William Kỳ dương dương tự đắc nhìn theo bóng Sở Hạ Nghi lẩn trốn, gương mặt dương dương tự đắc bỗng trở nên âm trầm khó lường. Hắn vuốt nhẹ chết vải mềm mại của bộ y phục đang mặc, trong đầu hồi tưởng lại một đoạn ký ức, chính là khi cô ném thứ này cho mình.
Lật tay một cái là ném cho hắn bộ đồ này. Phải chăng cô cũng là người có Hệ thống giống hắn? Chỉ khi có Hệ thống thì mới giải thích được tất cả việc kỳ lạ này thôi.
Ngẫm nghĩ một lát, trong lòng đã xác định. William Kỳ đuổi theo Sở Hạ Nghi, dù rằng cô đã khuất dạng từ lâu.
Sở Hạ Nghi lúc này ngồi vắt vẻo trên một cành cây, mắt lim dim nhắm lại. Trong đầu, Hệ thống không ngừng kêu gào: “Cô có biết hành động vừa rồi của mình đã làm không? Ký chủ rốt cuộc có ý thức hành động của mình không? Cô ngang nhiên ném y phục cho tên Vương gia kia, hắn có thể không cảm thấy gì sao? Ký chủ, thỉnh cầu cô có một chút trách nhiệm đi!”
“Hừ” Sở Hạ Nghi lười biếng đáp lời: “Kẻ như hắn nhìn thấy mà không tỏ vẻ gì, chẳng phải là cũng có Hệ thống sao? Ngươi ồn ào cái khỉ gió gì, để yên cho ta nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Thật sao?” Hệ thống có chút khó tin hỏi lại.
Sở Hạ Nghi chép miệng, khinh bỉ: “Ngươi quả nhiên là Hệ thống giả, năng lực quan sát kém cỏi.”
Hệ thống nghe tới ba chữ “Hệ thống giả” lại giãy nảy lên làm ầm ĩ một hồi. Sở Hạ Nghi cũng mặc kệ.
Thời gian như bóng câu qua cửa, đảo mắt một cái, một tháng đã trôi qua. William Kỳ không biết bằng cách nào tìm thấy Sở Hạ Nghi, nhưng cứ khi hắn ta tìm đến thì cô lại chạy. Hai người này kẻ đuổi người chạy khắp thiên hạ, khắp nơi gà bay chó sủa. Nhưng lãnh đạo cấp cao cũng không để ý, Thiên Yên quốc còn cần họ lo nữa kìa.
Mà đúng vào hôm nay, liên minh bốn nước kia đã chiếm lấy toàn bộ giang sơn Thiên Yên quốc.
Một ngày đáng ăn mừng. Đèn treo sáng khắp hoàng cung, bên trong đại điện, bốn vị Hoàng thượng cụng ly ăn mừng.
Nhưng sau khi ăn mừng trong hoàng cung vẫn còn vương mùi máu chưa được dọn sạch, tranh cãi đã nổ ra.
Ngai vàng kia, bốn người họ đều muốn ngồi.bg-ssp-{height:px}
Thiên Yên Quốc, bốn người họ đều muốn giữ làm của riêng.
Nhất thời, từ không khí vui mừng chiến thắng, từ bốn người vừa cạn rượu khách sáo chúc mừng nhau, địch ý đã tràn ngập khắp đại điện.
“Các vị…” Giữa những tiếng tranh cãi, một giọng nam vang lên, âm điệu không cao không thấp nhưng lại khiến bốn vị Hoàng thượng đều ngừng lại, quay đầu ra nhìn.
Họ có thể tranh cãi vì lợi ích riêng, nhưng khi có ai có ý đồ nhúng tay vào cùng chia miếng bánh này với họ thì đừng hòng. Dù trong nội có loạn thì khi có giặc ngoài cũng phải đoàn kết.
William Kỳ mặc áo bào đen, mũ che nửa gương mặt, chỉ để lộ khuôn cằm cùng với đôi môi mỏng đang cong lên cười.
Một nụ cười lạnh lẽo. Trong không khí còn vương mùi máu, nụ cười này càng thêm âm u lạnh lẽo, phối cùng với bộ áo bào màu đen, càng giống như nụ cười của ác quỷ.
Mà khi ác quỷ cười, làm gì có xuân hoa nở rộ, chỉ có máu nở thành hoa.
“Hộ giá, hộ giá…” Tiếng gào ầm ĩ vang lên, nhưng hắn đã sớm hạ cấm chế trong căn phòng này, đảm bảo nội bất xuất ngoại bất xâm.
William Kỳ nhếch miệng cười, nghĩ nên có thêm chút màu mè vào không. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tranh quyền đoạt vị.
Nghĩ thế nào làm thế vậy, hắn mở miệng cất tiếng ngọc lời vàng, âm thanh trong trẻo nhưng dường như vẫn pha chút mùi âm u: “Chuẩn bị tới địa ngục chưa?”
Vừa dứt lời liền rút kiếm, bốn vị Hoàng thượng kia cũng không phải là phế vật, liền rút ra kiếm của riêng mình.
Nhất thời, trong không gian lóe sáng ánh kiếm chạm kiếm, tiếng lanh canh khó nghe.