Vừa về đến nhà, Chung Hồng đã không nhịn được la hét:
“Mệt chết ta, Ngộ Không, có gì không mang lên cho ta ăn tạm!”
Tống Khuyết nhìn hắn bộ dáng bơ phờ, hai mắt thâm đen như gấu trúc cũng không nhịn được buồn cười:
“Hồng ca làm sao? Có phải hay không lại đi thanh lâu tìm cô nương rồi, bộ dáng ỉu xìu như vậy?”
Chung Hồng lập tức ném cho hắn cái bạch nhãn:
“Ta còn chút thời gian để thở đã không tệ rồi. Tiểu tử ngươi đem một đống việc quăng cho ta mình ngược lại rảnh rỗi, còn ở đó mà chê bai. Hùng Bá, về rồi nhé!”
“Khà khà, Hồng ca ngươi tốt. A Tín, xin chào nhé!”
Hùng Bá nhìn thoáng qua cùng hắn gật gù lại tiếp tục cầm đôi búa luyện tập. Lý Tín không nhịn được tò mò, đứa từ nhỏ chơi với nhau đã tốt liền quấn lấy nhau hỏi han trò chuyện.
Còn lại Tống Khuyết cùng Chung Hồng ngồi xuống tán cây uống nước.
“Ha hả, năng giả đa lao thôi. Ta không rành mấy thứ này, vẫn là phải phiền đến Hồng ca.”
Nghe Hồng ca kêu khổ, Tống đại quan nhân liền đứng ra quan tâm, động viên tẩy não.
Tổ chức cần đến ngươi, thiếu niên, tiếp tục thiêu đốt thanh xuân đi.
Chung Hồng chỉ quen miệng càu nhàu thôi, thực ra đối với cuộc sống bây giờ hắn rất thích thú. Cả ngày trôi qua bận rộn có ích là cảm giác mà cuộc đời hắn trước đó chưa từng trải qua. Được Tống lão gia khen ngợi liền thích ý duỗi lưng, hai mắt thần thái sáng láng cười nói:
“A Khuyết, toàn bộ hàng hóa đã tập kết xong. Bây giờ ngươi muốn chúng ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
“Rất tốt, chiều nay ta sẽ đi Vân Hải các gặp Vân Tổng quản một chuyến. Ngươi thông báo lão Quan đoàn người ngày mai sáng sớm chúng ta liền đi về Hoàng Diệp trấn.”
Nghe lập tức sẽ phải quay về cố hương, dù mới đi xa không lâu mọi người cũng bị gợi lên cảm xúc.
Chuyến này cũng có thể coi là vinh quy bái tổ, áo gấm về làng. Chung Hồng tâm tình rất tốt, cười:
“Không thành vấn đề, nhưng ngươi cũng phải cho ta ăn một bữa cơm đã chứ.”
“Ha ha, bữa này quản ngươi cơm no rượu say. Mà không say được, buổi chiều còn mấy việc cần làm, bữa khác ta sẽ không say không nghỉ.”
Chỉ cần có rượu ngon, Chung Hồng lập tức đầy máu phục sinh. Đợi Ngộ Không đem thức ăn dọn lên hắn đã tinh thần tỏa sáng ăn to uống lớn.
Mấy người lâu ngày không ngồi cùng nhau, bữa ăn này ăn được thoải mái tràn trề. Ăn xong Tống Khuyết liền kêu Hùng Bá đi dắt ngựa, hắn cùng Chung Hồn, Lý Tín một lần nữa vào thành.
“Hồng ca, còn phiền ngươi đi thiết phô đặt giúp ta hai cái chảo cực lớn cùng mấy xe thiết châu. Phải làm trong thời gian nhanh nhất, tiền không là vấn đề.”
Đến Thanh Hà thành, Tống Khuyết dặn dò Chung Hồng thay mình mua sắm mấy thứ dụng cụ luyện công. Cho hắn mô tả kích cỡ của chảo lớn cùng thiết châu xong, Tống đại quan nhân cũng lách người đi Vân Hải Các.
.......
Vân Hải Các.
Có Vân Sơn dặn dò, đám hộ vệ nơi này đối với Tống lão gia là cực kỳ khách khí, vừa thấy mặt hắn liền lập tức tiến lên tiếp đón.
“Tống thiếu chào ngài, ngài là đến tìm Tổng quản sao?”
“Ân, đúng vậy! Vân Tổng quản cùng Cửu ca ở sao? Phiền huynh đệ thay ta thông báo.”
“Không cần như thế, Tổng quản đã dặn gặp Tống thiếu ngài lập tức dẫn đến khách quý phòng. Vừa hay hôm nay Tổng quản cùng Vân Cửu đội trưởng đều tại, để tiểu nhân cho ngài dẫn đường.”
