Tà Minh Chi Giới

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

"Sao ngươi không vào với ta?" Mộc Thủy Vân nghiêng đầu hỏi, xuyên thấu qua mặt nạ, chăm chú nhìn đường nét khuôn mặt nàng.

"Ta còn chuyện phải làm." Tuyết Phong dặn dò Ngân Nguyệt tăng tốc độ, hai người lẳng lặng cảm thụ tiếng gió từ bốn phía.

Sao sáng ngập trời, thâm sơn phía Đông giống như bị một cỗ khí lưu mạnh mẽ bao phủ, là nơi ngôi sao tụ lại.

Các chòm sao lượn lờ, hiện ra một hình đồ quỷ dị, cứ như vậy được treo trên bầu trời, thỉnh thoảng phát ra sức mạnh, phía dưới lại có ba thân ảnh.

Thanh Phong đạo trưởng liếc nhìn Yến Hà bên cạnh, chỉ vào một tầng sáng tím gợn sóng mập mờ giữa núi: "Ngươi cho rằng chỉ bằng sức mạnh của chúng ta là có thể phá tử tiên kết giới sao? Quả thật là nói đùa."

"Mở được hay chỉ là chuyện cười còn chưa biết, chúng ta phải thử mới biết được! Lấy kim tôn khí của ta, cộng thêm hai vị tu vi đỉnh cao, hẳn là có thể phá được." Ánh mắt Yến Hà tối sầm lại, hắn sở dĩ kêu gọi mọi người tới đây, cũng bởi vì trước đó vài ngày, tinh tú dị biến cùng âm thanh gầm rú khủng bố kia.

Ẩn Tinh Vực đã trăm năm chưa từng phát sinh biến cố, mà âm thanh gào thét kia lại từ bên trong truyền ra, chỉ cần phá tan tiên cấp kết giới, bọn họ sẽ có thể vào Ẩn Tinh Vực thăm dò, muốn khế ước thần thú nhất định phải là tiên cấp mới có khả năng, nhưng muốn khế ước những linh thú khác thì chưa hẳn là cần sức mạnh của tiên cấp, tôn cấp hẳn là có thể!

Chu Vĩnh lo lắng nói: "Chúng ta ba bên hợp lực, thật sự có thể đi vào sao?"

"Ta không gọi Lâm Phàm Chi đến, chính là không muốn chia phần cho loại người như hắn. Hiện nay chỉ cần chờ Thiên nhi đến, chúng ta liền hợp lực công kích cái kết giới này." Yến Hà thần sắc trầm ẩn, nhưng trong lòng có chút cuống, Dương Thiên cùng Tiểu Điệp xuất phát trước, vì sao đến giờ vẫn còn chưa tới?

"Xì xì, mấy người lão già các ngươi đúng là sống tiêu dao tự tại, phàm là địa phương tốt đều không thiếu ba người các ngươi. Ẩn Tinh Vực không có thứ kỳ lạ như núi Tiêu Dao, ta khuyên các ngươi vẫn là trở về đi thôi." Một tiếng cười cuồng ngạo truyền đến, bầu trời lấp loé một bóng đen bay tới cực nhanh.

Kim tôn khí vô hạn bắn ra, trong nháy mắt bóng người đã đáp xuống, khí tức kiêu ngạo quanh thân đem cây cỏ bốn phía thiêu đốt hầu như không còn, rừng rậm trong vòng trăm thước tất cả đều hóa thành tro bụi, có thể thấy được uy lực của liệt diễm.

Đám người Yến Hà thấy diện mạo người vừa đến thì lập tức rùng mình, cùng nhau quát lên: "Thanh Vũ Lâu, hộ pháp Liệt Phong!"

"Biết là tốt rồi, các ngươi tự rời đi, hay cần bổn tôn mời các ngươi đi?" Liệt Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhưng lại băng lãnh nhược hàn, ngón tay thon dài uốn lượn, một đoàn ánh bạc cực nhanh kéo dài, trong chốc lát đã hóa thành một trường thương màu bạc hoa lệ.

