Sáng sớm hôm sau, Sở cảnh sát gọi điện tới, nói An Dung đã được thả ra!
Bà Liên Lý vui mừng ra mặt, An Vĩ cơ hồ so với bà thế nhưng còn vui mừng hơn. Vương Lịch cũng có vẻ nhẹ nhõm, duy từ đầu đến cuối chỉ có Sở Hạ Nghi là điềm tĩnh bình chân như vại.
Bà Liên Lý nhạy bén cảm giác được điều này, liền dò hỏi con gái mình:
"An Họa, có phải con biết trước rồi không?"
"Quả nhiên không qua được mắt mẹ!" Cô cười hì hì nói. Đối với loại tình huống này, bản thân cô cũng đã sớm có dự đoán rồi.
Bà Liên Lý vỗ đùi, lại tiếp tục suy đoán: "Là tiểu An trợ giúp đúng không?"
Con gái mình đến đâu, tự thân người làm mẹ là bà hiểu rõ hơn ai hết. Việc lớn như này, con nhóc như cô không có khả năng gánh vác.
Suy đi tính lại, cũng chỉ có Cố An thường xuyên qua lại với bọn họ thôi.
"Mẹ yên tâm. Lần này ba được thả ra là thật sự." Sở Hạ Nghi nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ "thật sự."
"Mẹ biết, mẹ biết." Bà cười ha hả nói.
Nếu việc này nhẹ nhàng đến mức có thể dùng tiền chuộc người, chồng bà cũng đã sớm rời khỏi cái Sở cảnh sát đó rồi! Việc này chắc chắn không thể dựa vào hối lộ tiền cùng quan hệ được. Bằng không An gia trăm năm cơ nghiệp chẳng nhẽ còn không nhiều tiền và mối quan hệ bằng Cố An hay sao?
Trên đường tới Sở cảnh sát, một xe ba người đều là cười cười nói nói, vô cùng thân thiết.
Sở cảnh sát cách nơi bọn họ ở không quá xa. An Dung đã sớm đứng ở cổng cảnh sát chờ bọn họ.
Dù trải qua hơn hai ngày giam trong sở, tuy râu đã mọc lún phún dưới cằm, nhưng từ người ông vẫn toát ra khí chất của một doanh nhân lão luyện, thành đạt của chốn thương trường.
Không hề dây dưa ở Sở cảnh sát lâu, họ lập tức lên xe trở về nhà.
Lúc này, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo bình thường, nhà chính xa hoa như cung điện cũng đã được gỡ bỏ dây vàng niêm phong.
Chỉ có một điều...
An Dung cùng bà Liên Lý, sau khi vào nhà liền lên thẳng phòng, bỏ lại Sở Hạ Nghi cùng An Vĩ đang ở bên dưới.
Hai người tùy tiện ngồi trên sofa. Lúc này giấy niêm phong mới gỡ không lâu, người hầu trong nhà cũng chưa có trở lại.
"Chị, hình như ba..." An Vĩ có chút ấp úng, mấp máy nói.
Ba đối với cậu, thái độ hoàn toàn thay đổi một trời một vực. Suốt từ lúc bước ra khỏi Sở cảnh sát, ông ấy coi cậu giống như là không khí, ngược lại với chị gái mình thì thân thiết khác thường, luôn miệng hỏi về Cố An.
Phải biết, mấy tháng trước chị ấy đòi đi làm diễn viên, ba cãi nhau với chị ấy một trận kịch liệt, chỉ thiếu mức đoạn tuyệt quan hệ, đuổi ra khỏi nhà.
Còn anh ta, tuy ăn chơi trác táng, nhưng vẫn sống trong nhà chính áo đưa tận tay, cơm đưa tận mồm. Ba cũng chưa từng coi cậu ta là không khí như hôm nay.
Rõ ràng có vấn đề!
Vấn đề gì, cậu ta cũng lờ mờ hiểu, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Vấn đề này, Sở Hạ Nghi cũng đã sớm chú ý tới, và cô tin thằng em trai này càng biết rõ nguyên do hơn mình, bởi vậy chỉ nhướn mày, giọng nhàn nhạt: "Vấn đề gì, chính bản thân em còn không rõ?"
Có lẽ trong những ngày yên tĩnh ở Sở cảnh sát, An Dung đã nghiệm ra, hình như mình nuôi con trai hơi sai lầm.
Còn đối với đứa con gái, lại hình như có chút không đúng.
Sở Hạ Nghi đối với chuyện này, cũng không nói gì nhiều. Tuy lần tổ chức sinh nhật xa hoa ấy, cô biết tin nhưng cũng chẳng quản cậu ta, không có nghĩa là ba mình - An Dung lại nhắm mắt làm ngơ.bg-ssp-{height:px}
Hơn nữa, chỉ trong hơn hai ngày ông bị giam, mà cơ nghiệp trăm năm An gia lại lung lay đến mức sắp đổ.
Không thể không nói, nếu trước đây ông nghiêm khắc hướng An Vĩ về kinh doanh, thì giờ An gia cũng chẳng đến nước này.
Ngược lại lại là do đứa con gái thích làm diễn viên là cô đây, một phen dẹp bớt lùm xùm, thu xếp đầy đủ cho vợ, lại cứu ông ra ngoài.
Bởi vậy, mới có tình thế như hiện giờ.
Nhìn dáng vẻ An Vĩ uể oải ngả người ra sau sofa, Sở Hạ Nghi thở dài, tắt điện thoại, khuyên nhủ cậu ta:
"An Vĩ, không có cái gì gọi là năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an. Bao nhiêu năm nay cậu cùng chị đây sống trong nhung lụa, cũng là từ mồ hôi của ba đổi về được.
Cậu biết rõ, ba so với chị thì càng kì vọng nhiều hơn vào cậu. Cậu là con trai trưởng của ông, cũng không phải không biết kinh doanh, ông vẫn luôn mong có ngày cậu chơi chán cuộc sống thiếu gia rồi sẽ trở về cùng gánh vác An gia.
Chị cũng chỉ là một đứa con gái, cơ nghiệp An gia, trừ phi rơi vào bất đắc dĩ, ba sẽ không giao vào tay chị. Bởi vậy, cho dù ba phản đối chuyện chị làm diễn viên, nhưng vẫn giúp chị dọn đường. Đây không phải vì nghĩ cho thể diện của ông hay danh dự An gia, mà chỉ bởi vì chị là con gái, nên dù chị có làm diễn viên đi nữa, ông dù không thích nhưng cũng sẽ không cưỡng ép chị.
Còn cậu, sinh ra là cậu ấm An gia, là con trai trưởng của ông, đã sớm định là sẽ phải kế thừa gia nghiệp này. Cho nên dẫu cậu ở ngoài ăn chơi trác táng, nhưng ông vẫn kiên nhẫn chờ ngày cậu hiểu ra trách nhiệm của mình, quay về An gia làm việc."
"Chị." An Vĩ nghe một tràng đạo lí, không phải không thấm vào đầu cậu ta, nhưng:
"Em không thích kinh doanh."
"Không phải vấn đề thích hay không, gánh vác An gia vốn đã là trách nhiệm của cậu.
Cậu vì có An gia nên từ khi sinh ra đã là ngậm thìa kim cương mà lớn lên. An gia để cậu sống cuộc sống vương giả, nên cậu càng phải vì An gia mà thực hiện trách nhiệm của mình. Bằng không..." Cô đứng dậy, ngừng một lát rồi mới nói tiếp:
"...ba thà rằng không có đứa con như cậu, còn hơn là để cậu tối ngày ăn chơi nhưng vẫn không rõ trách nhiệm của mình. Cậu ăn chơi bằng tiền bạc của cải của An gia, chứ chẳng phải của cậu!"
Nói xong, Sở Hạ Nghi lập tức đi ra ngoài.
Cô cũng đã rất tận tình rồi, về phần còn lại, An Vĩ thế nào cũng là do cậu ta thôi.
Cậu ta từ khi sinh ra đã có sẵn trách nhiệm gánh vác rồi, dù có không thich đi nữa.
Có những việc, chính là thân bất do kỷ.
Nghĩ tới đây, lòng cô không khỏi có chút hiu quạnh.
Vẫn thường nói, những đứa trẻ con nhà giàu, như cô và An Vĩ, sinh ra đã ở sẵn vạch đích, không phải làm bất cứ gì cả.
Nhưng vạch đích ấy, chỉ là vạch đích của họ.
Còn những đứa trẻ trong giới thượng lưu hào nhoáng này, có vạch đích mà mình phải bước tới.
Vạch đính của họ, chính là dung mạo của bản thân, thông minh của bản thân, tiền tài của bản thân và quan trọng hơn tất thảy, chính là khả năng phát triển cơ nghiệp của bản thân.
Làm gì có ai sinh ra mà đã ở sẵn vạch đích? Mỗi người đều có vạch đích của mình.
Trong mắt thường dân, họ chính là đã ở vạch đích.
Nhưng chân chính trong giới hào môn này, họ vẫn là ở điểm xuất phát.
Người nghèo có cái khó của người nghèo.
Kẻ giàu có nỗi khổ của kẻ giàu.