Nói rồi hắn cho một đồng bạn đi thông báo người, chính mình ân cần dẫn Tống Khuyết đến khách quý phòng.
Ngồi trong phòng chưa được bao lâu, trà còn chưa kịp ngấm đây, ngoài cửa Vân Sơn cùng Vân Cửu đã dắt tay nhau đến:
“Tống thiếu, chúc mừng chúc mừng. Ta nghe nói hôm qua ngươi đại náo Kim Xà bang, thắng đi cả vạn lượng bạc còn thuận tiện đem nhân gia thiên kim tiểu thư tâm dắt đi. Lão hủ nghe mà bội phục cực kỳ.”
Người già tâm chưa già lão Vân vừa gặp mặt đã mở miệng trêu ghẹo.
“Ha ha, toàn là giang hồ đồn bậy thôi. Tổng quản chớ nên tin.”
“Cửu ca, đã lâu không gặp nhé!”
“Tống thiếu, đã lâu không gặp, phong thái còn hơn xưa!” – Vân Cửu lễ tiết thập phần đúng mực trịnh trọng cùng hắn chắp tay.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Cửu ca không thể không cảm thán. Giờ mới qua bao lâu, lần trước đối phương theo mình đến huyện thành với mục đích tìm kiếm cơ duyên đột phá đây.
Nhưng hắn là biết đối phương hiện tại đã xác xác thật thật bước vào Nhị lưu.
Chính Linh Giang phân bộ Vân Hi tiểu thư chính mình xác nhận chuyện này, đồng thời truyền lệnh, khiến hắn cùng Vân Sơn người không tiếc giá nào lôi kéo Tống Khuyết.
Nhớ lúc mới nghe tin đó, đừng nói là hắn, kể cả Vân Sơn cũng là bị dọa đến rồi. Quả thật kẻ này thiên phú quá kinh khủng nha.
Vì thế hôm qua nghe tin Tống thiếu đại náo Kim Xà, mọi người đều nói hắn ngông cuồng, may mắn Thiết Phi Long dễ nói chuyện... Chỉ có bọn hắn người hiểu, thiếu niên này cũng là có mấy phần nắm chắc trong tay mới dám làm như thế.
Tại nơi này thực lực vi tôn thế giới, đối với cường đại đã vượt xa mình Tống Khuyết, Vân Cửu cũng không dám như xưa tùy ý.
Thấy thái độ của Vân Cửu có chút quái quái, nhưng Tống lão gia cũng không quá để tâm, vui vẻ cùng người trên trời dưới đất trò truyện.
“Tống thiếu, ngươi chắc còn không biết. Mấy ngày nay Thiết Phi Long gia có thể nói náo nhiệt phi thường.
Nghe nói nhà hắn bảo bối nữ nhi một mực đòi đi tìm ngươi đây, vì chuyện này mà lão Thiết cùng hắn bà nương cãi nhau, hắn có lẽ bây giờ còn đang tại nhà hối lỗi diện bích. hôm này còn chưa ai thấy mặt cả.” – Vân Sơn cười trên nỗi đau của người khác cho mọi người kể chuyện lý thú.
Chậc chậc, lão Thiết tên tuổi bong bong vang dội vậy mà hóa ra cũng sợ vợ nha.
Đám nữ nhân quả thật không trêu chọc nổi, không thể dây vào.
“Thế nào Tống thiếu, Thiết gia tiểu thư vị kia ta cũng gặp qua. Ngoại hình không tệ, ngươi muốn hay không suy xét một chút?”
Nữ nhân kia chín phần sau này cũng giống mẹ, ta cũng không muốn mang một con sư tử về nhà nha.
Hơn nữa đối phương không phải gu thẩm mỹ của mình, Tống đại quan nhân quả quyết lắc đầu:
“Không hứng thú, ta tạm thời chỉ chuyên tâm luyện võ học. Chưa có nhu cầu tìm bạn lữ.”
Lời này không giả, dù sao bây giờ đang luyện đồng tử công cũng không thể dây vào nữ sắc. Vì thế câu này Tống Khuyết có thể mặt không đỏ tim không nhảy nghiêm trang nói thật.
Lão Vân người thấy vậy càng thêm kính nể, tuổi trẻ có thể chịu đựng được xung quanh dụ hoặc, thảo nào có thể có thành tựu như hôm nay. Vân Sơn phát từ phế phủ cảm khái:
“Tống thiếu tâm trí kiên định lão phu bội phục, chúng ta là thua xa.”
“Không biết ngươi hôm nay đến Vân Hải Các là có chuyện gì cần?”
Nghe Vân Sơn đi vào chính đề, Tống Khuyết lập tức đem mục đích chuyến này của mình cho hắn cáo tri.
“Là thế này, tại hạ muốn nhờ Tổng quản giúp ta mua sắm mấy vị thuốc, hơn nữa một ít thư tịch để nghiên cứu, đây là danh sách.”
Cầm tờ giấy mỏng trong tay, Vân Sơn chân mày là nhíu càng chặt. Chần chờ thử mở miệng:
“Dược liệu ngược lại không vấn đề, trong ngày sẽ cho Tống thiếu ngươi giải quyết. Nhưng này mấy quyển thư tịch, phật kinh vào đạo kinh, không biết ngươi là định....?”
Tống gia có thể nói hắn luyện công luyện đến mức tng trùng lên não, cần nghiên cứu điển tịch để trấn áp tà khí sao? Chỉ có thể nghiêm trang nói bậy:
“Chỉ đơn thuần là tại hạ tu vi tiến triển quá nhanh, tâm cảnh không theo kịp vì vậy muốn nghiên cứu chút phật đạo nhà điển tịch để phong phú tự thân thôi.”
Lão Vân cùng Vân Cửu người mắt nhìn nhau.
Huyền huyễn như thế, vì sao chúng ta nghe không hiểu.
Nhưng chỉ cần không phải có tâm đi tu là được rồi.
Thiên tài suy nghĩ tự nhiên khó đoán, Vân Sơn chỉ có thể một trận mãnh thổi:
“Tống thiếu ngươi quả thật chí hướng sâu xa, tập các gia chi trường để bổ bản thân chi khuyết. Việc này cứ giao cho ta, chúng ta sẽ thay ngươi sưu tập các loại kinh thư, cầu chúc ngươi sớm ngày võ công đại thành.”
Nghe lão Vân khen mà Tống lão gia cũng phải đỏ mặt. Nhưng mà rất biết nói chuyện sao, lại có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của ta, quả thật không tệ.
Tống gia tâm thần thoải mái, cười cùng người hỏi:
“Còn một chuyện nữa muốn hỏi Vân Tổng quản. Tiểu tử mấy ngày gần đây có mua một tiêu cục, chuẩn bị vận chuyển hàng hóa thông thương về Hoàng Diệp trấn và sau này sẽ là các trấn xung quanh nữa, không biết chuyện này đối với Vân Hải Các sinh ý có làm ảnh hưởng.”
Nghe thế Vân Sơn cười lên sang sảng:
“Tưởng chuyện gì, Tống thiếu ngươi cứ yên tâm đi làm. Buôn có bạn, bán có phường, chuyện làm ăn một người là làm không hết đấy. Chúng ta đối với đồng đạo luôn là tỏ thái độ hoan nghênh, ngươi cũng không cần lo lắng cạnh tranh sẽ dẫn đến bên hiềm khích.”
Chuyện thương trường, đối với đối thủ tất nhiên cần cho đả kích chèn ép. Nhưng lão Vân tự nhận Tống Khuyết chỉ là tiểu đả tiểu nháo, căn bản không uy hiếp được đến Vân gia bọn họ.
So sánh với việc kết giao người trước mắt, mấy chuyện này thật chẳng đáng là bao, nghĩ thế hắn cười chân thành:
“Tống thiếu ngươi trong việc kinh doanh có gì không hiểu hoàn toàn có thể hướng về ta hỏi. Lão phu tuyệt sẽ không keo kiệt giấu giếm, ngươi cứ yên tâm lớn mật làm. Làm càng lớn càng tốt, nếu cần Vân Hải Các sẽ cho các ngươi hậu thuẫn.”
Quan hệ bền chắc nhất là quan hệ có ràng buộc về lợi ích nha, trong lòng lão Vân sớm cười nở hoa. Nếu có thể dùng lợi ích trói buộc người này lên Vân gia chiến xa, như vậy bọn hắn lời to rồi.
Không hiểu lắm trong đầu lão già này cong cong quấn quấn. Tống gia ngược lại cảm thấy Vân gia người làm việc không tệ, rất khẳng khái trượng nghĩa. Bị lão già nhiệt tình cảm động Tống Khuyết chắp tay cám ơn:
“Vậy trước đa tạ Vân Tổng quản, nếu gặp chuyện gì khó khăn ta nhất định sẽ tìm ngươi hỏi ý kiến.”
“Ha hả, nên như thế. Chúng ta nhà nên hợp tác càng thân mật hơn nữa mới đúng.”
Mỗi người một ý tưởng nhưng các bên tâm tình đều đồng dạng vui vẻ hài lòng.
Chỉ là Vân Sơn không biết, hành động hôm nay của hắn chính là đang vẽ đường cho một đế chế thương nghiệp cự phách trong tương lai khởi bước. Tất nhiên đây chỉ là nói sau.