Thiên Tố lưu luyến nhìn Vân Chử, như hạ quyết tâm gì đó, nàng bỗng nói:
“Nhược Nhất, chúng ta trốn ở đây chẳng khác nào ngồi chờ chết”.
Nhược Nhất vẫn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc khi biết mình có thêm một sức mạnh kỳ lạ, nghe những lời Thiên Tố nói mà cô hơi hoảng hốt, bất giác gật đầu, rồi lại sờ vào dấu ấn. Liệu có phải trong cơ thể cô đang dần thay đổi? Cuối cùng cô sẽ biến thành một con yêu quái và không bao giờ quay về thời hiện đại được nữa sao? Cô phải sống ở thế giới này cả đời, chiến đấu cả đời với các loại yêu quái sao?
Thiên Tố nói tiếp: “Nhược Nhất, tuy ta không biết làm sao cô nương có được sức mạnh đó, cũng không biết dùng nó thế nào, nhưng bây giờ dẫn dụ sức mạnh của cô nương cũng là một cách chế ngự yêu thú khổng lồ ấy”.
“Dẫn dụ? Dẫn dụ bằng cách nào?”.
Thiên Tố cười, “Nhược Nhất quên ta là hồ yêu sao? Hồ yêu giỏi thuật dẫn dụ, thuật này có thể làm mê muội tâm trí của người khác, đương nhiên cũng có thể dẫn dụ thứ ẩn khuất trong cơ thể cô nương. Nhược Nhất, cô nương có muốn thử không?”.
“Thử…”. Nhược Nhất chớp mắt, sực tỉnh, “Ngươi nói là muốn giúp ta dẫn dụ nguồn sức mạnh ấy để ta dùng, sau đó ta sẽ đi giúp Tử Ly?”.
“Ta không biết có thể thành công hay không, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, cứ thử xem sao”.
“Nhưng… chẳng phải ngươi đã truyền nội đan cho Vân Chử rồi sao?”.
“Hồ yêu giỏi thuật dẫn dụ, thứ trời sinh dù thế nào cũng không thể mất đi hoàn toàn, Nhược Nhất cô nương hãy tin ta”.
Nhược Nhất gật đầu như hiểu như không. Bây giờ kẻ địch lớn ở ngay trước mắt, Vân Chử hôn mê, Tử Ly chưa biết sống chết thế nào, Thiên Tố trọng thương, chỉ Nhược Nhất là còn chút sức mạnh có thể thi triển, mặc dù rất có thể chỉ là mừng hụt một lần, nhưng cũng còn hơn là chờ đợi trong tuyệt vọng.
Còn chuyện sau khi Nhược Nhất có được sức mạnh có xảy ra hậu quả gì không thì tạm thời chưa nhắc tới. Trong cuộc sống khó tránh khỏi những lần hành động bất chấp hậu quả.
Nhận ra nét mặt hoảng hốt của Nhược Nhất đã chuyển thành kiên quyết, Thiên Tố mỉm cười vui vẻ, nhưng sau đó ánh mắt nàng lại trở nên bi thương. Nàng nhìn Vân Chử rất lâu rồi quay sang nói với Nhược Nhất: “Lát nữa cô nương sẽ nhìn thấy vài cảnh tượng hư ảo, có thể đó là những chuyện trước đây cô nương đã trải qua, sẽ không có hại gì nên cô nương không cần lo lắng. Bây giờ cô nương hãy thả lỏng một chút, nhìn vào mắt ta”.
Đôi mắt của Thiên Tố ứ máu sau tiếng gầm của Cửu Man, nhưng con ngươi lại sáng lạ kỳ, giống như một con sóng dập dềnh lay động vào tận nội tâm Nhược Nhất. “Nhược Nhất”. Thiên Tố dịu dàng gọi tên cô, “Nhan Nhược Nhất”, hết lần này đến lần khác, giống như niệm một câu thần chú cho tới tận khi giam cầm được cô mới thôi.
Dần dần, âm thanh như từ chân trời vọng tới, từ xa tới gần, rồi bất chợt âm thanh lại trầm xuống, từ gần tới xa.
“Nhan Nhược Nhất”. Tiếng gọi quen thuộc làm sao!
Thương Tiêu!
Nhược Nhất lập tức hồi tỉnh, cảnh tượng trước mắt thay đổi, bỗng thấy Thương Tiêu trong chiếc áo trắng nhuốm đầy máu tươi, hắn ngồi dựa vào góc tường trong một gian phòng tối tăm, hơi thở yếu ớt; cô đang ngồi bên cạnh Thương Tiêu, cau mày nhăn mặt.
Nhược Nhất còn nhớ, đây là cảnh tượng từ rất lâu về trước khi hai người đi trên đường, Thương Tiêu bị bà lão yêu quái “nhắm trúng”, bà ta bắt hai người họ phải sắc thuốc. Khi ấy yêu lực của Thương Tiêu chưa phục hồi hẳn nên hắn không phải là đối thủ của bà lão yêu quái. Vì thế sau một hồi phản kháng, hắn bị đánh tới mức thảm thương rồi bị nhốt lại.
“Nhan Nhược Nhất, đừng làm bộ mặt như thế, khó coi lắm”. Thật khó có thể nhìn ra biểu cảm của hắn.
Nhược Nhất nói: “Bộ mặt này của ta làm sao! Chàng bị người ta đánh cho thê thảm mà không cho ta được chổng mông nhăn mặt hay sao! Chàng là cửu vĩ bạch hồ lợi hại nhất gì gì nữa cơ đấy, thế mà không đấu lại được mụ yêu quái đã già tới mức rụng hết tóc đó. Lần này thì hay rồi, còn bị bắt sắc thuốc nữa chứ, ta vẫn chưa lấy ai mà đã sắp chết rồi, bắt đền chàng đấy!”.
Thương Tiêu cất giọng nói lạnh lùng thiên phú: “Đền cái gì?”.
“Đền ta một người tình trong mộng!”. Lấy một yêu cầu vô lý để gây chuyện.
Thương Tiêu mỉm cười: “Người nào xui xẻo như vậy?”.
“… Người trong mộng của ta phải là một kiếm khách áo đen phóng khoáng, ánh mắt sắc bén, nói năng ngắn gọn, võ công thâm hậu, quan trọng nhất là, phải có vẻ thần bí ‘cách mười bước chân vẫn có thể giết được người mà không để lại chút dấu vết nào’()!”.
() Vốn là một câu thơ trong bài “Hiệp khách hành” của Lý Bạch, ơ trong bài “Hiệp khách hành” của Lý Bạch, nguyên văn: “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành”.
Kiếm khách áo đen…
Nhược Nhất kinh ngạc, cô đã từng nói với Thương Tiêu những lời như vậy sao? Cũng đúng, Nhan Nhược Nhất gần như đã nói tất cả mọi chuyện cho Thương Tiêu biết, ngoại trừ lai lịch.
Nhan Nhược Nhất! Tiếng gọi dần trở nên tang thương. Nhược Nhất trước đây vẫn đang đấu khẩu với Thương Tiêu, Nhược Nhất hiện tại bất giác lùi ra sau, đến tận khi không còn nhìn thấy phòng giam tối tăm ấy nữa.
Trong hoang mang, có một giọng nói tang thương nói như khuyên răn: “Nhan Nhược Nhất, giữa chốn hồng hoang, vạn vật bể dâu, nghiệp chướng trần duyên, phù sinh như giấc mộng ngắn ngủi, một áng mây mỏng, cũng chỉ như giọt nước nơi biển cả, có được thì thản nhiên mà chấp nhận, mất đi thì cũng an nhiên, nhớ lấy, nhớ lấy…”.
Là… Là giọng nói của ông lão đó! Giọng nói của ông lão đã đưa cô quay lại Cửu Châu!
“Ông là ai!”. Nhược Nhất đuổi theo giọng nói ấy, nhưng phía trước chỉ là một vùng tối đen. “Chờ đã!”.
Nhược Nhất đuổi theo hai bước, cảm thấy dấu ấn sau tai bỗng phả ra hơi lạnh, như dần kết thành những mảnh băng vụn vỡ, từng chút từng chút cắm vào da thịt. Nhưng Nhược Nhất không đau, chỉ là xon xót khiến Nhược Nhất khẽ cau mày. Bỗng nhiên, ở chỗ ấy lại không còn cảm giác gì nữa.
Nhược Nhất nghe thấy một tiếng nói yếu ớt xé toạc màn sương mỏng: “Nhược Nhất, tỉnh lại đi”. Cô mở mắt ra, vẫn là hang núi ấy, Thiên Tố ngồi bên cạnh, thần sắc phức tạp, sắc mặt nhợt nhạt tới gần như trong suốt. Nhược Nhất ngồi dậy, có chút lo lắng: “Thiên Tố, ngươi không sao chứ?”.
Thiên Tố im lặng một lúc rồi nói: “Không sao. Nhược Nhất, sức mạnh này thật kỳ quái, ta đã dẫn dụ nó ra nhưng lại không thấy bất cứ biểu hiện gì. Nhược Nhất cô nương có cảm giác gì không?”.
Nhược Nhất sờ vào dấu ấn ấy: “Lúc nãy nó hơi lạnh, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì”.
“Cô nương vừa nhìn thấy gì trong ảo cảnh?”.
Nhược Nhất im lặng một hồi: “Một ông cụ và… kiếm khách áo đen, kiếm khách áo đen…”. Nhược Nhất bỗng đứng dậy, bừng tỉnh, “Là chàng!”, rồi cô quay người định chạy ra khỏi hang.
Thiên Tố kéo tay Nhược Nhất: “Nhược Nhất, ta có chuyện muốn nhờ”.
Cảm thấy bàn tay nắm tay mình lạnh buốt như băng, Nhược Nhất ngoảnh đầu nhìn Thiên Tố. Nhược Nhất phát hiện cả cơ thể nàng đều trở nên trong suốt, cô gần như có thể nhìn xuyên qua cơ thể của Thiên Tố, thấy được Vân Chử nằm phía sau. Nhược Nhất vô cùng kinh hãi, sững người nhìn.
“Ta sợ là chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa”, Thiên Tố nói: “Hôm nay nếu hai người may mắn trốn thoát, cô nương nhất định không được nói với Vân Chử là ta đã truyền nội đan cho chàng. Chàng vốn tính kiêu ngạo, ta không muốn sau này chàng sống không vui… Nếu chàng hỏi tới ta, cô nương hãy nói ta bị Cửu Man ăn thịt nhé”.
“Thiên Tố…”.
“Được không?”.
Nhược Nhất mím chặt môi, tay của Thiên Tố càng lúc càng lạnh giá và trong suốt, Nhược Nhất vội nói: “Được, được…”.
Thiên Tố vui vẻ buông tay, ngoảnh đầu nhìn Vân Chử: “Thực ra như thế này cũng tốt, chàng không phải khó xử nữa”. Thân hình nàng càng lúc càng mờ nhạt, như thể sẽ lập tức biến mất. “Nhược Nhất, đạo hạnh của ta kém cỏi, không nhìn ra sức mạnh của cô nương, nhưng ta biết, sức mạnh ấy rất lớn. Nếu biết cách sử dụng, nói không chừng còn có thể phong ấn Cửu Man một lần nữa”.
“Thiên Tố…”. Nhược Nhất cảm thấy miệng đắng chát, nhưng cô đành bất lực.
“Cô nương hãy đi giúp Tử Ly”, Thiên Tố nói: “Ta muốn một mình ở bên chàng trong những giây phút cuối cùng”.
Nhược Nhất nhắm mắt, kìm nỗi đau xót trong lòng, cuối cùng cô đành quay người rời đi. Thiên Tố mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Vân Chử: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chàng trọng thương hôn mê, bây giờ chúng ta sắp từ biệt, chàng vẫn trọng thương hôn mê. Ý trời đã định. Coi như chúng ta cũng có đầu có cuối”.
Nhược Nhất ra khỏi hang, lòng buồn thương. Cô biết, yêu quái sau khi mất đi nội đan, tuy cơ thể suy yếu, chóng già nhưng chí ít cũng có thể sống thêm được hai, ba tháng. Thương Tố tiêu tan nhanh chóng như vậy, chắc chắn là do lúc nãy nàng giúp cô dẫn dụ sức mạnh ra nên đã hao tổn chút yêu lực còn lại.
Thiên Tố muốn dùng tất cả sức lực của mình để giành cơ hội sống cho Vân Chử, cho dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi, nàng cũng nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi.
Nhan Nhược Nhất, trận chiến này không được thất bại. Nhược Nhất nghĩ, nếu phụ sự phó thác của một sinh mạng thì cô không biết lấy gì để bù đắp.