Tà Minh Chi Giới

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Tiêu công tử!" Mộc Thủy Vân không thể tin tưởng, la lên, nhìn vết thương đỏ tươi chói mắt trước ngực hắn, một tia máu xẹt qua con ngươi, Phật châu trên cổ tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

"A!" Mộc Thủy Vân ngửa mặt lên trời hét lớn, sắc đỏ phi thường mãnh liệt, Huyết Phật châu thoát ly khỏi cổ tay nàng, bay lên không.

"Thủy Vân!" Chu Vũ Nhi kinh hô một tiếng, trong lòng lo lắng không ngớt.

Yến Dương Thiên và Yến Tiểu Điệp há hốc mồm tại chỗ, nàng là Thủy Vân?

Đám người Yến Hà không thể tin nổi, Mộc Thủy Vân cư nhiên nữ cải nam trang, lừa gạt hết những lão già bọn họ!

Nhìn Huyết Phật châu toả ánh sáng, hai mắt Liệt Phong trợn tròn, hắn cuối cùng cũng biết sao lại thấy đôi mắt kia quen thuộc rồi, nguyên lai nàng là Mộc Thủy Vân!

Mộc Thủy Vân kéo tấm vải xuống, dung nhan mỹ lệ nhất thời hiện ra, nhưng hiện tại tâm tình của nàng có chút quỷ dị, cặp đồng tử tinh khiết kia hiện ra một ít hào quang hoà lẫn với huyết mâu của Nhai Tý.

Quái dị trong mắt Nhai Tý tăng vọt, nhưng trong phút chốc dừng bước, Tiêu Hằng bị Yến Dương Thiên ôm lùi về sau, Mộc Thủy Vân nhân cơ hội vồ đến Linh hồn nguyên châu.

Trong nháy mắt, ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện trên mặt của mỗi người đều hiện ra sự sợ hãi, đây là thế giới cường giả vi tôn!

ai thắng làm vua

Tâm tư Mộc Thủy Vân linh động, trên bầu trời tràn ngập ánh đỏ của Huyết Phật châu, sau khi đắc thủ, nhất định phải gửi tín hiệu cho Tuyết Phong, bằng không, lấy sức lực của một mình nàng, tất nhiên không xông ra được.

"Mộc Thủy Vân! Bổn hầu liều mạng với ngươi!" Tư Đồ Liên Thành không biết từ nơi nào bay ra, tôn khí quanh thân thiêu đốt sôi trào tới cực điểm, gương mặt lại vặn vẹo như Tu La vọt tới.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy một tia sáng tím lấp loé trước mắt, từng đạo từng đạo dư âm nhiếp hồn khuếch tán ra từ người hắn, đồng thời ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.

Nguyên Hải giật mình xông lên, cha con Yến Hà thà liều mạng cũng phải bảo vệ Mộc Thủy Vân.

Ngàn cân treo sợi tóc, hai mắt Nhai Tý trừng to, mũi nhanh chóng phun ra hai cỗ lệ khí cường hãn, chống lại bước tiến của mọi người.

Cùng lúc đó, Mộc Thủy Vân nhún chân, cả người lóe lên, đã không thấy bóng dáng.

Nhai Tý thấy thế, bốn chân giẫm một cái, nhanh chóng đuổi theo, đó là bảo vật mà nó thủ hộ, tuyệt đối không thể để một phàm nhân đoạt đi.

Gió đêm chầm chậm thổi, tóc đen cuồng loạn tung bay.

Mộc Thủy Vân một bên phi hành một bên lưu ý động tĩnh ở phía sau, bên tai nghe tiếng bước chân ầm ầm ầm, nội tâm có chút run rẩy.

Gặp phải sinh vật khổng lồ truy kích, tâm nàng muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi, ánh sáng của Huyết Phật châu đột nhiên biến mất tự chủ quấn quanh cổ tay, tay khẽ vung, Linh châu bị nàng thu vào nhẫn chứa đồ, chân khí nhấc lên, tăng nhanh tốc độ phi hành.

Nhai Tý xem thường, bước tiến từ từ tăng nhanh, đạp một bước bằng bay trăm mét, nó không tin, nó không đuổi kịp nàng!

Không biết bay bao lâu, bước chân Mộc Thủy Vân có chút nặng nề, chân khí ở trong đan điền sắp cạn kiệt, nàng bấm chỉ tay tính toán một chút, được rồi, nàng đã bị nó dí ba canh giờ rồi!

Ánh sao tung xuống, sắc thái mông lung huyễn hoặc nhưng lập loè hai chùm sáng màu máu.

Mộc Thủy Vân thở dốc một hơi, rốt cuộc dừng bước, xoay người, ám kim quang trong tay kéo dài, Hồn Nghiệp Kiếm một khi bày ra, lập tức cắt xuống giữa trời.

Hào quang màu vàng sậm mạnh mẽ quấn quanh một chuỗi kinh văn tinh xảo màu vàng óng, không ngừng hướng Nhai Tý phóng tới.

Nhai Tý hung ác trừng mắt, huyết quang vọt lên, gào thét một tiếng vang trời, nhanh chóng xông lên trên, đại chưởng dài rộng hướng Mộc Thủy Vân nhỏ bé vỗ xuống.

