Tà Minh Chi Giới

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Tâm tư hơi đổi, cửa Vạn Lý Sơn Trang mở ra.

Diệp Cổ lắc mình hiện ra, nhìn xuống Thanh Vũ Lâu khổng lồ phô trương, cười lạnh: "Bổn vương cảm thấy cách Thanh Vũ Lâu làm việc phi thường vô căn cứ, đã nói là ba ngày sau bây giờ lại xâm phạm sớm, đây là đạo lý gì?"

Đoàn người Dương Vạn Lý lần lượt chạy tới, Nguyên Hải đan chéo hai tay lẳng lặng nhìn trận thế phía dưới.

Mộc Thủy Vân đứng cạnh Thanh Yên, tầm mắt nhìn bên dưới, đột nhiên cảm giác có một tầm mắt hừng hực qua lại, ánh mắt hơi động, nhìn về phía cỗ kiệu màu tím.

Sau tấm mặt nạ đồng xanh biểu hiện khó có thể dự đoán, Mạc Vô Hoan cười gằn: "Diệp Cổ, ngươi không cần cùng bổn lâu đàm luận hai chữ 'đạo lý' này. Bổn lâu lần trước buông lời, muốn bảo vệ Vạn Lý Sơn Trang cùng chúng phái an bình, chỉ có một con đường, là giao ra Phục Ma Phổ. Nhưng các ngươi lại không đem bổn lâu để ở trong lòng, âm thầm đem Phục Ma Phổ giao cho Mộc Thủy Vân, cách làm này thật là không đem Thanh Vũ Lâu để ở trong mắt. Bổn lâu ở đây mở ra đồ tôn đại hội, khiêu chiến các chưởng môn tôn cấp!"

đồ sát tôn cấp cường giả

Hí! Các âm thanh hít không khí liên tiếp vang lên.

"Đồ tôn đại hội? Quả thật khinh người quá đáng!"

"Thật là tức chết ta, Mạc Vô Hoan bày ra trò này, rõ ràng chính là vì hắn tàn sát tìm một cái cớ!"

Các chưởng môn trợn mắt nhìn chằm chằm, Hiên Viên Cừu và Mạc Vi Viêm suýt nữa tức tới ngất đi, mà Thanh Mộc Tử thì lại đầy mặt âm trầm, hắn đã sớm cùng Mạc Vô Hoan đạt thành nhận thức chung, chỉ cần cùng hắn liên hợp diệt trừ Vạn Lý Sơn Trang, Phục Ma phổ, liền do hắn chiếm giữ!

Diệp Cổ âm trầm nói: "Nếu đã như vậy, bổn vương há có thể tình nguyện làm ngơ, đại quân đang ở đâu?"

"Xin nghe Vương gia sai khiến!" Bầu trời mấy trăm bóng dáng từ từ bay đến, do Sơn Hà dẫn dắt đáp xuống phía sau Diệp Cổ.

Cùng lúc đó, một luồng khí tức nhiếp hồn khuếch tán, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, liên tiếp chấn động thiên địa trong phút chốc!

Mộc Thủy Vân và Giang Nam giật mình nhìn tới, nhìn chung Vạn Lý Sơn Trang trước – sau – trái – phải, tất cả đều bị một mảnh tối om om xâm chiếm, tính toán toàn bộ số lượng, không dưới mấy triệu. Những cấm quân kia đa số quanh thân phiếm sắc vàng, là một quân đội tu vi nhập thánh, mà mấy tướng quân, quanh thân kim tôn khí bao phủ, mỗi người đều là cao thủ tôn cấp, quả thật muốn hù chết người!

"Mẹ ơi, nhiều cao thủ tôn cấp như vậy?"

"Những đạo quân tiên phong kia tất cả đều là thánh cấp đỉnh cao, còn để người ta sống hay không?"

Chúng đệ tử trốn phía sau sơn trang quan sát suýt nữa liền con mắt đều trừng mù, bọn họ liều sống liều chết tu luyện, cũng không có thể chạm đến đỉnh cao, không nghĩ tới Kính vương một tên lính quèn đều có tu vi thánh cấp, ngũ tạng lục phủ bắt đầu đau đớn, bọn họ đang nghĩ thổ huyết thế nào mới có thể dễ chịu một chút.

"Hả?" Trong kiệu Mạc Vô Hoan rõ ràng rất kinh ngạc tình cảnh này, hắn vốn nghĩ là Diệp Cổ nói muốn triệu tập binh mã chỉ là nói chơi, không nghĩ tới hắn thật sự vì Vạn Lý Sơn Trang mà làm ra hành động như vậy, có thể trong khoảng thời gian ngắn triệu tập mấy triệu đại quân, nói rõ hắn đã sớm có tính toán, gom góp binh phù cũng cần phải có thời gian, lập tức điều động, phát huy nhuần nhuyễn phong độ hoàng gia.

Thế nhưng Diệp Cổ có vẻ như tính sai một điểm, đại quân đội hình tuy rằng khổng lồ, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới đồ tôn đại hội tiến hành, Mạc Vô Hoan cười, ánh mắt xuyên thấu qua màn che, nhìn về phía cỗ kiệu tím.

"Xì xì, đại quân của Vương gia rất uy vũ, nhưng ngươi đã quên bồn hầu tồn tại à? Hách Liên An, Phong Vũ, Liễu Khiếu, ba người các ngươi cũng muốn cùng bổn hầu đối nghịch sao?" Màn kiệu bị một luồng gió xốc lên, treo ở hai bên, giày tím đạp đất, nam nhân gương mặt tuấn tú âm trầm đi ra, quanh thân nhiếp thả khí thế, không hề sợ đại quân diễu võ giương oai.

Mọi người một trận hãi hùng khiếp vía, ba người Thanh Mộc Tử nhất thời kinh hãi, nam nhân này không phải người ngày hôm qua cướp giật Phục Ma Phổ sao? Tuy rằng lúc đó hắn mang theo mặt nạ, nhưng dáng người này rất khó quên, hắn lại trẻ tuổi đẹp trai, nếu bọn họ không nghe lầm, lúc nãy hắn tự xưng bổn hầu? Hầu gia cũng như Vương gia, tồn tại đều là duy nhất, chẳng lẽ hắn chính là Quốc cữu đương triều, Hiếu Thành hầu Hoàng đế thân phong Tư Đồ Liên Thành?

Mộc Thủy Vân nhảy dựng, cho dù đã sớm biết thân phận Tư Đồ Liên Thành cũng không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Hầu gia này còn là một mỹ nam tử.

Tư Đồ Liên Thành xem thường liếc nhìn Diệp Cổ, lập tức lại đưa mắt chăm chú nhìn vào trên mặt Mộc Thủy Vân, thấy nàng bình thản hoàn toàn không kinh ngạc, trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ thân phận cao quý của hắn không hấp dẫn được nàng?

Trong đại quân, ba người bị gọi tên lại xuống ngựa, cung kính quỳ trên mặt đất, cùng hô lên: "Mạt tướng không dám!"

Đùng đùng đùng...

"Đại gia nên hiểu được, còn có một người, ngươi cũng biểu thị một chút." Thanh âm Mạc Vô Hoan mờ ảo kỳ bí, vừa dứt lời, chỉ nghe phịch một tiếng nổ vang!

Tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, Dương Vạn Lý tựa như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, xì xì... Một ngụm máu tươi vẩy ra nhuộm đỏ bảng hiệu Vạn Lý Sơn Trang, ầm một tiếng rơi xuống cách đó không xa.

"Thanh Mộc Tử! Ngươi quả thật không có đạo nghĩa!"

"Tiến lên! Vây nhốt hắn!"

Mạc Vi Viêm hai mắt đỏ chót nổi giận gầm lên một tiếng, hết thảy các vị chưởng môn lập tức đem Thanh Mộc Tử vây ở giữa, hắn dám trước mặt mọi người ra tay với Dương trang chủ, có nhân tính nữa hay không?

Thấy chúng phái muốn ra tay, Thanh Mộc Tử hét to một tiếng, quanh thân kim tôn khí bại lộ, trong nháy mắt đột phá mọi người vây công, nhằm về phía trận doanh của Thanh Vũ Lâu.

Diệp Cổ ánh mắt hung ác, hô một tiếng, hai ngọn lửa màu vàng từ trong lòng bàn tay nhanh chóng phóng thích, toàn bộ bầu trời y như bị một đoàn sắc vàng chói mắt bao phủ, cảm giác nóng rực vô hạn tập kích mọi người tâm tư.

Mộc Thủy Vân dưới sự bảo vệ của Thanh Yên, vọt đến một bên mới không chịu ảnh hưởng, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ bình an vô sự.

Thanh Mộc Tử cảm thấy sau lưng một trận hừng hực, cảm giác này cùng hôm qua bị lửa khói tập kích giống nhau như đúc, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, hắn bị phỏng hét lớn một tiếng, ôm đầu trọc liều mạng xông về phía trước.

"Hahaha, thiêu chết hắn đi!"

"Xem ra nhạ ai cũng không thể nhạ Kính vương, trừ phi hắn muốn nếm thử tư vị của nhiệt diễm."

Các phái đều mừng lớn, cái mông Thanh Mộc Tử thật đúng là gặp xui xẻo, chọc Kính vương, đáng đời cái mông bị thiêu nát!

Trong tầm mắt Mộc Thủy Vân, tất cả cuồn cuộn khói đặc, Thanh Mộc Tử bừa bộn, lúc hắn nhảy vào trận doanh của Thanh Vũ Lâu, hai tia sáng lãnh lệ xẹt qua giữa trời, hiện ra hai cỗ khí tức băng sương, phá diệt Kim Mang Hỏa.

Hóa ra là hộ pháp Thanh Vũ Lâu, cô gái mặc áo đen kia trước sau gương mặt lạnh lùng, giống như ai nợ tiền nàng. Mộc Thủy Vân cảm thấy khí tức trên người nàng hoàn toàn có thể sánh với Tuyết Phong nhưng Sương Hoa này chỉ là lạnh lẽo mà thôi, học không đến khí chất hờ hững cao quý kia của Tuyết Phong.

Mấy tên hộ vệ đỡ Dương trang chủ đang trọng thương đứng dậy, Dương Vạn Lý suýt nữa khí nộ, lau vết máu ở khóe miệng, tàn nhẫn trừng Thanh Mộc Tử chật vật, nguyên bản không có chú ý lão già này, lại bị hắn đánh lén, mối thù này, đừng nghĩ hắn sẽ quên!

Liếc thấy Thanh Mộc Tử chỉ còn hơi tàn, Mạc Vô Hoan động ngón tay, màn che bị nhấc lên, treo hai bên, dưới mặt nạ đồng xanh, hai mắt hiện ra một tia lạnh lùng: "Hiện tại Dương Vạn Lý đã đại thương nguyên khí, binh mã của Kính vương cũng không đủ để gây sợ hãi. Bổn lâu đột nhiên cảm thấy, đồ tôn đại hội này đã không có gì hay ho. Nếu như các ngươi có thể đem Mộc Thủy Vân giao ra đây, bổn lâu có thể buông tha các phái, để cho các ngươi bình yên trở về môn tông."

"Cái gì? Giao Mộc Thủy Vân là có thể miễn đi vận mệnh bị diệt môn, có chuyện tốt như vậy?"

"Mạc Vô Hoan rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ mục đích của hắn chỉ là một cô gái hay sao?"

Các chưởng môn nghị luận sôi nổi, đều đưa mắt nhìn sang Mộc Thủy Vân, đã thấy Thanh Yên sắc mặt không tốt, liền cười ha hả thu hồi ánh mắt, chỉ là trong lòng chuyển biến. Nếu Mộc Thủy Vân có thể giải quyết nguy cơ của các môn phái, ngược lại cũng là một chuyện tốt.

"Mạc Vô Hoan, ngươi thật đúng là đê tiện đến cực điểm. Muốn Huyết Phật châu cứ việc nói thẳng là được rồi, vì sao còn muốn liên luỵ Phục Ma Phổ và huyết mạch các phái? Hôm nay Thanh Yên ta ở đây, ngươi đừng hòng động vào một sợi tóc của Mộc Thủy Vân." Thanh Yên sắc mặt rét run, nhưng trong lòng đang tính toán, trên người Mộc Thủy Vân này bí mật rất nhiều, mà nguyên nhân làm cho nàng ra tay bảo hộ cũng chỉ có một, là tính cách của nàng cùng Thanh Linh rất tương tự, hơn nữa ngày sau nhất định sẽ phát triển rất nhiều, nếu rơi vào tay Mạc Vô Hoan, một đoá hoa tân sinh sẽ bị tàn phá, nàng chắc chắn không để chuyện như vậy xảy ra.

Lời Thanh Yên nói làm cho Mộc Thủy Vân kinh ngạc, sao Thanh Yên này lại giúp đỡ nàng? Chẳng lẽ là bởi vì Hoa Ngưng?

"Trên người ngươi, ta thấy bóng dáng của sư muội Thanh Linh. Vì lẽ đó chuyện hôm nay bất luận làm sao, ta đều sẽ bảo toàn cho ngươi." Thanh Yên nhìn chằm chằm mắt nàng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn hai người "ấm áp" chuyển động cùng nhau, đừng nói Mạc Vô Hoan bên này kinh ngạc, ngay cả các chưởng môn cũng không bình tĩnh. Thiên Huyền Môn chính là đạo gia độc nhất vô nhị thiên hạ, chưởng môn hiện tại là Mặc Thiên tu vi từ lâu đã vũ hóa đăng tiên, hơn nữa hắn rất bênh người nhà, vạn nhất đắc tội Thanh Yên, đồng nghĩa với việc đi chịu chết.

Diệp Cổ cười nói: "Thanh Yên cư sĩ, bổn vương không nghĩ tới, ngươi sẽ quyết định như thế."

"Có lúc một người quyết định chỉ trong một ý nghĩ." Thanh Yên đem ánh mắt hướng về trận doanh của Thanh Vũ Lâu, đã nêu lập trường rõ ràng, nếu Mạc Vô Hoan muốn đánh, nàng phụng bồi.

Mộc Thủy Vân trằn trọc, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoa Ngưng và Giang Nam, đi tới bậc thang, nhìn đại đội hình bên dưới: "Mạc lâu chủ, ngươi thật sự muốn Phục Ma Phổ sao?"

Tư Đồ Liên Thành cau mày, sao hắn cảm thấy cảnh tượng cùng lời kịch có chút quen thuộc?

Mạc Vô Hoan ánh mắt thâm thúy, mặt nạ đồng xanh che lấp tâm tư chân thật, thanh tuyến vẫn lười biếng từ tính: "Mộc cô nương nói những lời này, bổn lâu có thể lý giải, ngươi muốn giao kiếm phổ ra đây sao?"

"Không sai, Mạc lâu chủ đã muốn Phục Ma Phổ, ta hà cớ gì cùng ngài đối nghịch. Nếu Thanh Yên cư sĩ đã tỏ rõ thái độ rồi, quyết định của nàng khác ý nghĩ của Lâu chủ, đại gia khó tránh khỏi một lời không hợp mà làm lớn chuyện, thì ta tuyệt không muốn." Mộc Thủy Vân mím môi cười, gương mặt xinh đẹp ở ấm dương chiếu xuống càng thêm tươi tắn.

Tư Đồ Liên Thành: "Kịch bản nghe quen vãi cả ra!" =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio