Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Vị công tử này, ta bất quá chỉ là đè ngươi một hồi, ngươi cũng không cần trừng mắt nhìn ta như thế. Chuyện lần trước, ta xin lỗi ngươi, là ta không tốt... Xin lỗi." Mộc Thủy Vân bình tĩnh, hai tay ôm ngực, khí chất đúng chỗ, nhưng cũng vừa vặn che khuất lỗ hổng trước ngực, tránh "cảnh xuân" tiết ra ngoài.
"Ta không phải có ý này. Chuyện lần trước, ta đã quên, cô nương không cần ghi nhớ đâu." Yến Dương Thiên có chút lúng túng thu hồi tầm mắt, khuôn mặt anh tuấn nổi lên một tia đỏ ửng, ho khan một tí để che giấu đi.
"Thì ra các ngươi nhận thức? Vậy thì tốt." Tiêu Hằng nhìn dung mạo của nàng, nhảy dựng trong lòng, diện mạo thanh lệ mỹ hảo bậc này thật sự là thế gian hiếm thấy. Mỹ nữ hắn gặp qua không ít, nhưng cô gái trước mặt, không son phấn, không trang điểm lại đẹp tự nhiên thì vẫn là lần đầu nhìn thấy. Tố nhan khuynh thành, bốn chữ này đủ để hình dung nàng, có lẽ còn khen thừa nữa a.
"Ta mới đến, đối với chuyện tình ở nơi này, không hiểu nhiều lắm. Ta cần các ngươi hỗ trợ, nên hai vị công tử đừng chế nhạo ta." Nàng không muốn nhiều lời, hai người kia đều có ân với nàng, Mộc Thủy Vân chỉ có thể thầm ghi nhớ ở trong lòng. Nếu muốn thích ứng với thế giới này, cũng chỉ có thể từ hai người này ra tay, dù sao nàng đối với nơi này không biết gì cả.
Tiêu Hằng hơi nhíu mày, lưu ý đến Phật châu Hồng Ngọc ở cổ tay của nàng, giật mình, âm thầm cùng Yến Dương Thiên nhìn nhau, nhưng thấy tiếu ý trong mắt hắn, tâm tư biến chuyển liền nói: "Cô nương mời ngồi."
Mộc Thủy Vân gật đầu ngồi xuống, nhìn đủ loại đồ ăn trên bàn, thầm thở dài, đành phải như vậy thôi. Nàng cũng không để ý hình tượng, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, lạnh nhạt nói: "Ta hai ngày nay không có ăn cơm , xin cho ta năm phút."
"Cô nương, ngươi từ từ ăn, không đủ thì gọi thêm." Yến Dương Thiên trợn mắt ngoác mồm nhìn dáng dấp nàng ăn, không giống như hùm như sói, mà là tao nhã thong dong. Thầm nghĩ, hắn còn chưa từng thấy người nào đói bụng hai ngày mà còn có thể bình tĩnh ăn như thế, quả thật phá đổ tư duy của hắn!
Tiêu Hằng híp mắt, rót chén rượu cho nàng, cười nói: "Cô nương, chỉ dùng bữa, không khỏi quá đơn điệu, uống chút rượu đi."
Mộc Thủy Vân nuốt xuống thức ăn trong miệng, nhìn chén rượu đưa tới trước mặt, cùng với ánh mắt đặc biệt sáng rỡ của Tiêu Hằng, câu môi nở nụ cười: "Ta bình sinh chưa từng uống rượu, có điều hôm nay, ta vì ân nhân, đành phá lệ."
Nhìn nàng cầm chén rượu, một ngụm uống sạch, ánh mắt Tiêu Hằng càng sâu, đập bàn cười nói: "Được! Nếu cô nương thoải mái như vậy, Tiêu Hằng ta liền muốn kết giao. Ngươi có gì khó xử, Tiêu Hằng ta bao hết! Không vì cái gì khác, chỉ vì tính cách bình tĩnh thong dong này của ngươi! Dương Thiên, ba người chúng ta, có phải là nên cạn một chén không?"
"Ngươi muốn thế nào thì thế nấy, ngược lại ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên, đã cảm thấy nàng phi thường đặc biệt." Yến Dương Thiên tự nhiên vui lòng, hơn nữa trong lòng có chút vui mừng, lúc này giơ chén rượu lên, cười nói với nàng: "Đến, ba người chúng ta cạn một chén."
Cạch. . . Ba chén rượu, từng người uống vào bụng.
"Ta tên Mộc Thủy Vân, chưa thỉnh giáo đại danh của hai vị." Mộc Thủy Vân im lặng ăn thức ăn, hiếm thấy được hai người đàn ông thoải mái như vậy, nàng còn tưởng rằng muốn đọ sức một hồi đây. Có điều người cổ đại không phải là chú ý đến chén rượu chi giao hay sao, về điểm này nàng rất sẵn lòng đấu với bọn họ.
"Đại danh không dám nhận, ta tên Tiêu Hằng, hắn gọi Yến Dương Thiên. Nếu chúng ta đã uống rượu, vậy thì chính là bằng hữu. Ngươi đến từ chỗ nào, chúng ta sẽ không hỏi, ta còn có thể giải đáp tất cả vấn đề của ngươi. Dù sao, loại người như chúng ta, bằng hữu rất ít, tri kỷ, càng là khó cầu." Tiêu Hằng khẽ vuốt Ngọc Bích Tiêu, lướt qua y phục của Mộc Thủy Vân liền nhìn về phía gã sai vặt cách đó không xa, gã sai vặt hiểu ý đi xuống lầu.
"Nơi này nếu là chủ thành, khẳng định cũng là thành trì lớn nhất thiên hạ rồi. Ta đối với thiên hạ đại thế, không có quá lớn hứng thú, chỉ muốn sớm ngày hiểu rõ. Hơn nữa, võ công của Yến công tử thật là kỳ diệu, ta rất ngạc nhiên." Mộc Thủy Vân tự nhiên muốn tận lực hiểu rõ nơi này, cũng muốn biết rõ về vòng xoáy huyền bí kia. Nàng biết nơi này không giống thời cổ đại được miêu tả trong sách lịch sử. Lần thứ hai nhìn thấy Yến Dương Thiên, nàng đồng thời nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy. Trên người một người, làm sao sẽ phát sinh ánh sáng, là nội lực? Vẫn là những thứ khác đại loại như khí thể đây?
"Chủ thành đúng là khu vực thống trị lớn nhất toàn đại lục, còn khí tức trên người Dương Thiên, ngươi chỉ, chính là cái này đi?" Tiêu Hằng khẽ cười một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mộc Thủy Vân, duỗi ra một ngón tay. Ánh sáng vàng rực uốn lượn ở trên đầu ngón tay giống như dạ minh châu vào ban đêm, lập loè sáng chói hoa cả mắt. Chỉ cần một tia tỏa ra liền dẫn đến không khí một trận vặn vẹo.
"Đây là..." Mộc Thủy Vân không thể tin được, hít một hơi, ánh vàng này, tựa như ngọn lửa lặng im nhảy múa trên đầu ngón tay nam tử. Trong lòng kinh ngạc đến cực điểm, nàng rốt cuộc xuyên qua đến cái thế giới kì huyễn gì a, quả thật chưa từng nhìn thấy!
"Thủy Vân, ngươi rất kinh ngạc?" Tiêu Hằng nhìn vẻ mặt kinh dị của nàng, đừng nói Mộc Thủy Vân có một bụng vấn đề, hắn cũng muốn hỏi nàng một chút nha. Cứ coi như là nàng không biết chủ thành, cũng hẳn phải biết ý nghĩa của loại ánh sáng này đi. Xem vẻ mặt của nàng, thật giống như đang cực lực tiếp thu cái gì mới mẻ vậy.
"Ánh sáng này thật sự rất kì huyễn, là huyễn lực hả?" Mộc Thủy Vân hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Sắc thái rất huyễn diệu, cũng rất thuần khiết.
Yến Dương Thiên nghe xong lời này, đặt chén rượu xuống, cười to một trận: "Thủy Vân, ngươi đừng giả ngu với chúng ta. Ngươi thật sự không biết chân khí màu vàng này đại biểu cái gì sao? Tu vi của Tiêu Hằng chính là thánh cấp, đây là sự thật không thể chối cãi. Tuy rằng tu vi của ta không bằng hắn, nhưng cũng coi như thiên phú trác tuyệt , ngươi không cần kinh ngạc như thế."
"Kỳ thật, ta vẫn xa trụ thâm sơn, chưa từng đi ra ngoài. Cho nên đối với vấn đề cấp bậc không phải quá quen thuộc, các ngươi coi như vì ta giải thích nghi hoặc đi." Mộc Thủy Vân cười nhạt, nhưng trong lòng hiện lên hai chữ, tu chân!
ở rừng núi xa xôi
"Được rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói." Tiêu Hằng nhấc bầu rượu rót thêm. Vấn đề của Mộc Thủy Vân, bọn họ tự nhiên sẽ giải đáp từng cái cho nàng. Khó có thể giao một nữ tử làm bằng hữu, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên.
Tà dương ngưng huyết chiếu rọi, mấy trăm bậc cầu thang ngọc bích càng thêm trong suốt, bên trong màn sương, một lầu các cực cao uy nghiêm dần dần hiện ra. Lầu các cao hơn trăm trượng, vẻ ngoài cực kỳ xa hoa, một tầng kim quang nhàn nhạt như ẩn như hiện bao trùm xung quanh, có vẻ thần thánh mà lại trang nghiêm!
ánh nắng ban chiều đỏ như máu
Một đạo lưu quang cực nhanh ở giữa trời xẹt qua, xuyên qua tiên khí mờ ảo rơi vào tầng cao nhất của đài ngọc. Nam tử sắc mặt âm trầm trực tiếp đi vào cửa lâu.
"Xin chào Vũ đại nhân." Hai tên nam tử gác cửa thấy thế, lập tức cung kính hành lễ.
Lầu các to lớn, thoạt nhìn cực kỳ trống trải, nhưng tràn ngập xa hoa, bởi vì vách tường dùng đỉnh cấp ngọc thạch xây thành, tất cả bàn ghế dùng phỉ thúy mã não điêu chế, cực phẩm xa hoa đều tụ tập ở đây.
Vũ Thần đi tới chính giữa, dừng lại chốc lát, dáng người chuyển hóa thành một vệt sáng xông lên mái nhà tầng cao nhất, như chim yến phiên thân, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Khởi bẩm Lâu chủ, thuộc hạ chưa hoàn thành nhiệm vụ, Linh hồn nguyên châu đã bị mang về Phi Vân Sơn Trang."
Đùng! Không khí cấp tốc vặn vẹo, trên mặt Vũ Thần, thêm một dấu bàn tay vô cùng rõ ràng. Da thịt lập tức sưng lên, đau đến hắn suýt nữa ngất đi nhưng vẫn nỗ lực gắng gượng chống cự, cũng không dám thở một cái, chỉ sợ chọc chủ nhân mất hứng, không phải chỉ mỗi một cái tát, hậu quả, hắn không dám tưởng tượng!
"Phi Vân Sơn Trang dám lớn lối như thế, quả thật không để Thanh Vũ Lâu ta trong mắt! Bổn lâu không chiếm được đồ vật, bọn họ cũng đừng mơ tưởng dùng được! Nếu ngươi làm hỏng việc rồi, liền không cần ta nhiều lời đi." Bên trong gian phòng truyền ra âm thanh, tràn ngập mê say cùng từ tính, hững hờ, rồi lại lười biếng mê tình. Chỉ nghe thanh âm, liền có thể tưởng tượng, bên môi người kia khẳng định nổi lên một vệt cong tà tứ.