Mộc Thủy Vân phi thân tránh né, miễn cưỡng tránh thoát bàn tay Nhai Tý, phịch một tiếng, mặt đất sụp đổ, móng tay bén ngót của nó triệt để ánh vào tròng mắt của nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may là né nhanh, nếu không thì hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Nhai Tý đột nhiên gào thét một tiếng, bên trong ngữ điệu ẩn hàm thống khổ.

Mộc Thủy Vân quay đầu nhìn lên, vậy là kinh văn nàng thả ra đã có tác dụng.

Mấy trăm chuỗi kinh văn giống như dây xích chăm chú quấn quanh thân thể cao lớn của Nhai Tý, càng siết càng chặt, cặp mắt đỏ như máu ẩn ẩn một tia hung ác, phịch một tiếng, toàn bộ kinh văn bị phá nát, bị nó dùng hết sức lực căng đến nứt ra.

Nhai Tý hung ác hướng Mộc Thủy Vân nhào tới, đã thấy cánh tay nàng xoay ngang, một vệt sáng đỏ loé ra, là ánh sáng toả ra từ Huyết Phật châu.

Một luồng gió đỏ ngầu từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến, xen lẫn tiên linh khí vô tận, Nhai Tý đành trừng mắt nhìn bản thân bị huyết phong tập quyển, toàn bộ phần vảy cứng rắn ở trên lưng nó trong nháy mắt bị cắt nát, thoáng chốc máu nhuộm tinh không.

Hống! Nhai Tý đau đớn thét lên ầm ĩ, thân thể to lớn lảo đà lảo đảo, trong cặp mắt hung ác tràn ra nước mắt, nó đây là chiêu ai nhạ ai, đụng tới một nữ nhân cường hãn như thế, không phải chỉ muốn đoạt lại đồ vật mà nó thủ hộ sao, nàng có cần phải đối phó với nó tàn nhẫn như vậy không?

Mắt Mộc Thủy Vân khẽ nhúc nhích, xoay một cái, vọt đến gốc cây thông gần đó, xuyên qua lá cây trùng điệp nhìn Nhai Tý đau đớn không ngớt, thấy trong con ngươi nó phun ra nước mắt, tâm nàng xẹt qua một cảm giác kỳ lạ.

Mộc Thủy Vân dự định thu hồi Huyết Phật châu, phỏng chừng nó đã không còn uy hiếp được nàng nữa rồi, Linh châu cũng đã tới tay, vậy thì thả nó một con đường sống đi.

Nhưng khi nhìn đến một màn phía dưới thì Mộc Thủy Vân hết sức kinh ngạc.

Rầm một tiếng, Nhai Tý đau đớn không thôi, thân thể cao lớn từ từ thu nhỏ, nó không còn khí lực giãy giụa, tuy rằng là thần thú cao quý, nhưng cũng chỉ có tu vi trăm năm, tổ tiên truyền thừa chưa mở ra, nó căn bản không có cách chống lại chuỗi Phật châu quỷ dị này.

Nhìn Nhai Tý thu nhỏ lại, Mộc Thủy Vân kinh ngạc, mãi đến khi kim quang bộc phát ra, thì tất cả mới lắng xuống.

Sau khi khói tản đi, Mộc Thủy Vân đi tới, kinh ngạc nhìn xung quanh, nàng rõ ràng nhìn thấy Nhai Tý nhỏ đi, làm sao lại đột nhiên không gặp?

Đang nghi hoặc, nàng nghe được một tiếng gào khóc suy yếu, Mộc Thủy Vân nhìn tới, liền không khỏi trừng mắt tặc lưỡi.

Lá cây dày đặc đè lên một sinh vật be bé, thân thể nhỏ nhắn đến cực điểm chỉ to bằng bàn tay, như một con chó nhỏ đáng thương, run rẩy nằm nhoài ở dưới chân Mộc Thủy Vân, móng vuốt nhỏ còn gãi gãi giày của nàng.

Tình huống gì đây? Mộc Thủy Vân trừng mắt không nói gì, nếu không từng thấy một mặt hung ác của Nhai Tý, nàng còn thật sự cho rằng sinh vật trước mắt này là tiểu khả ái manh xuẩn a, đôi mắt to lập loè ánh sáng, oan ức nhìn nàng, màu máu vẫn còn, chỉ là mê man phóng to vô hạn.

Mộc Thủy Vân cuối cùng cũng biết sao nó mê man rồi, Nhai Tý này còn rất non nớt.

Tiểu tử run run rẩy rẩy di chuyển hai lần, toàn bộ thân thể nằm nhoài trên giày Mộc Thủy Vân, hai chân trước gắt gao ôm cổ chân của nàng, hai mắt long lanh, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

Mộc Thủy Vân không lên tiếng, nó đang làm gì? Dính nàng?

Gào... Tiểu tử thương tích khắp người như con chó nhỏ đáng thương, gắt gao ôm cổ chân của nàng.

