Đã từng là một người tốt
Một tháng từ ngày mạt thế buông xuống, đã có những người thức tỉnh dị năng. Những người này nhanh chóng trở thành đấng cứu thế. Chính phủ lập một căn cứ trú ẩn ở thủ đô, cũng phái quân đội đi tìm kiếm những người sống sót.
Sở Hạ Nghi đỗ xe bên đường, đi vào bên trong siêu thị. Siêu thị rộng lớn, hộp đồ rơi văng vãi, còn có cả vết máu, và mấy cái xác zombie.
Có lẽ đã bị người ta đụng qua, nhưng vẫn có thể tìm kiếm được thêm vài gói bánh kẹo. Sở Hạ Nghi đi một vòng vơ vét, cũng tiện tay chặt đầu thêm mấy con zombie. Hiện tại, cô cũng đã có dị năng. Dị năng hệ băng và lửa, cũng thật là kì dị, rõ ràng hai cái này đối lập nhau.
"Các người đang làm gì vậy?" Vừa ra ngoài đã bắt gặp mấy người ăn mặc có chút bụi bặm, có người quần áo còn dính máu vây quanh xe cô. Sở Hạ Nghi lập tức hiểu được, có lẽ bọn họ là những người vừa ở trong siêu thị.
"Cô gái." Một người cao trên mét tám, mặc bộ đồ rằn ri bước ra. Vừa nhìn là có thể nhận ra, anh ta thuộc người của quân đội: "Chúng tôi thuộc quân đội, phụ trách đi tìm kiếm người còn sống sót. Vừa rồi khi cô ở trong siêu thị, chúng tôi đã thấy cô sử dụng dị năng, xe cô cũng còn thừa chỗ, cô có thể giúp chúng tôi chở thêm vài người được chứ?"
"Phải đó, cái xe jeep kia đã chật chội lắm rồi."bg-ssp-{height:px}
"Mau mở cửa xe đi, để chúng tôi lên xe."
Trong mạt thế, những người còn sống, hầu như đều chỉ biết mỗi bản thân mình. Vậy nhưng họ bắt người khác phải nghĩ cho cả họ nữa. Ví như việc này. Bây giờ nếu có một đám zombie đến, ai có thể đảm bảo họ sẽ không vứt bạn xuống để bản thân mình có thể chạy. Và bây giờ, họ dĩ nhiên đang nghĩ, chắc chắn cô phải cho bọn họ ngồi chung xe, cứu bọn họ.
Đáng tiếc, cô không phải kẻ tốt. Sở Hạ Nghi len qua đám người, đi vào bên trong xe, lạnh lùng đáp: "Không thể." rồi phóng vụt đi. Chưa đầy mấy giây sau, từ đằng sau vọng tới mấy tiếng chửi.
Trước đây, cô đã từng là một người tốt. Chỉ cần có thể giúp trong khả năng, cô chắc chắn sẽ giúp đỡ người khác, vì cho rằng ở hiền gặp lành. Đáng tiếc, sự lừa lọc trong xã hội, sự bẩn thỉu, dơ dáy và những góc khuất che mắt người ngoài ở cả hai giới hắc bạch, đã khiến cô chẳng thể tiếp tục sống tốt rồi. Và cô cũng quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn quan tâm bản thân mình thôi. Ích kỷ cũng được, vô tâm cũng chẳng sao, người để cô quan tâm đã yên nghỉ nơi chín suối mất rồi.
P.s: Cầu cmt!!! CMT đi a ~~~ Đình sẽ tiếp tục ra chương ngắn =))