết mực điềm đạm và đáng yêu, nhu thuận nói: "Mẹ... Không phải, cục cưng, cậu ăn nhiều một chút. Đừng để gầy. Tớ đau lòng lắm."
Tát Phi tựa lưng vào ghế dựa, vắt chéo chân híp mắt nghiền ngẫm. Tiếp đó hắn khẽ nở một nụ cười hiếm thấy: "Cục cưng à, cách gọi nghe hay đấy."
Tạ Tinh dở khóc dở cười khoát tay: "Đừng có nghe nhóc con đó nói."
William giữ vững phong thái quý tộc im lặng từ tốn dùng bữa, ưu nhã hòa hợp với phong cảnh xung quanh. Vốn dị không muốn tham gia vào cậu chuyện, lại bị người bên cạnh giật đĩa bít tết trước mặt đi, đổi sang một đĩa khác tràn ngập rau xanh.
Tát Phi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của William, tâm tình của hắn tựa hồ không tồi. Bớt đi vài phần lạnh lùng vốn có, trái lại thêm chút êm dịu như gió thu làm cho người ta thấy thoải mái.
Lâm Lâm nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút đắc ý nhếch miệng nhướn mày tinh nghịch với hai người kia: "Ái chà, xem ra người nào đó không thành thật theo đuổi ca ca tôi nữa mà có gian tình với người khác nha."
William cả người cứng ngắc buông dao dĩa, trên mặt cũng nhiễm lên một tia đỏ ửng. Có chút mất tự nhiên bất giác thốt ra tiếng: "Ai có gian tình với cậu ta chứ?"
Lâm Lâm xoa cằm, ánh mắt tràn ngậm vị ý thâm trường: "Ai nói cậu đậu?"
William biết mình lỡ lời, ngây ngốc không biết làm sao đáp lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Lâm.
: "Ngoãn ngoãn ăn đi. Đừng đùa nữa." Tát Phi bình thản nói mà không tiếp nhận phản bác, cưỡng chế William vẻ mặt tái mét ăn bằng hết rau xanh trên đĩa.
August ngồi đối diện chống tay lên trán, không kìm được mà bật cười: "Thật sự là tuổi xuân tươi đẹp, rực rỡ như hoa."
Lâm Lâm ngồi ngay kế bên liền nháy mắt một cái: "Đừng lo, nếu không có ai giúp thì có tôi giúp cậu trải nghiệm cái tuổi xuân ấy."
August sững sờ, mặt nổi lên chút sắc hồng thuận phơn phớt. Hắn cụp mắt xuống, trong suốt nhìn thiếu niên. Cũng may vẫn còn một điểm lý trí, hung hăng trợn mắt cảnh cáo: "Cậu đừng có được nước làm tới, tôi đã nói tôi chưa đồng ý mà."
Tạ Tinh tủm tỉm cười nhìn qua người bên cạnh. Bữa tối cứ như vậy trong không khí ồn ào náo nhiệt kết thúc.
_
Mặt trời xuống biển, trăng sao lại lên. Xuyên qua cửa sổ soi sáng cả căn phòng, còn đẹp hơn cả ánh đèn.
Trên giường êm ái mềm mại, Tạ Tinh an nhàn ôm máy tính đánh chữ, biểu tình nghiêm túc.
Lâm Khanh ngồi phía sau ôm lấy y, tự nhiên cúi đầu xuống, hơi thở quấn quanh vành tai người trong ngực, thử dụ dỗ: "Thật ra tôi khá tò mò về kết cấu cơ thể của trùng tộc đấy."
Tạ Tinh tốc độ tay không đổi, nhấp môi: "Thế nên?"
Thiếu niên sờ sờ eo Tạ Tinh, ngọt ngào dẫn dắt: "Tôi muốn chạm vào cậu nhiều hơn nữa."
Tạ Tinh cự tuyệt không chút lưu tình: "Còn đang là học sinh thì đừng có nghĩ mấy chuyện không trong sáng. Để yên cho tôi viết nốt trang này đã. Ngày mai là đến hạn nộp rồi."
Lâm Khanh ủy khuất mờ mịt nói: "Trước đó có bao giờ thấy cậu viết cái gì đâu."
Tạ Tinh tạm ngưng gõ chữ, vươn tay sờ tóc thiếu niên, nghiêm túc giải thích: "Quy định bất thành văn của gia tộc, đúng thời hạn phải viết xong một cuốn tiểu thuyết để đem nộp."
Lâm Khanh không buồn quan tâm cái quy định kỳ quái kia, ấm ức chôn đầu ở cổ y. Hô hấp ngày càng nặng nề, Lâm Khanh nghe được tiếng tim đập nhanh hơn của mình, tin tức tố vị sữa thơm ngọt nháy mắt tràn ngập trong phòng.
Tạ Tinh bị mùi hương kia hấp dẫn dời đi sự chú ý, ngừng tay cười tủm tỉm: "Lâm Khanh à, không tìm chết thì sẽ không phải chết đâu."
Lâm Khanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Không lẽ Tạ Tinh thật sự đối với tin tức tố của mình có phản ứng, chẳng qua trước giờ chỉ giả vờ không quan tâm.
Sau đó Lâm Khanh bị đá ra khỏi phòng, cửa đóng sập ngay trước mặt.
Lâm Khanh: "..." Ơ?
_