Sau đó, Vương Bình trở lại trong phòng, bắt đầu ngâm thuốc, làm dịu thân thể mệt nhọc, đồng thời hấp thu khí huyết bên trong thảo dược, cường đại thân thể của mình.
Vào thời điểm ngâm thuốc, Vương Bình cũng không nhịn được mở group chat ra, kết quả phát hiện vẫn không có người online, không khỏi hơi tiếc nuối.
Ngày hôm qua, không có ai ngoi lên.
Vương Bình cũng biết, đám người này hẳn là ngoài thời điểm có người mới vào group hoặc là trong group có người chết sẽ ngoi lên, thời gian còn lại, trừ phi là có đại sự, rất ít thấy bóng dáng.
Dù sao, mỗi người đều có chuyện mình muốn làm, làm gì có nhiều thời gian ngoi lên group như vậy.
Hôm sau, Vương Bình lại mô phỏng lần nữa.
‘Đinh, bắt đầu mô phỏng.’
‘Lịch Đại Hạ ngày mùng 3 tháng 3 năm 480, ngươi khắc khổ tu hành...’
‘Ngày 10 tháng 3, người đội săn thú thành công tìm được Bồi Nguyên thảo, phát hiện Liệt Phong báo.’
‘Ngày 11 tháng 3, sau khi thôn trưởng chuẩn bị chu toàn, dẫn đầu đội cao thủ đi săn đánh giết hai con Liệt Phong báo, thành công hái được Bồi Nguyên thảo. Ngươi thu hoạch được một gốc Bồi Nguyên thảo trong số đó, quyết định ăn.’
‘Ngày mùng 1 tháng 7, ngươi đột phá đến Luyện Bì cảnh trung kỳ, ngươi vô cùng vui mừng! Chỉ có điều, ngươi lại là nhớ tới chuyện ngày 20 tháng 8 sẽ có kẻ địch mạnh xâm phạm, có hơi lo lắng.’
‘Sau khi ngươi suy nghĩ, lựa chọn tìm thôn trưởng, nói ra trước khi bản thân vào Hắc Phong sâm lâm biết một cường giả Tiên Thiên cảnh viên mãn tên là Lý Hoài đang tìm kiếm cái gì, bảo thôn trưởng cẩn thận. Sau khi nghe xong sắc mặt thôn trưởng thay đổi.’
‘Ngươi hỏi nguyên nhân, thôn trưởng đã nói cho ngươi biết. Thì ra, Xích thôn từng là đại tộc của Đại Hạ quốc, ở thành Bạch Nguyệt, cùng Lý gia được xưng là hai đại gia tộc của thành Bạch Nguyệt. Nhưng vì nguyên nhân nào đó tộc của bọn họ không thể đột phá Linh Nguyên cảnh trên Tiên Thiên cảnh. Vì vậy vào năm mươi năm trước, sau khi lão tổ Lý gia đột phá đến Linh Nguyên cảnh đã ra tay với Xích gia, muốn đuổi tận giết tuyệt.’
‘Cuối cùng, người Xích thôn thương vong nặng nề, chỉ có một bộ phận nhỏ trốn thoát ra, trốn vào Hắc Phong sâm lâm, không dám để lộ chút tin tức nào.’
‘Sau khi nghe xong lời giải thích của thôn trưởng, ngươi cảm nhận sâu sắc sự nguy hiểm của thế giới này, đồng thời cũng cảm thán cảnh ngộ của người Xích gia. Nhưng mà ngươi lại vô cùng nghi ngờ, vậy tại sao thôn trưởng lại đồng ý để hắn rời khỏi Xích thôn.’
‘Thôn trưởng nhìn ra nghi ngờ của ngươi, bày tỏ Xích thôn có một loại thuốc, có thể khiến ngươi quên đi một phần ký ức. Lúc này ngươi mới chợt tỉnh ngộ, chẳng trách thôn trưởng lại nói ra lời như vậy.’
‘Sau đó, thôn trưởng lại bắt đầu mặt ủ mày chau. Thời hưng thịnh, Xích thôn bọn họ tất nhiên không sợ một cường giả tu vi Tiên Thiên cảnh viên mãn, nhưng bây giờ lại không phải đối thủ. Nếu như bị tìm thấy, thì chắc chắn sẽ có tai họa ngập đầu.’
‘Ngươi hỏi thôn trưởng có thể đột phá đến Tiên Thiên cảnh viên mãn không. Thôn trưởng lắc đầu, tuổi tác của hắn quá lớn, tiềm lực không còn, không thể nào đột phá. Ngươi cũng bất đắc dĩ với việc này.’
‘Tiếp đó, thôn trưởng triệu tập tộc lão mở hội nghị, cuối cùng bọn họ đã đưa ra quyết định, cả tộc di cư, để tránh bị diệt tộc.’
‘Ngày 3 tháng 7, ngươi đến bên ngoài Hắc Phong sâm lâm với người Xích thôn. Để đề phòng làm liên lụy đến ngươi, người Xích tộc lựa chọn cho ngươi rất nhiều ngân phiếu, bảo ngươi tự trở về gia tộc của mình. Ngươi bày tỏ không muốn rời đi, nhưng bị người Xích tộc cưỡng chế đá ra khỏi đội ngũ.’
‘Theo người Xích thôn, bọn họ đang bị đại tộc Hạ quốc truy sát, một khi để lộ hành tung, thì sẽ có đại họa. Đồng thời, bọn họ cảm thấy ngươi là ân nhân, bọn họ làm liên lụy ngươi. Xích Phong cũng không muốn ngươi rời đi, nhưng vẫn khuyên ngươi rời đi.’
‘Ngươi vô cùng bất đắc dĩ, lại không tiện nói gì nhiều, chỉ có thể rời khỏi đội ngũ của người Xích thôn, kiếm sống trên trấn nhỏ Hắc Phong ở gần đó.’
‘Bởi vì ngươi không có tài nguyên huyết thực đầy đủ mà người Xích thôn săn bắn cho, nên tu vi bắt đầu chậm lại. Ngươi bắt đầu buồn rầu cho cuộc sống sau này.’
‘Cuối cùng, ngươi lựa chọn cố gắng tu luyện. May mắn, mặc dù ngươi không có huyết nhục yêu thú, nhưng người Xích thôn cho ngươi không ít ngân phiếu, ngươi vẫn không lo về sinh hoạt, có thể mua một số tài nguyên tu luyện, yên tâm tu luyện.’
‘Ngày 20 tháng 8, ngươi vẫn không thể bước vào Luyện Nhục cảnh hậu kỳ.’
‘Ngày 1 tháng 10, cuối cùng ngươi đã bước vào Luyện Nhục cảnh hậu kỳ.’
‘Ngày 5 tháng 5 năm 481 lịch Đại Hạ, ngươi cuối cùng đã bước vào Luyện Nhục cảnh đỉnh phong.’
‘Ngày 25 tháng 5 năm 481, ngươi vì chưa từng làm buôn bán và săn giết yêu thú, lại có thể thường xuyên mua tài nguyên tu luyện nên bị lính đánh thuê trên trấn Hắc Phong nhắm vào, giết chết ngươi, đoạt lấy tiền tài của ngươi.’
‘Vì cái chết của ngươi, lần mô phỏng này kết thúc.’
“Thế này thì thảm quá rồi.”
Vương Bình cạn lời.
Hắn nói chuyện của Lý Hoài cho người Xích thôn, người Xích thôn di cư cả tộc, không rõ sống chết.
Còn hắn chỉ có thể sinh sống và tu luyện tạm bợ ở ngoài Hắc Phong sâm lâm, không dám đi lung tung.
Kết quả vẫn là bị để mắt tới.
Rất thảm.
Đây đúng là đâu đâu cũng có nguy hiểm.
“Xem ra, cho dù là thế giới nào đều phải nhớ kỹ đạo lý không để lộ của cải ra ngoài mới được.”
Vương Bình lắc đầu, lặng lẽ nghĩ.
“Nếu có thể vẫn phải nghĩ cách thăm dò rõ ràng một chuyện mới được.”
Vương Bình vuốt cằm, chìm trong suy tư.
Rốt cuộc Lý Hoài này là vô tình tìm được Xích thôn, hay là điều tra được nơi này.
Nếu như vô tình tìm được Xích thôn, vậy chỉ cần giết chết hắn, thì không cần di dời cả tộc rồi, hắn cũng có thể yên tâm tu hành ở Xích thôn.
Nhưng nếu như là điều tra được nơi này, vậy thì hơi phiền phức, nhất định phải chạy.
Nhưng mà, hắn là điều tra từ khi nào, cũng phải xem xét rõ ràng mới được.