Mặt trời còn chưa mọc, Mỵ Vỹ Nghi đã tỉnh giấc.
Thắp một cây nến, vì trời vẫn tối nên chỉ cần một cây nến là mọi thứ đã hiện rõ ràng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mỵ Vỹ Nghi bỗng muốn cười phá lên.
Bàn ăn vẫn còn gần như nguyên vẹn thức ăn, bên dưới mấy chai rượu rỗng, và nhất là cái vị Hoàng Quý Phi kia đang gục đầu bên bàn mà ngủ, trong tay còn đang cầm đôi đũa.
Ước chừng cũng còn vài ba canh nữa là mới tới giờ mão, nàng rón rén đi vào phòng, lấy ra một túi đồ đã chuẩn bị sẵn. Bên trong không nhiều, vài ba bộ quần áo, cùng với vài món đồ kỉ vật.
Khi con người ở một mình, người ta thường hay suy nghĩ rất nhiều về mình, Mỵ Vỹ Nghi lấy đồ xong, lại quay về chỗ cũ, ngồi ngẩn người.
Từ khi sinh ra, nàng đã mang thân phận Công Chúa, cầm kỳ thi họa cái gì học cũng nhanh, là Công Chúa nổi bật nhất, vây quanh nàng biết bao nhiêu người, huynh đệ tỷ muội đều có, con quan nhất phẩm nhị phẩm này nọ đủ cả.
Bọn họ người e lệ, người nghịch ngợm, người phóng túng vô cùng, người ngông cuồng, từ kẻ dốt đến người giỏi, đều không thiếu. Mỗi lần bên cạnh họ, nàng đều cười rất tươi, xem chừng rất vui vẻ, thế nhưng mỗi khi cô độc, nàng lại cảm giác nặng nề đến vô cùng.
Cho tới năm ấy, trên thảo nguyên xanh ấy, gặp Mạc Tử Kỳ.
Lần đầu tiên gặp, nàng ấy ngồi bên cạnh Thái Tử, nhan sắc tuy không khuynh quốc khuynh thành, không phải diễm lệ nhất, nhưng cũng rất đẹp.
Thông tri hiểu lễ, tất cả mọi cử chỉ của nàng ấy đều toát ra khí chất. Khi đó, nàng nghĩ tính cách vị này đoan trang điềm tĩnh, quả nhiên là người tương lai lên ngôi Hoàng Hậu, vậy thì chắc người này cũng sẽ vô vị, tẻ nhạt.bg-ssp-{height:px}
Mỵ Vỹ Nghi một mình trên thảo nguyên, buồn tẻ, thầm hối hận vì đã theo phụ hoàng đi. Cuối cùng, nàng sang tìm vị Thái Tử Phi kia, bởi lẽ đó là người duy nhất có thể cùng nàng chơi lúc này.
Trong một tuần đầu, không khí gượng gạo, vị Thái Tử Phi không quen tiếp xúc nhiều với người lạ, hầu hết đều là một mình nàng nói. Thế nhưng sau một tuần, hai người dần thân quen, dẫn đến nói được nhiều chuyện hơn, lại phát hiện cả hai đều có chung một quan điểm như nhau, lại còn vô số điểm tương đồng, bèo nước gặp nhau, liền ngày ngày cùng chơi.
Vậy mới biết, vị Thái Tử Phi này vô cùng thú vị. Bộ dạng đoan trang hiền thục kia chỉ là giả, nàng ấy bày đủ thứ trò nghịch ngợm, nhiều lúc đến Mỵ Vỹ Nghi cũng phải trợn mắt há mồm, không dưới mười lần đã hỏi: “Tam tòng tứ đức của tỷ đâu rồi?”
Hai người chơi vui vô cùng, kết bái tỷ muội. Mỵ Vỹ Nghi cảm thấy, đó là người hiểu mình nhất, hơn cả mấy vị thường ngày vẫn vây quanh mình. Từ đó, mỗi lần hai nước gặp mặt củng cố tình hữu nghị, hai nàng lại gặp mặt, tuy thời gian ít, nhiều nhất cũng chỉ tầm được một tháng rưỡi, nhưng cảm tình vẫn vô cùng tốt, chưa bao giờ thuyên giảm.
Đến khi sang đây, nàng lại không dưới mười lần nhìn bóng lưng tỷ ấy cô độc tịch mịch, lòng ngập đầy xót thương. Nếu không phải khuôn mặt, Mỵ Vỹ Nghi nàng sẽ không bao giờ nghĩ một người luôn cười, luôn luôn bày trò, chỉ cần vui là liền làm ở thảo nguyên xanh tươi cùng với một vị Hoàng Quý Phi trầm tĩnh, ít nói, cai quản tam cung lục viện ở trong cung này.
Nàng thực sự đã cố gắng lắm mới hạ quyết tâm tìm tỷ tỷ, kể hết mọi sự, dập đầu cầu xin tỷ ấy giúp nàng trốn thoát khỏi cung. Nàng biết, không cần nàng dập đầu cầu xin khóc lóc, có lẽ chỉ cần nàng mở miệng nói, lại làm nũng vài câu, tỷ ấy cho dù thế nào cũng đồng ý.
Cách trốn đã có, lại còn có sự nhúng tay của Thần ca ca, nàng thực sự bất ngờ ngoài ý muốn. Lúc này đây, nàng nhìn vị tỷ tỷ mà bao nhiêu năm giao tình đang ngủ trước mặt, nước mắt lại lã chã rơi.
Không đành đánh thức, Mỵ Vỹ Nghi bước ra khỏi cửa. Một bóng hộ vệ xuất hiện, nàng biết, đó là hộ vệ Thần ca ca sắp xếp, gật nhẹ đầu, ly khai. Trước khi rời đi, lần cuối quay lại ngoái nhìn.
Tỷ tỷ, muội muội cả đời vĩnh viễn không quên tỷ tỷ. Tỷ tỷ nhất định phải sống tốt!