Mộc Thủy Vân xem không đành lòng, đành ngồi xổm xuống ôm nó vào ngực, máu nhuộm đỏ vạt áo trước của nàng, nàng lại không cảm thấy dơ, chỉ cảm thấy nó rất đáng thương.

Toàn thân đô đô thịt, Mộc Thủy Vân đặt nó lên lòng bàn tay, nhìn thẳng cặp huyết mâu kia: "Ngươi có thể nói không? Thần thú đều biết nói. Nói một câu cho ta nghe."

Nhai Tý lắc lắc đầu, thống khổ thở dài một hơi, yên tĩnh nằm nhoài trong tay nàng, trong con ngươi vẫn còn có chút mê man.

Mộc Thủy Vân nhếch môi cười, ngồi dưới đất xoa xoa lớp vảy của Nhai Tý, thấy nó đau nhe răng nhếch miệng, động tác của nàng càng mềm nhẹ hơn.

Nhai Tý từ từ nhắm chặt mắt lại, cảm thụ một lát, lại mở ra huyết mâu, trong lúc vô tình nhìn thấy ngọc truỵ tím trước ngực nàng, đột nhiên ánh mắt nó sáng ngời.

Mộc Thủy Vân cùng nó đối diện, đã thấy quanh thân nó đột nhiên toả ra kim quang, một tia quang hoa từ trán nó bắn ra, trực tiếp nhắm đến ngực của nàng.

Mộc Thủy Vân cho rằng nó muốn tập kích mình, hai tay đột nhiên dùng sức lại nghe thấy Nhai Tý kêu đau, trong lòng xẹt qua một chút thương hại, buông lỏng tay ra.

Chùm sáng vàng óng tiến vào ngọc truỵ tím, thông qua tử tiên khí dẫn dắt, chảy vào thần thức của Mộc Thủy Vân, khi tiếp xúc với linh hồn của nàng thì triệt để hoà vào nhau.

Mộc Thủy Vân hơi run run, nó muốn...

Ầm ầm ầm! Đột nhiên sấm sét nổ vang, xa xa vân đằng cuồn cuộn, tường vân bảy màu mau chóng vọt tới.

Mộc Thủy Vân nhìn tường vân ở phía chân trời, trong lòng cuồng loạn, Nhai Tý này là muốn cùng nàng kết khế ước!

Tường vân tranh tương phun trào như tên lửa bay tới, quang hoa mềm mại tung xuống bao vây lấy Mộc Thủy Vân và Nhai Tý.

Thân thể Mộc Thủy Vân chậm rãi bay lên không, một đường nét kim sắc đột nhiên hiện ra, từ mũi giày của nàng chầm chậm quấn lên.

Nhai Tý híp mắt hưởng thụ nhiệt độ của hào quang bảy màu phóng xạ, thật sự là quá thoải mái, lớp vảy nguyên bản huyết nhục mơ hồ lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cấp tốc khép lại.

Mộc Thủy Vân mở rộng hai tay, Nhai Tý trôi nổi trên không, lẳng lặng kề sát bên người nàng.

Tia sáng màu vàng quấn quanh ba vòng, từ từ biến mất trong không khí, Mộc Thủy Vân vững vàng đáp trên mặt đất, trong linh hồn có thêm một tia dẫn dắt, một âm thanh lanh lảnh mềm mại truyền tới: "Chủ nhân."

Tim Mộc Thủy Vân nhảy lên, bọn họ thật sự kết khế ước rồi, đem tiểu tử trôi nổi giữa không trung nắm vào trong tay, nhìn toàn thân vàng chói, nhẹ giọng nói: "Vì sao phải cùng ta khế ước?"

Nhai Tí trợn mắt, duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp ngón tay của nàng, vừa liếm vừa nói: "Ngài đánh ta, lại cứu ta. Ta từ trong linh hồn nhận biết, ngài không phải người xấu."

"Chỉ bởi vì ta cứu ngươi, ngươi mới đồng ý theo ta? Có phải người khác đối với ngươi phát thiện tâm, ngươi cũng sẽ cống hiến cho hắn?" Mộc Thủy Vân tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng trong con ngươi hiện ra một tia sắc bén.

Ánh mắt này càng khiến Nhai Tý hãi hùng khiếp vía, run rẩy nói: "Tuyệt, tuyệt đối không phải!"

Mộc Thủy Vân bình thản, Nhai Tý này có vẻ như rất sợ nàng, suýt chút nữa đã quên tình cảnh lúc đó, Huyết Phật châu quả nhiên uy lực vô cùng, có thể nhấc lên gió tanh mưa máu, Nhai Tí này hẳn là lưu lại di chứng về sau đi.

Nghĩ tới đây, Mộc Thủy Vân không khỏi thả nhẹ ngữ khí, xoa xoa thân thể nho nhỏ của Nhai Tý: "Không cần sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, ngươi tên là gì?"

"Ta không biết, phụ thân ta là Thần Long, các huynh đệ của ta đều ai đi đường nấy. Lúc đó ta mới vừa ra đời mà thôi, không có tên tuổi gì cả." Nhai Tý lắc đầu thở dài, một tiếng thở dài này lại làm lòng Mộc Thủy Vân hơi đau.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tử manh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio