Tà Minh Chi Giới

chương 153

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Nhị bái đế vương."

Tay Tiểu Lan lạnh lẽo hơn, gò má dưới khăn voan từ lâu nước mắt như mưa, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, nhưng cũng miễn cưỡng trấn định cùng Diệp Cổ đồng thời lạy Hoàng đế.

"Phu thê giao bái."

Hai người đối bái, Tiểu Lan nhìn chằm chằm đôi giày đỏ, tâm niệm đã định, bây giờ, nàng là người của Vương gia.

Diệp Cổ kích động trong lòng, lần này không phải là mộng cảnh mà là chân thực, Thủy Vân, ta rốt cục cưới được nàng, dưới càn khôn sáng sủa cưới nàng làm Vương phi, thiên địa làm chứng, chúng ta đã là phu thê.

"Đưa vào động phòng."

Diệp Cổ nhẫn nhịn cấp thiết, chắp tay nói: "Hoàng huynh..."

Diệp Minh Lãng đánh gãy hắn, mỉm cười, nói: "Trẫm biết trong lòng đệ rất gấp, nhưng Vương gia kết hôn là đại sự trong triều, không thể qua loa. Cả triều văn võ đều đến để ăn mừng, đệ không thể thất lễ. Cách buổi chiều còn rất sớm, trước hết cứ nhập tiệc đi. Hôm nay là ngày đệ cao hứng nhất, trẫm muốn cùng đệ uống ba chén lớn."

Diệp Cổ ngẩn ra, nhưng không thể không tuân theo, nhíu mày nói: "Tuân chỉ."

Mộc Thủy Vân thuận thế đỡ Tiểu Lan tiến vào hậu viện, chân chân chính chính thay thế mọi người đưa tân nương vào động phòng.

Đóng chặt cửa phòng, ngăn cách náo động.

Mộc Thủy Vân thở phào nhẹ nhõm, hai tay ôm ngực, dựa vào đầu giường, cười nhạt: "Tân nương, ngươi thành công cùng Vương gia anh tuấn đương triều lạy thiên địa. Từ giờ trở đi, ngươi là Vương phi hắn cưới hỏi đàng hoàng. Hài lòng không?"

Tiểu Lan run lên, ở dưới khăn voan truyền đến âm thanh căng thẳng: "Mộc cô nương, van cầu ngài đừng như vậy. Nhân lúc chưa ai phát hiện, chúng ta vẫn là đổi lại đi. Ta sợ Vương gia thiên nộ..."

"Sự tình đều đi đến bước này, ngươi liền an tâm làm Kính vương phi đi." Mộc Thủy Vân vỗ vỗ bả vai nàng, ra hiệu nàng đừng sốt sắng quá.

Tiểu Lan than thở: "Đã như vậy, vì sao ngài còn không đi?"

"Ngươi tưởng ta không muốn đi sao, Tuyệt Hồn Tán trên người ta còn chưa được giải, ta có thể đi nơi nào? E sợ chưa lọt qua đại môn vương phủ đã bị nắm trở về." Mộc Thủy Vân thở dài, tự mình đi tới trước bàn rót chén trà, ung dung thong thả uống.

Tiểu Lan đem khăn voan nhấc lên một góc nhỏ, thấy Mộc Thủy Vân ngồi ở trước bàn thưởng thức trà, dáng dấp không lo lắng, nàng than nhẹ một tiếng: "Mộc cô nương, ngài muốn ta giúp ngài hỏi vị trí giấu thuốc giải sao?"

"Nếu gây khó dễ cho ngươi, ta sẽ không miễn cưỡng." Mộc Thủy Vân bình tĩnh nhìn nàng.

Tiểu Lan thả xuống khăn voan, đoan chính ngồi ở bên giường, hít sâu một cái nói: "Mộc cô nương yên tâm đi, Vương gia ham thích uống rượu, hôm nay khách nhân lại đông đúc. Những thần tử kia ít nhất cỡ mấy trăm người, nếu mỗi người chúc rượu, Vương gia cho dù tửu lượng tốt cũng sẽ say. Nếu ngài ấy không thể nhận ra ta, ta tất sẽ hỏi vị trí giấu thuốc giải cho ngài."

Chén trà bộp một tiếng để lên bàn, Mộc Thủy Vân nghiêm túc nói: "Ngươi giúp ta như vậy, ta nhất định bảo đảm ngươi bình yên. Nếu Diệp Cổ thương tổn ngươi, ta nhất định để hắn trả giá thật lớn."

"Không. Ta hy vọng, sau khi ngài lấy được thuốc giải, liền đi rất xa, tốt nhất, vĩnh viễn không nên quay lại. Nếu Vương gia nổi giận với ta, ngài cũng đừng cố cứu ta. Ta có lỗi với ngài ấy, nên chịu đựng ngài ấy trách phạt." Tiểu Lan nói, nàng tưởng tượng vẻ mặt Diệp Cổ tức giận, nhắm mắt lại, bất luận kết quả thế nào, nàng đã đạt được danh phận của một thê tử, nàng thỏa mãn rồi.