Mũi thương hiện ra màu sắc đáng sợ, uy nghiêm lẳng lặng chĩa vào ba người, vẻ mặt cương nghị của Liệt Phong dần dần chuyển sang lạnh lẽo, rõ ràng là không còn kiên nhẫn được nữa.

"Thiên Cương Tru Ma Thương!" Ba người giật nảy cả mình, Liệt Phong có cái gì không có, lại có thần thương tuyệt thế bên cạnh, giờ khắc này bọn họ thật sự không còn cách nào.

Yến Hà sắc mặt thâm trầm, ai có thể nghĩ tới Liệt Phong sẽ đến đây, hẳn là cũng coi trọng linh thú bên trong Ẩn Tinh Vực, thế nhưng bọn họ cũng không thể nào về tay không a!

Thanh Phong vung phất trần, quát: "Yến trang chủ, ngươi còn chờ cái gì a? Một Thiên Cương Tru Ma Thương mà đã sợ? Còn nói muốn phá tiên cấp kết giới, bần đạo lần này muốn chê cười ngươi."

Hai luồng sáng vàng tỏa ra, hẳn là Kình Thiên Chùy của Chu Vĩnh: "Ba đấu một, còn không mau tiến lên?"

Yến Hà lóe lên tâm tư, tay ở bên hông xẹt một cái, kim quang lấp loé hiện lên giữa trời đất, trường đao vừa hiện lên liền lập tức hướng Liệt Phong bổ tới.

Cùng lúc đó, bầu trời trên đầu bốn người nổ vang ầm ầm, khoảnh khắc gió lạnh gào thét, sấm chớp vang rền, Phong Lôi Kinh Vân Quyết của Yến Hà có tác dụng rồi.

Mấy trăm phất trần vàng, biến ảo chiêu thức, như hoàng xà khạc lưỡi bay đến, hai mắt Liệt Phong ngưng lại, khí thế quanh thân được phóng ra, trường thương quay một vòng, từng đoàn sáng vàng như sóng dữ cuồn cuộn gào thét bắn lại.

"Hahaha! Hảo một chiêu Lạc Trần Cửu Thiên!" Liệt Phong ngửa mặt lên trời cười lớn, mũi thương lại lẳng lặng chĩa vào yết hầu của Thanh Phong đạo trưởng, chỉ cần hắn động một cái thì chắc chắn sẽ chết.

Ngọn lửa cháy hừng hực ở bàn tay còn lại, Liệt Hỏa nuốt chửng không khí bốn phía xuất hiện một tia sáng vặn vẹo, Kình Thiên Chùy của Chu Vĩnh chưa kịp hạ xuống liền cảm giác được luồng lửa nóng xông tới trước mặt, quần áo trong nháy mắt bị đốt cháy khét, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bật người nhảy ra thật xa đến mức không nhìn thấy bóng người nữa.

"Hahaha!" Dáng người Liệt Phong xoay một cái, một cước đá ra, đó là một cước ẩn hàm chân khí toàn thân của hắn, kim tôn khí ầm một tiếng, đánh vào lưỡi đao.

Ầm! Yến Hà bị đánh bay ra thật xa, rơi xuống cỏ khô rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Vào lúc này, phía chân trời bay tới bốn chùm ánh sáng, khi tới gần, Yến Dương Thiên thấy rõ cảnh tượng đó, khiếp sợ hô to một tiếng: "Phụ thân!"

Kim quang lập tức tràn ngập bầu trời tối đen, vô số tượng thần của Phật tổ hiện ra, kim quang thần thánh lan tỏa khắp nhân gian, trên không trung hội tụ một tia sáng nhiếp hồn, đánh về Liệt Phong.

Liệt Phong một cước đá bay Thanh Phong, Tru Ma Thương bay ra, phịch một tiếng, hai cỗ tôn khí mãnh liệt va chạm vào nhau, nhất thời tạo ra một hồi kinh thiên nổ vang, cả một vùng đất mơ hồ lay chuyển, hẳn là bị hai cỗ sức mạnh hợp kích tạo nên cơn chấn động.