Mùi đàn hương rất nặng, bên trong tấm màn kim sa mơ hồ phác hoạ thân ảnh nằm nghiêng mông lung. Dưới trướng, hoa phục hơi lộ ra, nhưng không cách nào nhìn ra được dáng dấp của hắn.
Mà lời nói của nam tử lại làm Vũ Thần kinh sợ, chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, không dám có bất kỳ tâm tư phản nghịch nào, ngữ khí cẩn thận từng li từng tí: "Đa tạ Lâu chủ khinh phạt."
phạt nhẹ
Thanh Vũ Lâu ngoại trừ công pháp xuất chúng, hình phạt nội bộ càng nổi danh nghiêm khắc tàn khốc. Tầng mười tám của lâu, là chỗ chuyên môn chưởng quản hình phạt. Chỉ cần tiến vào, mặc cho ngươi tu vi cao thâm đến mức nào đều không thể cùng lệ hình chống lại, bởi vì bên trong đã bị hạ trận pháp khoá bế tu vi. Kẻ có tu vi tiến vào gian phòng này đều chỉ ngang ngửa với người bình thường, nơi đó, hình cụ cũng nhiều không kể xiết, còn có người đặc biệt thi hành hình phạt.
Vũ Thần hít sâu một cái, cuối cùng vẫn đi vào, đối mặt hình phạt tàn khốc ở nơi này, hắn thật sự có lòng không đủ sức, hai mắt hung ác. Yến Dương Thiên chết tiệt, nhà ngươi khiến ta chịu khổ, ta cũng tuyệt không buông tha ngươi!
Tà dương triệt để biến mất ở chân trời, đêm tối cũng lần lượt đến, gió nhẹ nhàng tiến vào lầu các tao nhã, mát mẻ mà lại thư thích.
"Thì ra là như vậy, tiên cảnh thật sự rất mờ ảo hư vô." Mộc Thủy Vân dù mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng tốn thời gian rất lâu mới bình phục rung chuyển trong lòng. Nguyên lai thế giới này so với nàng tưởng tượng còn rực rỡ huy hoàng hơn nhiều, tu vi giả không ngừng tu luyện vì ngộ đạo thăng tiên, càng mê hoặc hơn là khai thiên lập địa. Nói trắng ra thì chính là nếu tu vi đạt đến tầng cao nhất định, liền có thể thông qua trận pháp, xé rách không gian, xuyên qua thế giới khác. Nắm giữ sức mạnh như vậy, còn là người hay sao?
Như nhìn ra được ý nghĩ của Mộc Thủy Vân, Yến Dương Thiên cười cười: "Tiên cấp không phải lợi hại nhất, cảnh giới bên trên tiên cấp càng có thể muốn làm gì thì làm, muốn mở ra một đại lục mới, quả thật dễ như trở bàn tay. Nhưng có thể tu đến được cảnh giới kia, thật sự rất khó. Theo ta được biết, trăm năm trước Thiên Huyền Môn có một nữ đệ tử rất có thiên phú, vỏn vẹn không tới một năm liền tu luyện tới cảnh giới thuỷ tổ, nàng quả thật là thần thoại ở trên đại lục này! Sau đó Thiên Huyền Môn không có một thiên tài nào như thế nữa, thậm chí các phái hiện nay cũng ít có thiên tài tu luyện xuất chúng."
"Ồ? Vậy dựa theo các ngươi nói, lấy tu vi bây giờ của các ngươi, không phải là thiên tài tu luyện giả cực kỳ hiếm thấy ở đại lục này?" Mộc Thủy Vân cân nhắc, nàng khá may mắn, nàng mới đến liền gặp phải hai người chỉ điểm này. Xem ra thế giới này so với tưởng tượng của nàng thì thú vị hơn nhiều.
Lâu lâu đọc lại thấy hay ghê á =))