Mộc Thủy Vân yên lặng nhìn kỹ nàng, tuy rằng không nhìn thấy dung nhan dưới khăn voan, nhưng có thể lĩnh hội tâm tình của nàng, khẽ thở dài, lại nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Diệp Cổ đẩy cửa tiến vào, gương mặt anh tuấn nổi lên men say đỏ sẫm, mặc dù là thế, nhưng cũng cực khó che lấp kích động cùng hưng phấn trong mắt, hắn từ lâu cho hộ vệ lui, hậu viện nhất định phải duy trì yên tĩnh, để buổi tối đầu tiên giữa hắn và Thủy Vân, trôi qua tốt đẹp.

"Thủy Vân..." Diệp Cổ nhắm hai mắt, bước tiến hỗn loạn tới gần người ngồi trên giường.

Mộc Thủy Vân trốn sau bình phong, hơi nhíu mày, nghe Diệp Cổ thâm tình hô hoán, nội tâm nàng là một tâm tình khác, Diệp Cổ, hy vọng sau đêm nay, ngươi có thể đối xử tử tế với Tiểu Lan, không nên để cơ hội duy nhất được ta tha thứ cũng xoá bỏ đi.

Diệp Cổ đương nhiên không biết, thê tử xinh đẹp hắn tâm tâm niệm niệm, đang đứng sau tấm bình phong quan sát tất cả, hắn giờ khắc này đầy mắt đều là vui mừng, vừa muốn nhấc khăn voan lại bị tân nương ngăn trở: "Vương gia, ta đã là thê tử của ngài rồi, ngài có thể nói cho ta biết, thuốc giải Tuyệt Hồn Tán ở đâu không?"

Diệp Cổ nhíu mày, nét mặt hưng phấn lạnh xuống, híp mắt, hỏi: "Thủy Vân, là tai bổn vương xảy ra vấn đề, hay là cổ họng nàng không thoải mái, sao thanh tuyến lại trầm như thế?"

"Vương gia, tối hôm qua ta bị cảm lạnh, hôm nay cổ họng không thoải mái." Tiểu Lan kinh hoảng, trái tim nhảy lên, miễn cưỡng trấn định trả lời.

Diệp Cổ thở dài, đau lòng ôm nàng vào trong ngực: "Xin lỗi, nơi đó quá mức âm triều, là ta không cân nhắc chu đáo. Thủy Vân, thuốc giải của nàng đặt trong thư phòng của ta. Yên tâm đi, chờ thêm đêm nay, ta sẽ đích thân đưa cho nàng."

Ánh nến đột nhiên diệt, gió nhẹ thông qua cửa sổ thổi vào, sa trướng tung bay.

Diệp Cổ hơi say, đặt thân thể mềm mại trong lòng lên chăn gấm, tay xoa khuôn mặt dưới tấm khăn, hắn không vội xốc lên mà là cách cẩm liêu hôn môi nàng, lẩm bẩm: "Nàng không phản kháng, đây là lần thứ nhất, nàng không phản kháng ta thân cận, ta thật cao hứng. Thủy Vân, ta nhất định sẽ ôn nhu với nàng, yên tâm giao cho ta, được chứ?"

"Ân a..." Một tiếng rên rỉ nhỏ bé từ yết hầu Tiểu Lan tràn ra, nàng thật sự không thể chịu đựng nụ hôn môi ôn nhu bá đạo, trong miệng tất cả đều là dương cương khí của nam nhân này, thân và tâm bị vô tận nhu tình gắt gao khóa lại, vô ý tránh thoát, cam nguyện chìm nổi.

Người nào đó ở sau tấm bình phong, từ lâu nhân lúc hai người si triền không ngớt, vô thanh vô tức rời đi.

Diệp Cổ kịch liệt hôn môi nàng, sa trướng bay lượn, hắn đã cởi áo, ánh trăng xuyên thấu qua song sa chiếu vào, hắn thấy rõ mặt mũi nàng, tuy rằng vận ý bị tế bút trọng điểm phác hoạ, cũng khó có thể che lấp toàn bộ dung mạo, đáy mắt hắn chứa đầy tức giận: "Là ngươi?"

"Vương gia thứ tội." Tiểu Lan run rẩy rời đi hắn, quỳ gối ở góc giường.

Diệp Cổ thở hổn hển nhắm chặt mắt lại, kim tôn khí xông thẳng thiên linh, tửu khí bị giội rửa hầu như không còn, tròng mắt tràn ngập thù hận nhưng vẫn còn một tia lý trí, nhìn thân thể trắng tuyết quỳ trong góc, hắn nắm chặt tay, than thở: "Là nàng kêu ngươi làm như thế, có đúng không? Nàng tình nguyện tìm người thay thế, cũng không muốn cùng bổn vương bái đường thành thân."

"Vương gia bớt giận, hết thảy đều là do Tiểu Lan sai. Nô tỳ thấy Thủy Vân cô nương thật sự không muốn, liền tự chủ trương. Xin Vương gia xử phạt, ta cam nguyện lĩnh chết." Tiểu Lan e ngại không ngớt, nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định.

Nửa ngày không có động tĩnh, Tiểu Lan run rẩy, không dám nhấc thân, rốt cuộc, một tiếng thở dài truyền vào bên tai, nương theo là một bàn tay ấm áp khẽ vuốt.

Diệp Cổ xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, động tác ôn nhu như phủi đi run rẩy trong lòng nàng, đôi mắt đen kịt chuyển hướng, quay về cành liễu mảnh tiêu điều ngoài cửa sổ, rù rì nói: "Tâm nàng trước sau không thuộc về ta, nếu ta cưỡng cầu nữa, tuyệt đối không phải quân tử. Ta muốn giữ một vị trí khác trong lòng nàng, dù ta không thể nắm giữ nàng, cũng phải để nàng ghi khắc. Được chứ?"

Tiểu Lan run lên, lời này của Vương gia không phải là nói với nàng, lẽ nào...

Ngón tay thon dài lướt qua đường cong trắng nõn yểu điệu, phảng phất mỗi cái xoa đều mang ngọn lửa cực nóng, cả người Tiểu Lan run lên, được Diệp Cổ chăm chú ôm vào lòng, tóc đen rối tung ở bên gối, thân thể thân mật thiếp hợp cùng nhau, không có khe hở.

Tiểu Lan mặt mũi tái nhợt đã chuyển thành động tình hồng hào, run rẩy lĩnh hội cảm giác tươi đẹp hắn dành cho, trong đêm tối nàng mê say nhìn cặp mắt thâm thúy kia, hắn khinh nhu nói: "Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Vương phi của ta."

Tiểu Lan lệ nóng doanh tròng, đầy bụng nhu tình đúng lúc này tràn ra, nàng dụng tâm đáp lại hắn, dùng tình yêu bao dung vây lấy hắn, chữa trị vết thương trong lòng hắn.

Ánh trăng mê người, một bóng người màu xanh lam nhạt đạp không mà đi.

Mộc Thủy Vân mỉm cười, lần thứ nhất nghe trộm góc tường cảm giác cũng không tệ lắm, Diệp Cổ làm nàng rất hài lòng, không đến mức, lẫn nhau mai một chút tình ý cuối cùng, Tiểu Lan cũng coi như là khổ tận cam lai, tìm tới một quy túc tốt.

Mặt trời mọc đằng Đông, Cuồng Long nằm trên vách núi cheo leo.

Trên trời gợn khí, trận pháp vô hạn phóng to ở trước mắt.

Nữ tử tinh bì lực kiệt, nàng cuộn mình ở trong góc cung điện lạnh lẽo, run lẩy bẩy, ngoài ảo cảnh, Vân Ngũ Châu chỉ có thể nhìn thấy mặt nạ của nàng, nhưng gò má tinh xảo trắng xám, lại làm cho Diệp Cuồng Ca đau xót.

Lâm Pháp âm hiểm cười nói: "Hôm nay là ngày thứ sáu, trận pháp sắp kết thúc. Nếu nàng ta không ra được, linh hồn sẽ vĩnh viễn phong trần tại đây. Nếu Mộc Thủy Vân không đến, nữ nhân này liền chết thay nàng đi."

"Nguyên tưởng rằng hắn đến sẽ ngăn cơn sóng dữ, nhưng hiện nay gió êm sóng lặng, hắn cũng rơi vào trong trận pháp. Vạn nhất tổn thương hắn, Thương đại ca sẽ không trách chúng ta chứ?" Chúc Thu Nguyệt lo lắng nói.

Lâm Pháp lạnh nhạt nói: "Là hắn tự tìm đường chết! Không oán chúng ta được."

Vân Ngũ Châu than thở: "Một đời kiếm tiên, e sợ muốn..."

"Đó là cái gì?" Diệp Cuồng Ca trợn hai mắt nhìn chằm chằm chân trời.

Ba người cùng nhau nhìn tới, một giây sau suýt chút nhảy cao ba thước.

Hào quang như ẩn như hiện, tử quang rực rỡ trùng nhiên thiên cảnh, lấy một tốc độ nhiếp hồn bay tới bên này.

Vệt tím mãnh liệt chói mắt đến cực điểm, trong màn sương lấp lóa, nữ tử áo lam tung bay, rõ ràng y phục rất phổ thông, lại được nàng xuyên ra khí phách phong hoa, tóc đen lăng phong bồng bềnh, thoáng chốc, một luồng khí dịch huyễn mỹ nhanh chóng xoay tròn dưới chân nàng, huyết sắc long lanh nhuộm đẫm chân trời thành một mảnh tươi đẹp mỹ lệ, sợi tóc khinh đãng, ở tiên khí tinh chế, tóc đen sáng loáng trong nháy mắt biến về màu đỏ nguyên bản, ánh mắt tinh xán lẫm nhiếp phong thái tuyệt mệnh, Huyết Liên Hoa nở ra, dáng người ưu mỹ loáng một cái, bay nghìn dặm, lẫm lẫm sừng sững đứng trên Bích Lạc Phong.

Tình yêu, cầm lên được thì buông xuống được, Diệp Cổ biết an phận, Tiểu Lan rất xứng đáng, một cái kết ngôn tình trong một bộ truyện bách hợp lau nước mắt

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio