Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân thấy biểu hiện của nàng, hỏi nhỏ: "Vì sao ngươi lại thế? Lẽ nào ngươi không muốn đến Dược Tiên Cốc chữa bệnh?"
"Không, ta là sợ chính mình không chờ được." Chu Vũ Nhi khẽ nhắm hai mắt, khóe mắt nhẹ nhàng trượt xuống hai giọt nước mắt, nàng không biết mình có thể kiên trì bao lâu, lần này tới Kinh Luân Tự cầu y là gạt phụ thân, vạn nhất bị phụ thân biết, hắn nhất định sẽ lo lắng.
Dịch Tâm phương trượng nói phải đến Dược Tiên Cốc cầu y, Vân Nhai Cốc kia cách xa vạn dặm, kêu nàng đi thế nào a?
Nghĩ tới đây, Chu Vũ Nhi lại khóc, Nguyên Hải xem, trong lòng không dễ chịu.
Mộc Thủy Vân nhìn Dịch Tâm dùng ngôn ngữ lay động hắn: "Vân Nhai Cốc quá xa, nếu ta bay đi phỏng chừng cũng phải mất mười mấy ngày mới có thể đến nơi. Phương trượng lòng dạ từ bi, tất nhiên sẽ không nhẫn tâm nhìn một sinh mệnh yếu đuối kết thúc như vậy chứ?"
Dịch Tâm âm thầm lắc đầu, chậm rãi nói: "Ý của Mộc cô nương, ta từ lâu rõ ràng trong lòng. Vùng tịnh thổ phía sau núi kia linh khí đầy đủ, ngươi dẫn nàng vào tĩnh tu đi. Nơi đó có thể tạm thời trì hoãn tà khí lưu động trong cơ thể nàng, nếu muốn triệt để trục xuất nó, không thể không đi Dược Tiên Cốc."
Mộc Thủy Vân khẽ gật đầu, thật có ý này, vùng tịnh thổ kia nói trắng ra chính là chỗ tu luyện hoàn hảo, Chu Vũ Nhi này tu vi phỏng chừng còn chưa đột phá tông cấp, vừa vặn có thể đi vào tu luyện một phen, then chốt là chống lại cỗ tà khí kia trong cơ thể nàng. Phật gia phổ độ có thể so với thầy thuốc cứu người, cô gái này yếu như thế, trời cao không nên làm nàng đau khổ dằn vặt như vậy.
Chu Vũ Nhi lập tức quỳ xuống đất, cảm kích nói: "Đa tạ phương trượng, đa tạ cô nương."
"Mau đứng lên đi!" Mộc Thủy Vân và Dịch Tâm đồng thời đỡ nàng lên, Chu Vũ Nhi ngã vào lòng Mộc Thủy Vân.
Thân thể mềm mại đột nhiên nhập hoài, Mộc Thủy Vân ngẩn ra, nhưng trong đầu thoáng hiện một chút hình ảnh. Buổi tối tĩnh dật, hồ nước mát mẻ, cùng với thân thể mềm mại trong lòng. Tim nàng nhảy một cái, đang yên đang lành, làm sao sẽ nghĩ tới Hoa Ngưng?
Chu Vũ Nhi tựa vai vào ngực Mộc Thủy Vân, chỉ cảm thấy cái ôm này rất ấm áp, cũng rất an lòng, không nghĩ tới một cô gái cư nhiên có thể cho nàng cảm giác như vậy, thật sự khó tin.
Nguyên Hải nói: "Sư phụ, người chắc chắn Vân Ngũ Châu nhất định sẽ cứu Chu cô nương sao?"
Vừa dứt lời, Chu Vũ Nhi co giật, Mộc Thủy Vân cảm thụ thân thể nàng run lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, động viên tâm tình của nàng, Dịch Tâm làm như thế, khẳng định hắn có sắp xếp.
Dịch Tâm liếc nhìn tà dương khoát tay nói: "Việc của Vân Ngũ Châu các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ viết một phong thư. Xem thể diện của Kinh Luân Tự, hắn nhất định sẽ cứu trị Chu cô nương."
"Xin đa tạ phương trượng." Chu Vũ Nhi cảm kích vạn phần, Dịch Tâm phương trượng quả thật là lòng dạ từ bi, vì cứu nàng mà không tiếc viết thư cho Dược Tiên Cốc, phần ân tình này, nàng khắc trong tâm khảm.
"Vô sự, các ngươi đi dùng chút cơm chay đi. Sau đó nghỉ ngơi một chút, ta dẫn các ngươi đến phía sau núi." Dịch Tâm làm tư thế xin mời, khiến đệ tử trong chùa lại là một trận trợn mắt ngoác mồm.
Ngày hôm nay chuyện lạ đã nhiều lắm rồi, phương trượng lại tự mình nghênh tiếp một cô gái, hơn nữa còn nhường tịnh thổ sau núi lại cho các nàng tu luyện, ngay cả Nguyên Hải sư huynh còn chưa thể đi vào, chẳng lẽ địa vị của Mộc cô nương đã vượt qua Nguyên Hải sư huynh trong lòng phương trượng? Sao lại có thể như thế?
"Phương trượng quá khách khí." Mộc Thủy Vân hướng Dịch Tâm trịnh trọng thi một Phật lễ, liền đỡ Chu Vũ Nhi đi vào bên trong điện.
Dịch Tâm thu hồi ánh mắt, nổi lên nụ cười, tương đồng, cũng không phải là tướng mạo, mà là một thân khí độ lãnh đạm, thật sự rất giống Thanh Linh.
Mặt trời ngã về Tây, buổi chiều trôi mau mà qua, trong nháy mắt đã là buổi tối.
Trăng tròn treo lơ lửng trên trời, Mộc Thủy Vân nhìn chòm sao óng ánh trên trời, trong miệng lầm bầm: "Nguyệt viên chi dạ... Nhưng vì sao lại nhớ tới bốn từ 'Tử Cấm chi điên' đây? Xem ra, hẳn là do mình đọc truyện hơi nhiều nên bị lậm mất rồi."
trích dẫn từ game D Tuyệt Đại Song Kiêu, Yêu Nguyệt x Liên Tinh
Nguyên văn:
Nguyệt viên chi dạ,
Tử Cấm chi điên,
Nhất Kiếm Tây Lai
Thiên Ngoại Phi Tiên!
Diễn nghĩa:
Đêm trăng tròn, trên nóc của Tử Cấm Thành, hai đại cao thủ quyết một trận sinh tử, Tây Môn Xuy Tuyết với tuyệt kỹ Nhất Kiếm Tây Lai so tài cùng Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành!
"Mộc cô nương." Chu Vũ Nhi bưng một chén trà nóng đi tới.
Dáng người nhu nhược phảng phất sẽ bay theo gió, Mộc Thủy Vân liền vội vàng đỡ lấy nàng, nói nhỏ: "Sao ngươi không ở thiện phòng nghỉ ngơi? Thân thể tốt hơn chưa?"
"Đa tạ Mộc cô nương quan tâm, Dịch Tâm phương trượng đã giúp ta điều tức chân khí, ta hiện tại không cảm thấy đau đớn. Thân thể vẫn có chút vô lực, có điều, ta không muốn nằm ở trên giường, nghĩ ra đây đi dạo một chút." Chu Vũ Nhi được nàng đỡ ngồi trên băng đá, môi mang theo ý cười, Mộc cô nương này thật sự là tỉ mỉ săn sóc, các nàng mới gặp mặt một lần, nàng lại chăm sóc quan tâm mình rất nhiều.
Mộc Thủy Vân từ trên mặt nàng nhìn ra đầu mối, lắc đầu cười nói: "Ta cảm thấy thân hình của ta đã rất gầy rồi, không nghĩ tới sẽ gặp phải một người so với ta còn gầy hơn, cái này chẳng lẽ không phải một loại duyên phận sao?"
"Là duyên phận, duyên phận này đến rất đúng lúc. Mộc cô nương, cảm tạ ngươi. Nếu không phải ngươi, phương trượng không hẳn có thể cho ta đến sau núi điều tức. Tất cả những thứ này, đều là xem mặt mũi của ngươi." Chu Vũ Nhi cho rằng như vậy, mình chỉ là nữ nhi chưởng môn một phái nhỏ, làm sao có tư cách tiến vào thánh địa của Kinh Luân Tự, Mộc Thủy Vân lại được Dịch Tâm Phương trượng cho phép, nàng chỉ là vào ké mà thôi, bằng không, nàng cầu cũng không được.
"Quen biết chính là duyên phận, ngươi cũng không cần khách khí." Mộc Thủy Vân nhìn chén trà trên bàn, nhiệt khí phù nhiễu, mùi vị thơm lừng.
Chu Vũ Nhi lập tức bưng chén trà, đưa tới trước mặt nàng, nói nhỏ: "Ngươi nếm thử chén trà này."
Mộc Thủy Vân nhận lấy rồi uống một hớp, chỉ cảm thấy thanh vị nức mũi, nùng hương thuần hậu, cười nói: "Trà này không phải trà của Kinh Luân Tự, là chính ngươi châm?"
"Ừm, ta từ nhỏ nghiên cứu trà đạo. Phụ thân ta thích uống trà do ta châm, cho nên ta mới thử châm cho hắn uống. Khoảng thời gian này hắn ra ngoài, không biết lúc nào mới có thể trở về." Chu Vũ Nhi nhìn ánh trăng, có chút nhớ nhà.
"Ngươi là một nữ nhi hiếu thuận, có nữ tất có phụ, có thể thấy được Chu chưởng môn cũng là một người cha tốt." Mộc Thủy Vân đồng dạng nhìn trăng, trong lòng cảm khái, nếu sớm biết sắp xuyên qua, nàng nên ở trước mặt cha mẹ tận hiếu nhiều hơn, đáng tiếc, chung quy sự thật không thay đổi.
Chu Vũ Nhi chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt nhược thủy, liền như vậy lẳng lặng nhìn gò má Mộc Thủy Vân, phát hiện nàng tướng mạo tinh khiết, đúng là một đại mỹ nhân. Có mấy người khuôn mặt rất đẹp, nhưng nhìn không có tí hảo cảm, vẻ đẹp của Mộc Thủy Vân lại không như thế, cho nàng một cảm giác ngây thơ động phách, phi thường đặc biệt.
Đêm trăng tròn, gió lạnh tập kích.
Một tia nhộn nhạo mơ hồ bay vào chóp mũi, Tuyết Phong mặt trắng bệch rúc vào một chỗ, im lặng nhìn ánh trăng. Vào lúc này, nàng đều cảm thấy cô độc, bất lực, mỗi một lần đau đớn đều suýt làm nàng mất đi ý chí, nàng đã từng lĩnh hội thống khổ cốt nhục chia lìa, hiện tại trải qua khổ sở, linh hồn xé rách, hết thảy đều đã thành thói quen, thành một phần ắt không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.
Rừng cây truyền đến tiếng vang, nguyệt quang tung xuống chiếu rọi bộ lông màu bạc của nó, trong con ngươi hiển hiện một tia nghi hoặc, nó mềm mại đi tới, mở miệng nói: "Ngươi không cảm thấy, ngươi nên nói cho ta một ít chuyện sao?"
"Ồ? Hiếu kỳ như vậy." Tuyết Phong đem đau đớn trong cơ thể ép đến mức thấp nhất, duỗi ra ngón tay thon dài nhưng trắng xám, lặng lẽ xoa xoa bộ lông hổ bạc, khoé môi có ý cười.
Con hổ này bạc tuy rằng khát máu nhưng chung quy bị nàng thu phục, tôn cấp đỉnh cao có thể nào cùng tiên cấp chống lại, cho dù nó là thần thú, cũng không phải đối thủ của nàng, cuối cùng vẫn là trở thành thú cưỡi của nàng.
"Hiếu kỳ." Mắt hổ bạc như nước, càng thêm dịu ngoan tùy ý nàng xoa xoa, trong đầu nghĩ lại tình cảnh lúc ấy.
Đối mặt thân hình khổng lồ của nó, Tuyết Phong chỉ làm một động tác, một đoàn sáng tím từ trong tay nàng tỏa ra, một cây cung màu bạc tinh mỹ tuyệt luân lập tức hiện ra.
Khi mũi tên sắc bén mang theo khí lưu băng sương kia chạm vào người, nó chỉ cảm thấy cả người đều bị đóng băng, một khắc mất đi tri giác đó, nó hối hận rồi, sao phải trêu chọc nữ nhân này?
Giờ khắc này, nó trở thành thú cưỡi của nàng, dưới sự ràng buộc của thiên địa, vận mệnh của bọn họ chặt chẽ liên kết, là một loại dung hợp cho dù đánh gãy cốt tủy nhưng vẫn còn nối liền với gân. Sau khi khế ước nó đã thấy dung nhan dưới mặt nạ của nàng, mọi người sẽ không tưởng tượng nổi lúc đó nó khiếp sợ đến mức nào đâu!
Đó là một vẻ đẹp hoàn mỹ, lạnh lùng và quyến rũ kết hợp, thần vận khiến người ta khó có thể tiếp cận nhưng cực kỳ uy mẫn, cho đến bây giờ mạt kinh kiễm kia trong tròng mắt nó vẫn chưa hề tiêu tan đi.
"Đó là một loại thương thế vĩnh viễn không xóa đi được, một loại khổ sở khiến người ta khắc trong tâm khảm." Tuyết Phong chăm chú nhìn ánh trăng, tim lại bắt đầu thấy đau, lúc trước tất cả rõ ràng trước mắt, giờ chỉ còn lại bi ai.
Hổ bạc theo ánh mắt nàng ngóng nhìn bầu trời, hai mắt sắc bén: "Nếu đã như vậy, sao ngươi không đem những đau xót từng chịu qua một cái một cái đòi lại? Để những người thương tổn ngươi, đều gặp thống khổ đồng dạng."
Tuyết Phong đột nhiên chuyển mắt xem nó, ánh mắt đối diện lẫn nhau, nàng cau mày nói: "Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, sau này cũng không cần hỏi. Ngươi chỉ là thú cưỡi của ta thôi, không có tư cách đối với ta huơ tay múa chân."
Trong con ngươi hổ bạc xẹt qua một tia đau xót, nó quỳ gối trước mặt Tuyết Phong, đồng thời cúi thấp đầu: "Ngài là khế ước giả của ta, ta nên phục tùng mệnh lệnh của ngài."
người lập khế ước chủ tớ
"Tên?" Nhìn tư thái thấp kém của nó, Tuyết Phong mặt không hề cảm xúc, đáy mắt vẫn lạnh lùng.
Tim hổ bạc run run một cái, thâm thúy trong con ngươi tiễu ẩn mà đi, tiếng nói đặc biệt lanh lảnh: "Ta không có tên."
"Từ nay về sau, ngươi gọi là Ngân Nguyệt." Tuyết Phong xoa xoa bộ lông của nó, nếu không thấy qua một mặt cuồng ngạo, nàng còn tưởng rằng nó là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, màu lông của nó và màu tóc của nàng rất xứng đôi, nàng phi thường yêu thích.
"Ngân Nguyệt biết được." Ngân Nguyệt im lặng nằm nhoài bên người Tuyết Phong, hơi nheo mắt, lẳng lặng hưởng thụ nàng xoa xoa, đau xót kia được giảm bớt, nó không cảm thấy thất lạc...
Bóng đêm thâm thúy, hào quang chiếu xuống, gió lành lạnh thổi.
Phía Đông đột nhiên vang lên một tiếng gào thét, tiếng gầm rú khủng bố này suýt nữa chấn động thiên địa, bình tĩnh qua đi, rồi lại nổi sóng.
Trong truyện có Thiên Kiếm Đại Hội ngoài truyện cũng có Cosplay Đại Hội: Nguyệt Lạc tóc hồng, Thanh Linh tóc xanh lam, Mộng Tử Nhan tóc nâu, Mộc Thuỷ Vân tóc đỏ, Tuyết Phong tóc bạc, Tử Vân Trúc tóc tím =))