Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Những người trên thuyền lập tức sợ hãi, bọn họ đều là con cháu của quan lại, căn bản không đem theo người ra ngoài du ngoạn. Khi thấy kiếm trong tay bọn người che mặt mặc áo đen giơ lên, một tầng lưu quang bắn đến, đa số mọi người hoảng sợ kêu lên trước khi đi vào vực sâu của cái chết!
"Vừa rồi là tại hạ không đúng mực, thỉnh Vương gia chớ trách. Lâu chủ nhiều lần thỉnh Vương gia tới để nghị sự, Vương gia đều tìm lý do từ chối, sợ rằng lần này, ngài nhất định phải đi theo tại hạ một chuyến." Tiếng nói của Vũ Thần vừa dứt, hai luồng sáng cường liệt xuất hiện, oanh một tiếng, hai hàng hộ vệ đang giãy giụa trước mặt đều bị đẩy xuống sông, không còn lực chống cự lại nữa.
Nhất thời hồ nước mỹ lệ bị máu tươi nhuốm đỏ. Nháy mắt mùi tanh của máu tràn ngập trong không khí, tất cả thuyền bè cũng bị nhuốm máu, mấy hắc y nhân tụ tập lại cùng nhau, liếc về chiếc thuyền nhỏ không hề bị hao tổn gì ở cách đó không xa, ánh mắt âm trầm, sau lại cùng nhau giơ kiếm tấn công chiếc thuyền nhỏ kia.
Lưỡi kiếm sắc bén theo gió gào thét, nhắm ngay khoang thuyền giản lược, mấy người này căn bản không cần phải suy nghĩ, chỉ cần kiếm khí xuyên qua, mặc kệ người ở bên trong có nhìn thấy điều không nên nhìn hay không, đều phải chết dưới kiếm của bọn họ.
Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, khi bọn họ cùng nhau đến gần thân thuyền, lại bị một cỗ lực đạo cường liệt phản kích, oanh một tiếng, bọn họ trợn to mắt, biến mất ở phía chân trời!
Vũ Thần thấy vậy liền giật mình, thuyền nhỏ này có phải cất giấu cái gì quỷ dị không? Hai mắt co lai, dáng người cực nhanh bay đến chiếc thuyền nhỏ an tĩnh kia, khí lực trong tay đâm thẳng tới!
Bởi vì chân khí rất mãnh liệt, coi như người trên chiếc thuyền này có thể chống cự, thì chiếc thuyền nhỏ này cũng sẽ biến thành vật hy sinh khi hai người giao phong.
Oanh một tiếng! Chiếc thuyền chia năm xẻ bảy, một thân ảnh lam nhạt đã bay lên không, mũi giày tuyết trắng điểm nhẹ trên mặt hồ, từng đạo sóng gợn khuếch tán ra, hình dáng nàng giống như linh yến, khi nam tử giật mình, nàng đã vững vàng rơi xuống thuyền rồng.
"Thật là, ta chỉ muốn thanh tịnh trong chốc lát cũng không được. Hồ Tước Tê này quả thật là tuyệt không thể tả, nhưng bởi vì các ngươi đến mà nhã tĩnh của nó đã bị phá hủy rồi, nơi nơi đều là mùi máu tanh, thật đáng tiếc." Hai cánh tay Mộc Thủy Vân bắt chéo ở ngực, tư thái thản nhiên đứng ở mũi thuyền, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lửa nóng nhìn đến, nàng không nói gì, môi vẫn khẽ nhếch.
Không khí ba động, Vũ Thần âm trầm đứng đối diện Mộc Thủy Vân, đôi mắt dùng sức nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt kia hận không thể trạc mấy cái lỗ trên người nàng, rồi mới bằng lòng bỏ qua!
"Ngươi là ai? Cư nhiên can đảm chống đối Thanh Vũ Lâu, ta thấy ngươi chán sống rồi!" Vũ Thần quan sát nàng hoàn tất, trong ánh mắt ẩn chứa sự kinh diễm, thế nhưng khẩu khí vẫn cuồng vọng như cũ.
"Ta vốn chỉ là một du khách mà thôi, là Thanh Vũ Lâu các ngươi gây sự trước. Giết nhiều người như vậy, là đang tích lũy nghiệp chướng." Mộc Thủy Vân không muốn nói nhảm với hắn, cả người xoay tròn, chuẩn bị bay đi.
Vũ Thần sao có thể cho nàng bình yên rời đi, vung tay lên, còn dư lại mười thuộc hạ lập tức tiến lên, vừa rồi bọn họ đã thấy được, nữ tử này bất quá chỉ là thánh cấp đỉnh cao mà thôi, Vũ đại nhân chỉ là thỉnh thoảng thất thủ, lần này, nhất định phải giết nàng!
Tất cả hộ vệ trên thuyền rồng đều tụ tập ở khoang trước, không có lệnh của Vương gia, bọn họ sẽ không xuất thủ, mà phía sau chiếc rèm vàng kim kia, hai mắt nam tử nghiền ngẫm, đem dáng người của Mộc Thủy Vân cùng ánh mắt vận ý của nàng nhìn rõ, bên môi nhẹ cười, ngón tay mang theo ngọc ban chỉ nhẹ nhàng nâng chén rượu, hương khí của rượu tràn ngập khoang thuyền nhỏ, từ gió nhè nhẹ thổi, mùi thơm nhàn nhạt bay ra ngoài.
Cảm nhận được lệ phong từ bốn phía đánh tới, mũi chân của Mộc Thủy Vân điểm nhẹ trong không khí, hình dáng lộn nhào, tư thế không ngừng biến hóa né tránh kiếm chiêu. Hai mắt Vũ Thần hung ác, nhân lúc hỗn loạn muốn cướp đoạt tiên cơ, ngón tay uốn lượn, một đoàn sáng xanh trong tay dài ra, đường viền ưu mỹ đến cực điểm, đúng là một thanh kiếm hoa lệ.
Ngay khi thân kiếm ngưng tụ lại, bầu trời sấm đánh sạ tác, lôi điện cùng Băng Lam Kiếm hòa vào nhau, băng sương màu lam tựa như khí thể cuốn quanh trường kiếm, Vũ Thần híp mắt, trong nháy mắt đã bay lên, cánh tay khẽ động, đánh ra Băng Lôi Kiếm!
Cảm giác hơi sương xẹt qua gò mà, sợi tóc phiêu đãng bị kiếm khí sắc bén cắt đứt, tròng mắt Mộc Thủy Vân co rút, lúc thân thể cuốn lại, một đoàn sáng vàng sậm bắn ra, kiếm khí lưu chuyển, bọn hắc y nhân đang vây công đều trợn to con mắt, té ngược ra sau, bùm vài tiếng, hoàn toàn cùng mấy con cá trong hồ làm bạn.
Vũ Thần cũng bị lực đạo mạnh mẽ này đánh bay thật xa, hai chân đạp trên không, miễn cưỡng ổn định cơ thể, trừng mắt giật mình nhìn đồ vật trong tay nữ tử kia.
Đây là một thanh kiếm vàng sẫm cực kỳ hoa lệ, một chuỗi kinh văn thần thánh cổ xưa vẫn di động quanh thân kiếm, tóc của nữ tử bay tán loạn, biểu tình đạm nhiên, nhưng từ ánh mắt thâm thúy của nàng, Vũ Thần nhìn ra được tuyệt thế trong suốt, bất khả tư nghị lẩm bẩm nói: "Kiếm này..."
Lôi điện trên bầu trời đã biến mất hầu như không còn, rõ ràng là uy lực của thanh kim kiếm tuyệt thế này có thể áp chế được lôi điện. Vũ Thần không thể không kinh sợ, thấy mặt mày nữ tử khinh thiêu, kinh văn xung quanh thân kiếm hệt như dây đằng, uyển chuyển đánh tới, kiếm khí cực mạnh xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Vũ Thần lập tức vận khởi tất cả thánh lực chống lại, vừa định xoay người bay đi, phía sau lưng đột nhiên đau đớn, nháy mắt máu tươi văng ra, hắn gắng gượng chống đỡ, ra sức trốn thoát.
Mộc Thủy Vân híp hai mắt lại, Hồn Nghiệp Kiếm hóa thành không khí tiêu tan đi dưới ý niệm của nàng. Cả người đứng thẳng, mũi giày điểm nhẹ mặt nước, tựa như chim yến nhẹ nhàng bay đi.
Quá trình chiến đấu của hai phe sớm bị người nào đó thu hết vào mắt, nam tử trong khoang thuyền giơ chén rượu lên, thật ra từ đầu đến cuối cũng chưa từng buông chén rượu xuống, ánh mắt đăm chiêu nhìn theo phương hướng của nữ tử kia, nhẹ nhàng ẩm rượu, tiếu ý bên môi càng nhiều: "Đẩy nhanh tốc độ, cần phải đến nơi trước khi trời tối."
"Vâng." Mấy người hộ vệ cùng kêu lên, đem chân khí trong cơ thể phát ra hết, tốc độ của thuyền rồng đã nhanh hơn gấp hai lần.
Mặt trời ngã về Tây, toàn bộ hồ nước được chiếu rọi bởi một tầng kim sa hoa lệ, cảnh tượng mặt trời lặn phá lệ đẹp đẽ, nhưng bên trong rừng cây lại phát ra âm thanh của binh khí giao nhau. Phịch một tiếng, rừng cây dày đặc đột nhiên bị một cỗ khí lưu mãnh liệt đánh vào, cỏ cây bay tán loạn, rừng rậm trong nháy mắt bị san bằng!
Áo choàng xanh nhạt bay phất phới, mũi chân điểm nhẹ trên lá cây, hai mắt Mộc Thủy Vân thoáng nhìn qua, dáng người linh xảo liền biến mất ở bên trong rừng cây.
"Người tới từ phương nào, cư nhiên dám cản trở đệ tử Thiên Huyền Môn làm việc!" Một tiếng tức giận kêu lên, vang vọng khắp rừng rậm yên tĩnh, hai bóng trắng loé lên, hạ xuống bãi đất trống.
Mộc Thủy Vân dựa vào thân cây, xung quanh bị lá cây che, ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng thanh nhã này, tâm tình cũng thoải mái hơn, ánh mắt vừa chuyển đã thấy rõ diện mạo của hai người kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nguyên lai là các nàng.
Các nàng chính là hai nữ tử đã đánh nhau với mấy văn nhân kia trên bờ hồ Tước Tê, vừa nghe các nàng tự xưng, nguyên lai là nữ đệ tử của Thiên Huyền Môn, ngón tay Mộc Thủy Vân xoa cằm, nói đến Thiên Huyền Môn, nàng sẽ nhớ tới nữ đệ tử thiên thú kia trong lời nói của Dương Thiên. Dù sao sắc trời đã tối, còn một đoạn rất xa mới đến thành trì kế tiếp, đêm nay khẳng định là không tới được, không bằng ở lại xem một tí.
Vừa thay đổi suy tính, đã thấy không khí trước mặt hai nữ tử hơi vặn vẹo, một gã nam tử áo xanh mỉm cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào dung mạo của Hoa Ngưng, ngữ điệu trong sáng nhưng lại mang theo một tí trêu đùa: "Sớm đã nghe nói Thiên Huyền Môn toàn mỹ nữ, không nghĩ tới hai vị quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Nhất là vị đại mỹ nữ trong trẻo lạnh lùng này, thật sự là rất phù hợp với khẩu vị của ta."
"Ngươi đúng là đăng đồ tử, còn nói năng bậy bạ, xem chiêu!" Không đợi Hoa Ngưng nói, tiểu sư muội Hoa Tú bên người kiềm chế không được nữa, muốn giáo huấn dạy dỗ hắn.
Một tia sáng lóe lên, phịch một tiếng, Hoa Ngưng chưa kịp nhìn rõ, đã thấy Hoa Tú bay ngược trở lại, vội vã đem nàng ôm vào trong ngực, kiếm dài trong tay vung lên, kiếm khí sắc bén, nhắm đến nam tử với vẻ mặt đắc ý kia!
Hai luồng thánh lực vàng nhạt ngưng tụ ở hai tay của nam tử kia, canh chuẩn đúng thời cơ, hai tay đẩy, thánh lực phóng ra, làm cho không khí xung quanh ba động, oanh một tiếng, Hoa Ngưng liền bị một trong hai lực đạo đánh bay ra xa.
Một lực đạo khác đem các nàng khóa lại, nam tử cười hưng phấn, hai nữ tử này, một tông cấp thất cảnh, một thánh cấp tam cảnh, hừ, căn bản không phải đối thủ của hắn, xem ra đêm nay diễm phúc không cạn.
Mộc Thủy Vân khẽ động con ngươi, lúc nhìn đến nam tử đánh ra quyền pháp tràn ngập cương khí thì nhận ra rằng, đệ tử Tùng Lâm Phái hoàn toàn không có phong độ, đến cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không có, quả thật là vô sỉ.
Hoa Ngưng trợn tròn hai mắt, môi tràn ra vết máu. Nhìn sư muội đã hôn mê trong lòng, trong mắt mang theo áy náy, thân thể của nàng đã bị kia cổ niệm lực cường liệt kia tỏa trụ, căn bản là không thể động đậy. Nhìn ánh mắt thèm thuồng của nam tử kia, nàng xấu hổ muốn chết đi, nếu bị hắn vũ nhục thì không bằng chết đi cho rồi!
Thấy vẻ mặt quyết tuyệt của Hoa Ngưng, nam tử cười lạnh một tiếng, mười ngón tay lập tức uốn lượn, phá đi chưởng pháp lúc nãy, hắn còn chưa có hưởng thụ được, làm sao có thể để nàng chết được, hừ hừ, chờ hết tối nay, không cần hắn xuất thủ, nàng cũng sẽ không chịu nhục nổi mà tự sát.
Thấy nam tử châm biếm tiêu sái đi tới, sự dâm tà trong mắt hắn triệt để bại lộ ở ánh hoàng hôn mờ ám, Hoa Ngưng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trải qua phen đánh nhau vừa rồi, lục phủ ngũ tạng của nàng đều bị chấn thương, căn bản không có dư sức lực để chống lại, nàng ôm sư muội cố gắng lùi về phía sau: "Đừng tới đây, tới nữa một bước, ta sẽ tự sát! Tùng Lâm Phái can đảm dám khiêu khích Thiên Huyền Môn, ngươi sẽ không có kết cục tốt!"
lục phủ – sáu bộ phận trong vùng bụng: bao tử, mật, bóng đái, ruột non, ruột già, tam tiêu (miệng trên bao tử, khoảng giữa bao tử và miệng trên của bàng quang)
ngũ tạng – năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng: tim, gan, lá lách, phổi và thận
"Phốc xuy, chỉ sợ ngươi là nhìn không thấy được kết cục của ta. Thế nhưng kết cục của ngươi, lập tức sẽ hiện ra. Bây giờ đến cả khí lực cắn lưỡi tự sát cũng không có, ngươi lấy cái gì chống lại ta, nếm thử cái này đi." Nam tử dâm tà cười, năm ngón tay vung lên, một đoàn sương mù phóng ra, trong đó xen lẫn nhũ bạch phiến. Ngay lúc này, một ánh sáng nhiếp hồn phóng tới.
hẳn là một loại xuân dược
"A!" Kèm theo là một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, rầm một tiếng!
Thân thể của nam tử bị đánh bay vào một gốc cây cứng rắn, đầu ngoẹo đi, vết máu từ khóe miệng chảy xuống, hôn mê.
Khônghiểu sao bản QT bị mất chương , cũng may Tiểu Hàn Hàn tìm được