Chim muông ngàn dặm chạy tán loạn, rõ ràng là vô cùng sợ hãi cỗ sức mạnh bạo phát đó, dư âm chậm rãi khuếch tán, từ từ lắng lại.

"Phụ thân!" Yến Dương Thiên cùng Yến Tiểu Điệp vội vàng nâng Yến Hà lên.

Nguyên Hải nhanh chóng bay đến đưa ngón tay đặt ở trên mạch đập của Yến Hà: "Vô ngại, chỉ là lục phủ ngũ tạng rung động mà thôi, điều tức một hồi sẽ không sao."

Chu Vũ Nhi cũng sợ hết hồn vội vã đến gần Nguyên Hải, Thủy Vân không ở, chỉ có đi theo Nguyên Hải đại sư, mới có thể an toàn.

"Kinh Luân Tự cũng muốn quản chuyện vô bổ sao?" Liệt Phong chĩa thần thương ra, khí thế quanh thân càng thêm mãnh liệt.

"A di đà Phật. Ngoài nơi này là kết giới tiên cấp, chỉ có phá kết giới, mới có thể vào Ẩn Tinh Vực. Trong đó cũng không có đồ vật chí bảo gì, thứ duy nhất có thể hấp dẫn công tử hẳn là con thần thú kia đi." Nguyên Hải tĩnh niệp Phật châu, nhưng ánh mắt một mảnh thâm trầm.

"Không sai, chí bảo ở Tiêu Dao Trận ta đã chiếm được, con người của ta không tham. Có điều, Ẩn Tinh Vực này ta là lần đầu tiên tới, các ngươi chẳng lẽ muốn cùng bổn tôn đối nghịch?" Liệt Phong vung tay áo một cái, trong con ngươi càng xem thường hơn.

"Hai tôn cấp, ngươi cho rằng ngươi có thể chống đối được?" Yến Hà đẩy ra Yến Dương Thiên lau đi vết máu trên khóe môi, khí thế quanh thân đột nhiên mạnh mẽ phóng ra.

Nguyên Hải cau mày, Yến Hà cư nhiên mạnh mẽ bức hết kim tôn khí tiềm tàng bên trong thân thể ra, tạm thời có thể đột phá hai cảnh giới, có điều cũng chỉ là tạm thời mà thôi, khi qua đi liền phải chịu đựng sự thống khổ của chân khí nghịch chuyển, cái này gọi là di chứng về sau.

"Xì xì, các ngươi căn bản không hiểu, không biết tu vi của đối thủ là một chuyện đáng sợ như thế nào!" Liệt Phong cuồng tứ cười một tiếng, kim tôn khí quanh thân trong nháy mắt tăng vọt, mơ hồ cao đến ba mét.

"Tôn cấp ngũ cảnh!" Mọi người thất kinh, tuyệt đối không ngờ rằng nam tử trẻ tuổi này lại có tu vi cao như thế.

Ngay cả Yến Hà cũng không nắm chắc có thể thắng được hắn, Nguyên Hải càng kinh ngạc, không nghĩ tới một vị hộ pháp của Thanh Vũ Lâu đã có tu vi ngũ cảnh, vậy thì Mạc Vô Hoan không phải là càng khó dự đoán sao?

Một ngọn lửa được phóng lên cao, giữa trời đêm hình thành một con phượng hoàng, Hỏa Phượng ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, liền hướng mấy người phía dưới phun ra ngọn lửa đầu tiên.

Hô! Kim tôn hỏa diễm dồi dào mãnh liệt thiêu đốt bắn ra, hoàn toàn không cho mọi người kịp thở.

Nguyên Hải và Yến Hà thấy vậy, hai mắt đồng thời híp lại, phóng ra hai đám sáng, hình thành bốn bàn tay khổng lồ, chặn lại đoàn nhiệt diễm gần trong gang tấc kia.

