Phim trường ở ngoại ô, từ nhà Sở Hạ Nghi tới phim trường phải đi hơn một tiếng đồng hồ. Bởi vậy tuy rằng cô có mặt ở phim trường đúng hai giờ chiều nhưng với một tình trạng mất ngủ trầm trọng.
Các diễn viên khác đã sớm đến đông đủ, đang ngồi quây quần dưới lán râm mát nói chuyện. Nổi bật trong đó chính là diễn viên đóng vai nữ chính Lương Phi đang được mọi người vây quanh hỏi đông hỏi tây.
"Đạo diễn Cố." Sở Hạ Nghi bước qua chỗ Cố Khuynh, cúi đầu cẩn thận chào hỏi.
Cố Khuynh đang nghiên cứu kịch bản, ngẩng đầu lên liền thấy nhà đầu tư lớn đang chào hỏi mình, liền mỉm cười như phật Di Lặc: "Ồ, An Họa đến rồi à?"
"Để mọi người đợi lâu rồi." Cô quay ra chỗ các diễn viên khác, cười nói.
"Nếu mọi người đã đến đủ rồi thì bắt đầu đi thôi." Cố Khuynh nói, vẫy tay ra hiệu cho stylist. Mọi người lục tục đứng dậy bước vào phòng trang điểm.
"An Họa, tại sao cô lại rời Tam Mị vậy?" Lương Phi ngồi bên cạnh Sở Hạ Nghi, không giấu được hiếu kì trong lòng, cất tiếng hỏi.
"Việc..." Sở Hạ Nghi mỉm cười, nói chưa hết lời thì đã bị người khác chen vào:
"Người ta có rời thì cũng không có chỗ cho cô đâu." Một giọng nữ khinh miệt truyền tới khiến tất cả mọi người không khỏi ngoái lại nhìn, là Triệu Phi. Nghe phong thanh tin đồn, vốn ban đầu vai nữ chính là định cho Triệu Phi nhưng cuối cùng vì Lương Phi xuất hiện khiến cho giấc mộng này của Triệu Phi tan tành. Thực ra chỉ chút chuyện vậy thì cũng không đến mức hận nhau nhưng hai người này từ thời vào nghề, vì cùng cái tên "Phi" nên đã có chút tranh đấu ngầm rồi.
Mà cũng nghe phong thanh đâu đây, Lương Phi có một ước muốn chính là được trở thành diễn viên của Tam Mị. Cô ta hiện tại đang vô cùng hi vọng có thể nhờ vào vai diễn chính trong bộ "Thiên Tiên" này để trở thành nghệ sĩ Tam Mị.
"Tam Mị là công ty giải trí hàng đầu showbiz, tôi muốn vào thì cũng có gì lạ sao?" Sắc mặt Lương Phi không chút mảy may thay đổi, thản nhiên nói. Lời này quả nhiên đã khiến Triệu Phi nghẹn họng.
Mọi người đều không khỏi khẽ cười. Phòng trang điểm sau đó liền rơi vào trầm mặc.
Trang điểm thay đồ hơn một tiếng đồng hồ, đến khi tất cả đã mặc xong trang phục ra ngoài, thì khung cảnh cũng đã được dựng xong.
"Nào, cảnh đầu tiên nhé, Thái Tử chầu triều." Cố Khuynh to giọng nói.
Nghị Sự điện lấy tông màu nâu trầm làm chủ đạo, bên trên cao đặt bảo tọa chạm khắc hình rồng bay, nam phụ số n là Thiên Đế đầu đội mũ rồng, thân mặc long bào uy nghi ngồi bên trên. Bên dưới triều thần dàn hàng, nổi bật trong số những quan viên mặc triều phục xanh tím là Thái Tử An Đông khoác trang phục màu vàng kim.
Ma tộc tập hợp hơn quân địch tại bờ sông Vong Xuyên, chuẩn bị đánh lên Thiên tộc. Thái Tử An Đông xin đi đánh giặc, nhưng Thiên đế cho rằng số lượng Ma tộc ít như vậy không cần hắn ta đích thân mạo hiểm. Nói qua cãi lại một hồi, cuối cùng là Thiên đế cũng đành chịu thua, để cho Thái Tử đi đánh trận, phái Sở Hạ Nghi lúc này trong vai Hạ tướng quân đi theo cùng.
Cảnh rất nhanh đã qua. Tiếp theo lại là cảnh thượng triều.
Vất vả đến hơn bốn rưỡi, toàn bộ cảnh thượng triều của toàn bộ kịch bản đều đã quay xong. Những cảnh phía sau cũng không có đất diễn của cô nữa.
Sở Hạ Nghi phát hiện một vấn đề.
Cảnh phim của mình đã xong hết rồi, chỉ còn một cảnh kết nữa là trọn vẹn.
Điều này không khỏi khiến cô vui mừng ra mặt, sau khi thay xong đồ liền kéo Vương Lịch đi ăn chơi.bg-ssp-{height:px}
Trên đường, Vương Lịch dò hỏi cô: “Em rốt cuộc đã hối lộ gì cho Cố đạo diễn thế? Không thể nào có chuyện ngẫu nhiên như vậy.”
Trong phim cảnh quay của An Họa, ngoài mấy cảnh thượng triều vụn vặt thì cũng chỉ có cảnh kết lúc cô chết. Vậy mà hôm nay toàn bộ mấy cảnh vụn vặt đó đều quay xong. Bình thường những cảnh thượng triều đều được để cuối mới quay.
“Em cược với chị, ngày mai em sẽ quay cảnh cuối cùng của mình.” Sở Hạ Nghi ngồi lướt web, thong dong nói.
“Tiểu nha đầu, quả nhiên là có mờ ám. Nói đi, Cố đạo diễn đâu thiếu thứ gì, em rốt cuộc hối lộ ông ta thứ gì rồi?” Vương Lịch không khỏi hiếu kì. Cố Khuynh bây giờ có danh tiếng, có tiền bạc, An Họa rốt cuộc có thể hối lộ cho ông ta thứ gì chứ?
“Ai bảo chị ông ta không thiếu? Đã là đạo diễn thì luôn thiếu một thứ.” Sở Hạ Nghi khẳng định chắc nịch.
“Thiếu cái gì?”
“Đầu tư. Xưa nay chị thấy đạo diễn nào chê ít nhà đầu tư chưa?”
“Em đầu tư cho ông ta bao nhiêu mà ông ta coi em như Thượng đế vậy?”
Sở Hạ Nghi rời mắt khỏi điện thoại, đảo mắt quanh một vòng, rồi ghé sát bên cạnh Vương Lịch, thì thầm: “Để trở thành nhà đầu tư lớn nhất em đầu tư cho ông ta năm tỉ.”
Kít.
Vương Lịch phanh xe, khó tin trợn mắt quay ra nhìn: “Em giàu vậy sao?”
Trong cái giới showbiz này, năm tỉ đối với những diễn viên hạng A thì chẳng có gì lớn. Nhưng An Họa là nghệ sĩ hạng C, có thể bỏ ra năm tỉ chỉ để đầu tư một bộ phim không khỏi khiến người ta trợn mắt.
Diễn viên hạng C từ bao giờ giàu có vậy?
“Hiện giờ trong thẻ em chỉ còn chín mươi tám triệu, chị nói xem em giàu hay nghèo?”
“Vậy mà em còn muốn đi ăn chơi?” Vương Lịch nói, lại rẽ xe sang một hướng khác:
“Chúng ta đi đòi tiền hợp đồng.”
Bảy giờ tối, thành phố lên đèn, mọi vẻ tráng lệ của thành phố phồn hoa nhất đất nước lúc này mới hiện ra một cách trọn vẹn. Ánh đèn chiếu sáng khắp mọi nẻo đường, đường phố nhộn nhịp hơn cả buổi sáng. Tuy vậy mặt đường không hề bị tắc xe, chiếc Porsche A màu đen hiếm có khó tìm xuất hiện trên đường thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Chiếc xe đi qua những đường phố phồn hoa, rẽ vào rất nhiều đường ngõ, cuối cùng dừng lại ở một quán bar rộng lớn ở trong ngõ hoang vắng.
Ngõ tuy không rộng bằng đường lớn nhưng vẫn đủ cho chiếc xe len vào. Căn ngõ vắng đến mức mà mấy trăm mét nhưng ngoài cái đèn đường đầu ngõ thì bên trong chẳng còn bất kì cái nào khác. Tuy vậy ở giữa căn ngõ lại có một quán bar rộng lớn đề biển hiệu vỏn vẹn một từ “BAR”. Tiếng nhạc từ trong quán ồn ào đến mức ở đầu ngõ cũng nghe thấy.
Chiếc xe sang trọng đỗ vào gara rộng lớn, từ trên xe một người đàn ông khí chất lạnh lùng bước xuống, sau đó mở cánh cửa ở một góc khuất của gara. Dáng hắn ta cũng từ từ khuất đằng sau cánh cửa, hòa mình vào ánh sáng xập xình lúc sáng lúc tối cùng tiếng nhạc mạnh bên trong.