Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Thanh Yên ngẩn ra, đồ nhi của nàng khi nào lộ ra thần thái như vậy, nhưng mị dược phát huy hiệu dụng, thời gian không cho phép ngẫm nghĩ, nàng ôm Hoa Ngưng tới hồ nước tĩnh lặng phía trước.
Nước mát giội rửa thân thể cực nóng, Hoa Ngưng mê loạn thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể quá thoải mái, trong mát mẻ mang theo cảm giác tươi đẹp.
Đáng tiếc, lần này kéo dài rất lâu, mãi cho đến tận buổi tối, tâm tư của Hoa Ngưng vẫn còn chìm trong trạng thái mê loạn, nhộn nhạo giữa hai chân càng thêm dằn vặt.
Thanh Yên cau mày, thấy sắc mặt ửng hồng của Hoa Ngưng cũng không biến mất như nàng tưởng, hơn nữa hai tai chảy ra máu tươi, trong lòng giật mình không thôi, sao lại như vậy?
"A... Ta thật khó chịu..." Hoa Ngưng cuối cùng không nhịn được, bắt đầu vặn vẹo giãy giụa trong lòng Thanh Yên.
Thanh Yên nhảy dựng, thân thể bị Hoa Ngưng làm cho nóng lên, không được, cứ tiếp tục như vậy sợ là muốn có chuyện, nàng ôm Hoa Ngưng bay lên bờ: "Ngưng nhi!"
Thấy hai lỗ tai Hoa Ngưng không ngừng xuất huyết, chóp mũi cũng bắt đầu chảy máu, Thanh Yên lập tức kinh hãi rót tôn khí cho nàng, nỗ lực chống lại dược lực trong cơ thể nàng.
"Thứ dược chết tiệt này! Đến tột cùng là dùng cái gì luyện ra?" Thanh Yên thu hồi tôn khí, đã thấy Hoa Ngưng khóc lên, khuôn mặt lạnh lùng này khi nào thì lộ ra biểu hiện bất lực như vậy?
Hoa Ngưng mơ mơ màng màng mở mắt, càng ôm chặt lấy Thanh Yên, xoay người đặt nàng ở dưới thân, chăm chú quấn quanh thân thể nàng, nhanh chóng ma sát, miệng run run tràn ra rên rỉ: "Cho ta... Ân..."
"Ngưng nhi! Con nhìn rõ ràng, ta là sư phụ a!" Thanh Yên nâng mặt nàng lên, cảm thấy tình huống có chút vi diệu.
Hoa Ngưng híp mắt, thần thái lạnh lẽo từ lâu không còn tồn tại, nàng giờ khắc này có một sự thành thục kiều mị, nhẹ nhàng xoa đôi tay nâng gò má nàng, là một loại mềm nhẵn nhẵn nhụi khác, nữ tử dưới thân toàn thân áo trắng, là Thủy Vân, là Thuỷ Vân mà nàng quen thuộc.
Thân thể Hoa Ngưng cúi xuống, dưới ánh mắt giật mình của Thanh Yên, hôn lên môi nàng.
Thanh Yên ngẩn ra đưa tay đẩy nàng, lãnh mi nói: "Ngưng nhi! Ta là Thanh Yên, sư phụ của con!"
Hoa Ngưng khóc ra tiếng, nàng vô lực cầm lấy cây cỏ trên đất, khóc nức nở mang theo thân ngâm run rẩy: "Ta đau quá... Cứu cứu ta... A a..."
"Ngưng nhi! Con nhất định phải kiên trì, ta mang con về Thiên Huyền Môn!" Thanh Yên chạy tới ôm lấy nàng, không ngờ lại bị Hoa Ngưng hôn.
Trái tim nàng nhảy lên một cái, lần này cảm giác có chút không giống, vì sao lại bàng hoàng, Hoa Ngưng là đồ đệ của nàng, nàng không thể có ý đồ không an phận, nhưng cảm giác ôn nhu trên môi lại làm cho tâm nàng rơi vào mê muội.
Tình cảm ẩn nhẫn nhiều năm từng giọt từng giọt tràn ra ngoài, Thanh Yên nhắm chặt mắt lại, nàng nhớ tới Thanh Linh, tình yêu của Thanh Linh và Nguyệt Lạc làm thiên địa cảm động, cũng khiến người sư tỷ như nàng ước ao đến cực điểm, nếu lúc trước Thanh Linh không trốn đi, có lẽ nàng sẽ thấy rõ trái tim của mình.
Nhưng sự tình cuối cùng cũng có biến số, sự tồn tại của Nguyệt Lạc là nguyên nhân làm cho nàng triệt để chôn sâu tình cảm dưới đáy lòng, sau khi Thanh Linh rời đi, nàng cảm thấy tháng ngày rất cô độc, cho nên liền quyết định nuôi nấng một nữ hài, đó chính là Hoa Ngưng.
Rốt cuộc đã tìm được tình cảm kí thác một đời, nàng thu Hoa Ngưng làm đồ đệ, ngày xưa dốc lòng chăm sóc, tự mình giáo dục Hoa Ngưng luyện kiếm pháp, hết thảy đều là vì lấp đầy sự cô độc kia, để cho mình không cần bị tình cảm ràng buộc, đoạn tình cảm ẩn nấp kia rốt cuộc như nguyện biến mất, nhưng nàng chưa từng ngờ tới sẽ có ngày hôm nay.
Trên môi mềm mại làm cho nàng mất đi lý trí, muốn thanh trừ dược hiệu trong cơ thể Hoa Ngưng, nhất định phải tận hoan, vậy thì hãy để tất cả những thứ này trở thành mộng đi, tỉnh mộng rồi, tất cả mọi chuyện lại trở về dĩ vãng, không còn bất kỳ dao động nào.
Thanh Yên chăm chú ôm nàng, đột nhiên hôn xuống, đem Hoa Ngưng động tình thở dốc hết mức nhấn chìm trong miệng, đẩy ra quần áo tán loạn không thể của nàng, tay trắng nhẹ nhàng dao động trên da thịt bóng loáng như tuyết của nàng, chỉ cảm thấy xúc giác một mảnh mềm nhẵn, thân thể của nàng giống như nước suối tinh khiết vậy, mềm mại mà thuần khiết.
Hoa Ngưng mừng rỡ như điên, nhắm hai mắt lẳng lặng lĩnh hội cái tay kia mang đến cảm giác thư nhuận, dục hoả ở trong cơ thể vẫn đang kêu gào, hai chân càng chặt chẽ ma sát thì càng ngứa, nàng đột nhiên nắm lấy cái tay kia, chậm rãi xoa lên nơi cấm địa mềm mại.
Thanh Yên nheo mắt, toàn lực đem Hoa Ngưng đặt ở dưới thân, đã thấy bên môi nàng tràn ra một vệt máu, giật mình không nghĩ ngợi nhiều, liền vội vàng trượt ngón giữa vào trong hành lang.
"A..." Hoa Ngưng thở hổn hển, lông mày nhíu chặt, nàng chỉ cảm thấy hạ thể đau quá, giống như bị dị vật xuyên qua, nhưng nàng vẫn gắt gao vịn Thanh Yên, thời khắc này, đau đớn đối với nàng mà nói, là niềm hạnh phúc.
Một ánh vàng ngưng tụ ở trong tay, theo ngón tay chảy vào hành lang, chậm rãi chữa trị sự xé rách trong nháy mắt đó.
"Không đau... Ngưng nhi..." Hai mắt Thanh Yên tràn ngập ôn nhu, khi chữa trị đau đớn cho Hoa Ngưng, nàng cũng lĩnh hội bên trong mềm mại tươi đẹp, lại như bị nhu tình bao vây, làm cho nàng không e dè muốn thương yêu người dưới thân.
Cảm giác đau đớn biến mất không còn tăm hơi, hai lỗ tai Hoa Ngưng không còn chảy ra máu, cảm giác cực nóng cũng vì pháo đài bị công phá mà đình trệ, giờ khắc này cảm thụ, tất cả đều là bởi vì bản năng quấy phá, hai tay vòng qua cổ Thanh Yên, đưa lên đôi môi.
Thanh Yên hấp duẫn tư vị trong miệng nàng, lại như nhập ma, ngón tay theo bản năng co rúm lên, bên tai là tiếng thở dốc không ngớt của nàng, dưới thân lại là thân thể mỹ hảo của nàng, nàng như vậy, chính mình cũng sản sinh khát vọng.
Khát vọng được một đoạn cảm tình, cảm tình căn bản không cho phép tồn tại trên đời, từ thân phận đến địa vị, từ tuổi tác đến giới tính, cũng không chống đỡ được khát vọng này, ngón tay tăng nhanh tốc độ, bả vai bị gắt gao trói lại, nàng biết Hoa Ngưng căn bản không chịu nổi, nhưng nàng chính là không muốn dừng lại, nàng thậm chí hy vọng thời khắc này vĩnh viễn dừng lại.
Ánh trăng như nước chiếu xuống, đảo nhỏ Đông Hải, yên tĩnh phi thường.
Mộc Thủy Vân cau mày, vẻ mặt hết sức thống khổ, như rơi vào ác mộng, giãy dụa không ra, cũng không có sức lực tránh thoát.
Một nơi tràn ngập sương trắng, nàng nhìn thấy bóng lưng Tuyết Phong, không thể tin tưởng, tiến lên, muốn bắt được Tuyết Phong, nhưng càng tiếp cận, khoảng cách giữa các nàng càng kéo dài.
Cuối cùng, nàng không cách nào đụng tới áo choàng của Tuyết Phong, chỉ có thể xa xa nhìn bóng lưng cô tịch kia, dáng người đơn bạc tuy ung dung hoa quý, nhưng cũng phải gánh chịu thống khổ, bóng lưng này làm nàng đau lòng, nàng muốn ôm nàng ấy vào trong ngực biết bao, như thời khắc ở trên vách núi đó.
Hình ảnh quỷ dị xoay chuyển, trên đỉnh lăng nhai, nữ tử áo đen lẳng lặng đứng bên cạnh vách núi, nhìn xuống vực sâu vạn trượng phía dưới, đột nhiên bước ra một bước.
"Tuyết Phong!" Mộc Thủy Vân đột nhiên mở mắt ra.
Trước mắt một mảnh muôn màu muôn vẻ, là sơn động trước kia nàng từng cư trú.
Nhìn bích thủy lấp loé phản chiếu, Mộc Thủy Vân run rẩy thở hổn hển, nàng đột nhiên cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là phía sau lưng, như bị lợi khí gì đó chém vào, đau đớn xót ruột xâm lấn đầu óc, đầu đau như búa bổ.
Mộc Thủy Vân thống khổ bưng đầu, nhưng thân thể cũng đau quá, nàng không biết vì sao, chỉ nhớ rõ trong lúc nguy cấp, một cỗ khí lực mãnh liệt đánh bay nàng, sau đó thì không còn ấn tượng nữa.
"Không nên lộn xộn." Một tiếng nói lạnh lùng từ tính truyền vào bên tai, Mộc Thủy Vân sắc mặt tái nhợt nghiêng đầu, thấy Tuyết Phong mặt không cảm xúc nhìn nàng, trong lòng nhảy dựng, thân thể đã rơi vào ngực của nàng ấy.
Cái tư thế này xác thực rất tốt, nhưng Mộc Thủy Vân đau đến ngoác mồm, phía sau lưng rát muốn chết, làm cho nàng lĩnh hội cái gì gọi là thấu tận tâm can.
Tuyết Phong hơi nhướn mày, lập tức đỡ nàng nằm xuống, xốc áo trong của nàng lên, đã thấy phần lưng trắng như tuyết của nàng hoàn toàn đỏ ngầu.
Trong lòng cả kinh, Tuyết Phong lẳng lặng nhìn hình ảnh màu đỏ này, không phải là máu tươi xâm nhiễm, mà là một đóa hoa Huyết Liên cực kỳ xinh đẹp.
Rễ cây kéo dài xuống tới phần eo, những cánh hoa sen lại không rõ là mở hay không mở, nhìn như muốn mở ra, nhưng từ đầu đến cuối lại không có mở ra hoàn toàn.
Mọi người đều biết, hoa sen tượng trưng cho sự thuần khiết, một đóa hoa sen máu, lại ngụ ý cái gì đây, hoa nở tất cả đều là xinh đẹp, trong xinh đẹp lộ ra quỷ dị.
Mộc Thủy Vân nghiêng đầu hỏi: "Sau lưng ta có phải có đồ vật?"
Tuyết Phong một lần nữa đem quần áo đắp lên người nàng, ánh mắt có một tia thâm ý: "Chỉ là một đóa hoa sen mà thôi."
"Lại là hoa sen, xem ra, Chu Vũ Nhi nói không sai. Sau lưng ta không có xăm, đóa hoa sen này là đến từ đâu?" Mộc Thủy Vân nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy tất cả những thứ này đều quá ảo.
Chẳng lẽ là lúc xông vào núi kiếm, bị mũi kiếm đâm trúng? Không đúng, sau khi trời đất trong đó khép lại, tất cả vết thương đều phải khỏi hẳn chứ, theo lý thuyết nếu là bị mũi kiếm đâm bị thương, nhất định sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu, không thể lưu lại vết sẹo, chớ nói chi là một vết sẹo hình hoa sen, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tuyết Phong đứng lên đi tới bích trì, nhìn bích thuỷ tĩnh dật, đột nhiên hỏi: "Gần nhất thân thể của ngươi có gì là lạ không?"
Mộc Thủy Vân trằn trọc, than thở: "Ngoại trừ cảm giác đau đớn ở trên lưng, thì không có gì khác thường cả."
Tuyết Phong quay đầu nhìn nàng, xem vẻ suy yếu của nàng, liếc Huyết Phật châu trên cổ tay nàng: "Ngươi không cảm thấy ngươi mỗi lần vận dụng Huyết Phật châu, tâm niệm sẽ rung chuyển, chân khí trong cơ thể cũng do đó mà chịu ảnh hưởng?"
Mộc Thủy Vân cả kinh: "Câu nói này của ngươi ta thật ra có nghĩ tới. Mỗi lần vận dụng Phật châu, sức mạnh của nó đều duy trì trong thời gian rất lâu. Có lúc, ngay cả ta đều rất khó khống chế, như ngọn gió không thể nắm được trong tay. Ngay cả lúc nào nó sẽ phát sáng, ta cũng không biết. Hơn nữa mỗi lần vận dụng, nó đều khiến cho lưng ta đau đớn."
"Huyết Phật châu linh tính cực cao, nội bộ ẩn hàm phong ấn. Ngươi càng đụng vào nó, sẽ càng gia tốc phong ấn rung chuyển. Bây giờ, ngươi không cần vuốt ve nó nữa. Ta vốn là muốn ngươi mượn linh khí ngưng tụ trong Huyết Phật châu để tu luyện, cũng không ngờ đến sức mạnh của nó sẽ xâm nhập vào thân thể ngươi. Hiện tại, việc ngươi cần làm, chính là không cần tiếp xúc với nó." Tuyết Phong ngồi bên cạnh bích trì, lẳng lặng xoa xoa sợi tóc buông xuống trước ngực.
"Thì ra là như vậy." Mộc Thủy Vân cụp mắt nhìn Huyết Phật châu, màu đỏ sẫm óng ánh long lanh, nhưng mang theo một sức mạnh quỷ dị tà tứ.
Lấy Huyết Phật châu xuống rồi ném qua một bên, Mộc Thủy Vân thở phào nhẹ nhõm, sự đau đớn trên lưng trong nháy mắt biến mất, lại như chưa bao giờ bị thương, hoàn toàn không để lại dấu vết, xem ra hoa sen sau lưng quả thật là cùng Huyết Phật châu liên kết.
Tác giả có lời muốn nói: Thanh Yên yêu thích Thanh Linh, trong Linh Kiếm Ngộ Tiên có lẽ đại gia đều không nhìn ra, ta đối với Thanh Yên, văn chương miêu tả rất ít, cho nên phần cảm tình này là tiềm tàng trong lòng.
Editors cũng có lời muốn nói: Couple phụ mần ăn coi không đã gì hết, để chữ H cho vui thôi, chờ couple chính lên sàn dằn mặt!