Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân kinh ngạc quay người sang, Dịch Tâm mới nói: "Trăm năm trước, thánh quang Xá Lợi nổ tung trong một lần tiên ma đại chiến. Những mảnh vỡ văng tứ tán trên đại lục, nguyên bản người biết được chuyện này đã không có mấy, cho nên ta mới hiếu kỳ, vì sao ngươi lại biết chuyện này, có người nói cho ngươi cái gì phải không, người này là ai?"
"Phương trượng à, đệ tử cửa Phật ít có lòng hiếu kỳ, phương trượng nên tĩnh tâm." Mộc Thủy Vân đan hai tay, màu đỏ hiện ra, nàng lại dùng ngón tay niệp động Huyết Phật châu.
Dịch Tâm ai thán, lắc đầu nói: "Mộc cô nương không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng."
Mộc Thủy Vân mở miệng nói: "Ta chỉ muốn biết một điểm, không biết phương trượng có thể giải thích nghi hoặc hay không?"
Dịch Tâm ngẩn ra, nhíu mày nói: "A di đà Phật, Mộc cô nương, mời nói."
"Xá Lợi Tử đại biểu cái gì?" Mộc Thủy Vân vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng khẩn trương, nàng muốn biết mục đích Tuyết Phong muốn ngưng tụ Xá Lợi Tử.
Dịch Tâm xoay người, nhìn tượng Phật to lớn trước mặt và khói toả mờ ảo thiêu đốt, nói nhỏ: "Nó là linh hồn của Phật tổ, là nghiệp niệm số mệnh. Chỉ là hào quang thần thánh vì sức mạnh hắc ám tẩm bổ mà biến chất, nổ tung là nơi trở về của nó. Bằng không trên đại lục này, sẽ rơi vào Tà Minh, vĩnh viễn chìm trong nguyệt quang thê mỹ."
"Tà Minh là cái gì?" Mộc Thủy Vân nghi ngờ hỏi.
Dịch Tâm quay đầu nhìn nàng, giải thích: "Nó là một vị diện, trăm năm trước, có hai đại lục. Một là Thiên Tông, là thổ địa dưới chân chúng ta. Một cái khác là Tà Minh Chi Giới, là một địa phương cực kỳ đen tối, nơi đó tất cả đều là cô hồn dã quỷ, không có ban ngày, chỉ có nguyệt quang lờ mờ hiu quạnh rồi lại hoa mỹ thê thảm."
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, nàng cảm thấy sự tình từ từ sáng ra: "Ý của phương trượng là, Xá Lợi Tử nổ tung, thúc đẩy hai vị diện hợp nhất. Tà Minh Chi Giới đã hoàn toàn biến mất, đúng không?"
"Không sai, Tà Minh Chi Giới biến mất mang đi sinh mệnh và linh hồn của rất nhiều người. Nhưng ta cảm thấy thắng thua chân chính căn bản không trọng yếu, bởi vì không có ma tiêu tan, tiên cũng không thể thắng được. Hình bóng nữ nhân kia khiến ta đặc biệt sầu não, từ trên người nàng, ta nhìn ra một loại cảm tình tình chân ý thiết, một loại khổ sở đến khi chết cũng phải mang theo vui sướng, nàng là vì tình mà chết. Tiên và ma chung quy chỉ là một câu trả lời hợp lý thôi, chân chính về mặt ý nghĩa, là yêu và hận." Dịch Tâm nghĩ lại lúc chứng kiến tình cảnh đó, cô gái kia một thân hắc y, tất cả đều bị máu tươi nhiễm đỏ, nàng là mang theo nụ cười rời đi.
Mộc Thủy Vân đột nhiên có chút đau lòng, ánh mắt chẳng biết vì sao nổi lên hơi nước: "Nữ nhân kia, nàng..."
"Nàng là chết vì tình, Tà Minh Chi Giới, cũng ở ý niệm của nàng khuếch tán trong nháy mắt, diệt!" Dịch Tâm thở dài.
"Phương trượng, ta đi về nghỉ." Mộc Thủy Vân tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, nhưng rõ ràng tâm tình có chút biến hóa.
Dịch Tâm nhìn bóng lưng nàng rời đi, không khỏi kinh ngạc, vì sao trên người Mộc Thủy Vân hắn cảm nhận được thương cảm sâu sắc, là khi nàng nghe được chuyện về nữ nhân kia toát ra tâm tình, vì sao?
Nhưng Huyết Phật châu đã hiện thế, vận mệnh của Mộc Thủy Vân sau này cũng sẽ nhờ vào đó mà thay đổi, giờ khắc này bình tĩnh, chính là bắt đầu gió nổi mây vần.
Thanh sơn lục thủy, vân sơn vụ nhiễu.
non xanh nước biếc
Núi Lăng Vân cất cao trong mây, Lăng Vân Phong cũng là lấy vị thế hiểm trở vi xưng, hai vệt màu trắng xẹt qua giữa trời, thẳng đến Thanh Mặc Quan.
Trong viện, các đệ tử đang tu luyện, Hoa Tú mắt sắc thấy rõ bóng dáng hai người, lập tức chạy tới, vui vẻ nói: "Sư phụ, Thất sư tỷ, các ngươi rốt cuộc trở về!"
Thanh Yên sầm mặt lại, cau mày nói: "Tu luyện còn chưa kết thúc, trở lại."
Hoa Tú chưa kịp chạy đến trước mặt các nàng, thấy sư phụ trầm mặt quát lớn, oan ức chạy về, gia nhập đội ngũ đệ tử, tiếp tục tu luyện.
Hoa Ngưng than thở: "Sư phụ, người quá nghiêm khắc với muội ấy."
Thanh Yên mỉm cười lắc đầu, hai tay ôm ngực nói: "Tính cách của nó như Thanh Phàm, lười nhác ham chơi, không nghiêm khắc một chút là không được mà."
"Phía trước chính là Thanh Mặc Quan, sư phụ không phải muốn gặp chưởng môn sao? Một đường phong trần mệt mỏi, con về trước đổi một bộ quần áo, sau đó đi tìm người." Hoa Ngưng nhẹ nhàng hành lễ, liền đi tới hậu viện.
Thanh Yên nhìn theo bóng lưng của nàng, cười khẽ, cả người lóe lên, lập tức không gặp.
Bên trong Thanh Mặc Quan, khói toả mê nhiễu.
Sau khi chưởng môn đời trước là Huyền Ẩn rời đi, Mặc Thiên liền thuận lợi kế thừa chức chưởng môn, Huyền Vân Quan trải qua cải tổ, đã biến thành Thanh Mặc Quan bây giờ.
Cứ việc Đại sư huynh liên tục từ chối, nhưng Huyền Ẩn trước mặt mọi người chính miệng truyền ngôi cũng là sự thật không thể chối cãi. Trấn Ma Chung và Băng Tiêu Kiếm đã rời đi Thiên Huyền Môn, chỉ còn lại duy nhất Thiên Cương Kiếm, chức chưởng môn quy về Mặc Thiên, đây là chuyện đương nhiên, kết quả này, Thanh Yên đã sớm đoán được.
Nhìn nam nhân trầm mặc ở trên chủ tọa, Thanh Yên than thở: "Thiên Huyền Môn không thuận lợi chiếm được Phục Ma phổ, nguyên bản không nằm trong dự liệu. Chưởng môn nếu như muốn trách tội, Thanh Yên một mình gánh chịu."
"Quên đi, cao thủ sử dụng kiếm ở trên đại lục chỗ nào cũng có. Trẻ tuổi, càng là thiên tài lớp lớp. Hoa Ngưng đã tận lực, ta sẽ không trách tội bất kỳ người nào." Mặc Thiên đứng lên, hắn vẫn quen mặc áo đen, dáng người kiên cường, khuôn mặt tuấn lãng, trải qua năm tháng tôi luyện cùng tu vi tăng cao, đáng tiếc, cũng không có người thưởng thức.
"Đa tạ chưởng môn không truy cứu." Thanh Yên đứng dậy hành lễ.
Mặc Thiên đột nhiên xoay người nhìn nàng, nhàn nhạt cau mày: "Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, muội cần gì phải lưu ý những lễ nghi này. Trong số các đệ tử, chỉ có chúng ta là thân cận nhất."
Thanh Yên lẳng lặng nhìn hắn, khẽ thở dài: "Thân cận nhất thì thế nào, ta còn không phải cô đơn? Từ khi Thanh Linh đi rồi, Thiên Huyền Môn này, còn có ý nghĩa gì?"
"Lẽ nào muội đến Thiên Huyền Môn tu luyện chính là vì Thanh Linh sao, ý nghĩ này của muội, ta không ủng hộ! Muội ấy đã đi rồi chỉ còn lại chúng ta, chỉ có tu luyện vô biên làm bạn với bản thân. Người tu đạo tất tịnh tâm, ngộ niệm, mới có thể đắc đạo." Mặc Thiên không thể không quát to, đối với thái độ này của Thanh Yên, hắn nhìn không thoải mái.
Thanh Yên lắc đầu nói: "Chưởng môn, nếu như không có chuyện gì, muội xin phép đi về trước."
Mặc Thiên ngầm hạ ánh mắt, bỗng dưng nói: "Ta nghe nói Thiên Kiếm Đại Hội náo động rất lớn, cuối cùng đã kinh động đến Thanh Vũ Lâu cùng hoàng thất, ta muốn biết Phục Ma Phổ cuối cùng ở nơi nào."
"Mạc Vô Hoan muốn lợi dụng Phục Ma Phổ đến diệt trừ các đại kiếm phái, nhưng cuối cùng không thực hiện, Phục Ma Phổ bị hắn mang đi." Thanh Yên hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Nhưng mà biến cố cuối cùng rất bất ngờ, Mộc Thủy Vân bị Nguyên Hải mang đi, không ngoài dự đoán, hẳn là trở về Kinh Luân Tự.
Tư Đồ Liên Thành kia tâm cơ thâm trầm, khẳng định cũng muốn đến nơi này, có điều ở Kinh Luân Tự có Dịch Tâm phương trượng tọa trấn, Thủy Vân sẽ không sao.
Đối với tác phong của Mạc Vô Hoan, Mặc Thiên vô tâm để ý, nhưng nhìn vẻ mặt của Thanh Yên, tiến lên phía trước hỏi: "Muội đang lo lắng cái gì?"
"Thiên Kiếm Đại Hội lần này, lại làm cho muội phát hiện một nữ tử đặc biệt, nàng rất giống Thanh Linh." Thanh Yên mỉm cười, lại phát hiện Mặc Thiên kinh ngạc liền giải thích: "Không phải tướng mạo, mà là tính cách."
"Tính cách mà thôi, người bình thản chỗ nào cũng có, có cái gì đáng tò mò. Được rồi, muội trở về đi." Mặc Thiên lắc đầu đi vào hậu viện, không muốn hỏi dò Phục Ma Phổ nữa.
Thanh Yên nguyên bản còn muốn đem Huyết Phật châu kể ra một phen, đã thấy Mặc Thiên không muốn tiếp tục nghe, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Sau khi trở lại phòng, nàng thấy Hoa Ngưng đã thay đổi bạch y sạch sẽ, dáng người yểu điệu hiển lộ hết.
Thanh Yên cười nhạt, đồ đệ này là nàng một tay nuôi nấng, phi thường có cảm tình, nhưng sự tình Hoa Ngưng ghi nhớ trong lòng, không thể không khiến nàng lo lắng.
"Sư phụ." Hoa Ngưng sắc mặt vẫn lành lạnh, nhưng tâm lại đang suy nghĩ Mộc Thủy Vân. Nguyên Hải mang Thủy Vân đi, chẳng lẽ là tới Kinh Luân Tự? Kinh Luân Tự cách nơi này vạn dặm, phải nói như thế nào mới có thể để sư phụ đồng ý cho nàng rời Thiên Huyền Môn, tìm Thủy Vân đây?
"Ngưng nhi, đang suy nghĩ gì?" Thanh Yên chẳng biết lúc nào đã ngồi ở trên chủ tọa, im lặng nhìn chằm chằm nàng.
Hoa Ngưng ngẩn ra, nhíu mày nói: "Sư phụ, con nghĩ đi tìm..."
"Con không thể rời Thiên Huyền Môn, chưởng môn tuy không có trách tội xuống, nhưng con nhất định phải gia tăng tu luyện. Chuyện khác không cần để trong lòng, trở lại môn phái, con chỉ có thể tu luyện." Thanh Yên sở dĩ đánh gãy, chính là nhìn ra tâm tư con bé hướng ra phía ngoài, nàng có thể nào tùy ý Hoa Ngưng hồ đồ.
Thấy Hoa Ngưng kinh ngạc, Thanh Yên ai thán, Băng Tiêu Kiếm Quyết ở Thiên Kiếm Đại Hội ló mặt, khó tránh khỏi sẽ đưa tới đố kỵ, Thanh Mộc Phái kia càng là không thể không phòng, ở điểm mấu chốt này, trừ phi Hoa Ngưng đột phá, bằng không tuyệt không thể để cho nàng một mình đi ra ngoài.
"Sư phụ!" Hoa Ngưng không thể tin tưởng, sao sư phụ không cho nàng đi ra ngoài?
"Được rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Buổi tối tới chỗ của ta, ta sẽ giảng giải trận pháp của Băng Tiêu Kiếm cho con." Thanh Yên có chút không kiên nhẫn, nói cái gì đều sẽ không cho nàng đi.
Mặt Hoa Ngưng trầm xuống, cuối cùng không kiên trì nữa, không cam lòng rời khỏi phòng.
Trùng sơn vạn lĩnh, non xanh nước biếc.
Hồ Thượng Thanh nằm ở hướng Tây Bắc núi Lăng Vân, núi cao vờn quanh, trùng trùng điệp điệp.
Thái thú mấy ngày nay tổ chức đại hội thả câu, dẫn tới các công tử thanh nhàn khắp nơi hội tụ, có người nói rằng, ai có thể câu con cá lớn nhất trong hồ Thượng Thanh sẽ được Thái thú khen thưởng.
Nói tới phần thưởng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đó là một viên ngọc thạch tím nho nhỏ, ngọc thạch không có gì ngạc nhiên, người có tiền tài đều có thể mua được ngọc thạch nhưng vì sao Thái thú lại đem ngọc thạch ra làm phần thưởng, công tử các phương đều suy đoán không ra.
Có điều các vị công tử này cũng không phải có hứng thú với ngọc thạch, mà là muốn tụ tập ở một chỗ câu cá, lạc thú thả câu mới là thật, vì lẽ đó bọn họ cũng sẽ không đi nghiên cứu ngọc thạch tím rốt cuộc có gì ngạc nhiên, chỉ tập trung vui chơi thoả thích.
Hồ Thượng Thanh diện tích khổng lồ, các vị công tử đi thuyền mà đến, du thuyền hoa lệ một chiếc lại một chiếc. Ngay chính giữa, một chiếc quan thuyền to lớn chậm rãi di động, một nam tử mặc áo lục ngồi trên ghế ở mũi thuyền, im lặng vuốt chòm râu, đưa mắt nhìn, bên dưới đều là một mảnh tĩnh dật.
thuyền của quan
Chắc mọi người cũng đã đoán được nữ nhân chết vì tình trong lời kể của Dịch Tâm là ai rồi phải không nào =)) Mặc Thiên và Thanh Yên cũng là nhân vật trong phần Linh Kiếm Ngộ Tiên, ai thắc mắc thì đi kiếm đọc đi ha =))