Liệt Phong nắm lấy thời cơ, Tru Ma Thương tỏa ra ánh bạc, nhanh chóng đâm tới, mục tiêu là trái tim Nguyên Hải.

Khi mũi thương đâm đến, trong lòng Nguyên Hải cảm thấy lạnh lẽo, căn bản không kịp hộ tâm.

Yến Dương Thiên và Thanh Phong vội vàng tiến lên ngăn lại, nhưng bị nhiệt diễm mãnh liệt xung kích trở về, song song bị đánh rơi xuống đất, hoảng sợ hô: "Nguyên Hải đại sư!"

Vào lúc này, một bóng trắng phiên nhiên thoáng qua, hào quang màu vàng mạnh mẽ nhanh chóng tấn công.

Kim quang cường hãn bất ngờ đánh vào giữa hai cỗ kim tôn khí đang chống lại nhau kia, chỉ nghe ầm một tiếng, không khí mãnh liệt vặn vẹo, dư âm siêu cường hóa thành từng mảnh khí lưu khuếch tán ra, mặt đất giống như bị thủy triều giội rửa, trong nháy mắt từ rừng xanh biến thành một mảnh đất trống rỗng.

Liệt Phong run lên, miễn cưỡng rút Hỏa Phượng về, ngân thương cũng biến mất, đan điền cư nhiên chấn động một cái.

Phi thân trở về vị trí, Liệt Phong trừng mắt quát lên: "Người tới là người phương nào?"

Bóng trắng lóe lên, ung dung yên lặng đứng trước mặt Nguyên Hải, cười lạnh: "Tựa hồ, ngươi quá ngông cuồng. Ngay cả Kinh Luân Tự đều không để vào trong mắt, hành vi lần này của ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi gặp xui xẻo!"

Tất cả đồng loạt giật mình, mặt thiếu niên này được che bởi một miếng vải, vóc người đặc biệt gầy gò, bộ dáng yếu đuối mong manh, nhưng lời nói ẩn hàm sức mạnh cường hãn, thật sự khiến người ta nhìn không thấu.

Yến Dương Thiên và Chu Vũ Nhi cả kinh, vóc người này thật sự rất giống Thủy Vân, nhưng người trước mắt này lại là một thiếu niên, mặc dù có chút gầy gò, nhưng bộ ngực ngang chàng, tuyệt đối không thể là Thủy Vân.

Nguyên Hải động dung, tuy rằng thanh tuyến của thiếu niên này có chút trầm thấp, thế nhưng dáng người đúng là rất giống Thủy Vân.

Ý nghĩ vừa lóe lên, Nguyên Hải đã lắc đầu cười khổ, hắn có bao nhiêu nhung nhớ Thủy Vân, mới nghĩ thiếu niên này là nàng.

Trước mắt xác thực là một thiếu niên ốm yếu, có điều, một thân khí tức phiêu dật hào hiệp này quả thật có phong cách riêng, dùng dây thừng buộc tóc đen phân tán lên gây cho người khác cảm giác tùy ý mà thoải mái.

"Gặp xui xẻo? Hừ, bổn tôn thấy, gặp xui xẻo chính là ngươi!" Thân thể Liệt Phong di chuyển, kim tôn khí tăng vọt, Hỏa Phượng lần thứ hai ngưng tụ, tĩnh lặng hiện ra sau lưng hắn.

Tiếng kêu mãnh liệt của Hoả Phượng vang vọng khắp thiên địa, kim tôn cường hãn chói lọi mang theo hơi thở thần thánh, điều này làm cho Nguyên Hải cùng Yến Hà cực kỳ kinh ngạc.

Thiếu niên nhíu mày, sau miếng vải màu trắng là đôi môi khẽ nhếch, trong lòng đối với Liệt Phong rất ngạc nhiên, thiên phú của nam tử này thật là quỷ dị, cư nhiên trong thời gian ngắn như vậy đã đạt đến ngũ cảnh, quả thật còn nhanh hơn cưỡi tên lửa!

Lại choảng nhau sml =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio