Ổ bi thép?
Lò xo?
Bánh xe bằng sắt?
Nghe Vô Thường đại Trại chủ yêu cầu chế tạo đồ vật, đám thợ rèn đầu như lọt vào trong sương mù.
Cái này... Đoán tạo doanh mấy người nhìn nhau
Vị này Vô Thường đại nhân tính cách không rõ ràng, sẽ không phải đầu óc suy nghĩ khác thường rồi tìm cớ đem chúng ta đám này không biết chiến đấu yếu gà răng rắc chứ?
Một vị dường như là đầu lĩnh trong nhóm thợ rèn cố nén tâm tình bất an, tiến lên run giọng hỏi:
“Trại chủ, ngài có thể hay không cho chúng ta miêu tả kỹ hơn một chút?”
Cái này làm khó Tống gia.
Tống Khuyết nãy giờ đang yêu cầu bọn họ chế tạo trục xe ngựa bằng sắt thép. Nhưng mọi chi tiết hắn không phải quá rõ ràng, chỉ mơ hồ nói ra được vài cái nguyên lý như thế.
Cho hắn xe hắn chỉ biết đi, hỏi hắn cấu tạo không phải đố người à? Hắn lại không phải Tony Stark.
Với trình độ động cơ học gà mờ như hắn, làm sao có thể giúp người giải thích kỹ hơn. Chỉ có thể căng da đầu cầm giấy bút vẽ ra mô hình, hàm hồ giải thích nguyên lý hoạt động, còn lại đành nhờ đám người này tự mày mò.
Cũng biết mình làm khó nhân gia, Tống đại quan nhân cũng không hề ra lệnh bắt buộc, chỉ dặn dò mấy người rút bớt thời gian thử nghiên cứu chế tạo thử xem. Được thì vui, không thì cũng không mất gì. Sau này còn nhiều thời gian tìm người.
Xác nhận Trại chủ thật sự chỉ muốn làm đồ vật không phải đến bới móc sau, Đoán tạo doanh đám người mới chính thức yên lòng, đợi Tống lão gia cùng Đao Tử rời khỏi liền chụm đầu vào xao bàn bạc.
Làm thợ rèn bọn hắn, có thể chế tạo ra phức tạp đồ vật cũng là một việc rất có tính khiêu chiến, mấy người cũng là nóng lòng muốn thử.
.....
Trên đường về, Đao Tử không nhịn được tò mò hỏi:
“Đại nhân, ngươi chế tạo xe ngựa thép để làm gì?”
Tống Khuyết cũng không có giấu giếm tất yếu, mở miệng trả lời:
“Ta định tự mình mở thương đội thông thương với Linh Giang Quận, nhưng con đường đi qua nơi này ngươi biết rồi đấy. Xe ngựa thông thường không dùng được mấy lần sẽ hoàn toàn báo phế, vì vậy ta muốn thử chế tạo một loại xe bền chắc, chở được nhiều đồ mà an toàn hơn.”
“Thì ra là thế. Đại nhân suy tính sâu xa.”
“Ân, dựa vào làm tặc là không có tiền đồ đấy. Đã chúng ta có ưu thế nơi này, không tận dụng nó hoàn toàn thì thật sự uổng phí.”
Cảm thán một câu Tống lão gia bỗng nhiên hỏi:
“Tô Răng Hô kẻ này hiện thế nào?”
“Hồi đại nhân, theo như điều tra kẻ này cũng không hoàn toàn làm ác, nhưng ngại hắn võ công không tầm thường, thuộc hạ không dám tùy tiện thả người hiện bây giờ vẫn đang bị nhốt trong lao.
Còn lại hắn trại những kẻ khác có tâm đầu hàng đều đã được thả, Mã Diện đại nhân đã đem người đánh tan, xé lẻ sắp xếp vào các đội ngũ cũ của trại chúng ta. Hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Ân, vậy cũng tốt. Cứ giam hắn mấy ngày đợi thế cục ổn định rồi thu hàng sau không muộn. Còn nữa, tìm hiểu xem Độc Long Nhãn hắn bằng cách nào vào tay được Quân nỏ, nếu có thể chúng ta cũng mua thêm mấy thanh.
À..., đưa một thanh đến Đoán tạo doanh, xem bọn hắn có thể hay không mô phỏng làm nhái.”
“Tuân lệnh Trại chủ!”
Công việc xong xuôi, Tống Khuyết đi dạo quanh trại một vòng, ló cái mặt cho các huynh đệ quen thuộc đồng thời uy hiếp đám tâm tư không thuần hạng người sau liền trở lại lưng núi, cùng lão Nhiếp, Hùng Bá mấy người tham khảo võ công.
cái đầu trọc chụm lại với nhau luyện võ, người ngoài không biết còn tưởng đến nhầm chùa đây.
Đợi đến bóng đêm dần sâu, Tống lão gia người mới lặng lẽ cho mở cửa trại âm thầm rời đi.
.......
Về đến Mai Trang, lúc này còn chưa ngủ Chung Hồng vội vàng tiến ra hỏi han.
“A Khuyết, các ngươi hôm nay đi đâu? Nghe hạ nhân nói các ngươi người vội vàng rời đi, không có chuyện chứ?”
“Hì hì, Hồng ca. Có một đám yếu gà muốn tấn công Hắc Thiết Trại, đại ca dẫn chúng ta người đi dẹp rồi. Ngươi không chứng kiến lúc đó, ta xông vào giữa vòng vây địch nhân tả xung hữu đột, đánh cho bọn nó kêu cha gọi mẹ.
Chậc chậc, tư thế kia cùng trong tiểu thuyết các anh hùng không khác là bao, hắc hắc hắc!”
Chưa kịp Tống Khuyết trả lời, lần đầu tham gia chiến đấu còn đang hưng phấn sục sôi Lý Tín đã không nhịn được cùng người chia sẻ, miệng như tép nhảy vậy lốp ba lốp bốp đem đầu đuôi câu truyện kể ra.
“Bên đó không có vấn đề gì chứ?” – Chung Hồng lo lắng hỏi.
Tống lão gia cười gật đầu cho hắn trấn an:
“Đã triệt để ổn định, nhân tiện còn dẹp yên được toàn bộ một dãy này. Sau này sẽ không có chuyện gì phát sinh nữa.”
“Vậy là tốt rồi!”
“Hồng ca, hôm nay ta không ở, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”
“Há, cũng chỉ có một việc nhỏ. Hôm trước ta đã tìm được mấy người làm, từ ngày hôm qua đã bắt đầu vào ở Mai Trang, tất cả đều là trung thực thành thật hạng người, có thể yên tâm sử dụng.
Còn nữa là Thiết cô nương, thi thoảng lại đến tìm ngươi một lần. Đối với Tống thiếu ngài quả thật là nhất kiến chung tình nha.”
Chung Hồng nói đến đây liền cười ái muội.
Tống gia đau đầu, chạy nhanh đổi sang chuyện khác:
“Đám vật tư hàng hóa xử lý thế nào rồi?”
Nói đến chuyện này, Chung Hồng lập tức hưng phấn:
“Toàn bộ rời tay rồi, a Khuyết, ta phải nói với ngươi. Chúng ta làm buôn bán là chuẩn cmnr, ngươi có biết vòng đi vòng lại một chuyến Hoàng Diệp trấn chúng ta kiếm được bao nhiêu không?
Là lượng nhé, trừ đi tất cả chi phí còn lượng. Nếu một tuần đi lần há không phải một tháng chúng ta có thể nhẹ nhàng kiếm , lượng!”
Nhìn hai mắt sáng rực Chung Hồng, Tống gia cười lắc đầu:
“Hồng ca, không thể như thế tính. Hoàng Diệp trấn khan hiếm vật tư, chúng ta mang đồ vào đó mới đáng giá tiền. Nhưng nơi đó thị trường chỉ có bằng đấy, nếu chúng ta mang đến quá nhiều không chừng lại khiến hàng ế, không bán được. Vì vậy theo ta cứ tháng đi một chuyến là hợp lý nhất.”
“Một tháng mới một lần, vậy không phải bây giờ chúng ta thất nghiệp à?”
Tống Khuyết buồn cười:
“Hồng ca, làm sao ngươi nghĩ không ra đây. Quanh Thanh Hà huyện đâu phải chỉ có Hoàng Diệp trấn, còn có trấn mấy chục thôn nữa đây, đó là chưa kể Linh Giang Quận chỗ này đại thị trường, yên tâm là có đủ việc cho ngươi.”
Nghe thế Chung Hồng mới vỗ đầu hiểu ra:
“Nhìn ta cái này đầu óc, đạo lý đơn giản như thế mà không nghĩ ra.”
“Ha ha, được rồi. Hồng ca ngươi cứ về nghỉ ngơi đi, đợi mấy hôm nữa lại tập kết thương đội đi các trấn xung quanh. Ta sẽ để Hùng Bá đi cùng bảo vệ các ngươi.”
“Được, a Khuyết ngươi mấy nay mệt mỏi rồi. Ta cũng không làm phiền nữa.”
Nhìn Chung Hồng đi rồi, Tống Khuyết mới đi về phòng mình tắm rửa nghỉ ngơi.
......
Từ ngày nhận thêm hơn người giúp việc, Mai Viên Sơn Trang mới coi như sinh động một chút nhân khí.
Mấy vị phụ nhân từ trời nam biển bắc tụ tập lại với nhau tự nhiên là không chịu được tich mịch, buôn dưa lê bán dưa cà cả ngày không hết chuyện.
Cũng may bọn họ coi như thành thật chăm chỉ, Tống lão gia cũng không khắt khe đời sống giải trí của mấy người.
Nhưng nếu Tống Khuyết biết đối tượng bàn luận của mấy vị bác gái này là mình người, Tống lão gia dù nho nhã lễ độ thế nào cũng phải thưởng cho mỗi người trăm roi không thể.
Chuyện là,
Mấy vị phụ nhân từ sớm quét dọn trang viên, nghe trong sân tiếng động mà cả người đỏ mặt rạo rực, suy nghĩ miên man....
.......
“Bành... bành.. bành..”
“Ah..... ah.... á”
“Hùng Bá, nhẹ điểm!”
“Khà khà, ta đã tận lực nhẹ nhàng rồi.”
“Gậy của ngươi quá dài, quá to. Ta không chịu được, nhẹ một điểm... á”
“Bành.... bành”
“Không không, không cần chỗ đấy.... á áaaaaa!”
“Hắc hắc hắc......”
“Bành bành... bành!”
.....
Mấy vị thiếu gia tuổi trẻ, tinh lực dư thừa, còn chưa hiểu tiết chế. Chiến đấu có thể nói hôn thiên địa ám, tiếng kêu vang vọng như sóng sô ghềnh đá liên miên không dứt. Để quét dọn mấy vị phụ nhân không biết nghĩ gì mà sắc mặt ửng hồng, tay chân hưng phấn phát run, thiếu chút đương trường cao trào.
“Hà thẩm, đã bắt đầu quét dọn rồi hả?”
Nhìn mấy vị tân người làm chuyên tâm dọn dẹp, dừng lại một chỗ tỉ mỉ lau dọn đồ vật sạch bóng như gương soi, Tống lão gia tâm tình hài lòng rất thân dân cùng mấy người chào hỏi.
“Á.. không.. ta cái gì cũng không biết!!!”
Đang mơ màng bị người đánh thức Hà thẩm giật bắn mình theo phản xạ chối, đợi nhìn đến người trước mặt mới sắc mặt đỏ rực lắp bắp chào:
“Thiếu... thiếu gia!”
“Ân, Hà thẩm. Nghĩ gì mải mê như vậy?”
Hà thẩm đỏ mặt lắc đầu:
“Không có gì thiếu gia, ta chỉ suy nghĩ linh tinh thôi.”
Vốn chỉ thuận miệng chào hỏi, Tống Khuyết cũng không truy vấn nhiều, gật đầu động viên mấy vị bác gái này mấy câu rồi nhanh chóng rời đi.
Đám kia bác gái lúc này mới thở ra một hơi, nhìn thiếu gia bóng lưng đi xa, cường tráng dáng người, anh tuấn khuôn mặt, sức dẻo dai hơn người mà than thở.
Thật tốt biết bao nam tử, chỉ tiếc!!!
Quá lãng phí rồi.
Nhìn về trong sân vẫn còn đang vang lên tiếng chiến đấu người.
Toàn bộ đều lãng phí rồi, phung phí của trời nha. Nếu như...
Haizzzz... không nói cũng thế.
......
Tiếp đến mấy ngày bận rộn trôi qua, Tống Khuyết người thu hoạch cũng cực kỳ phong phú.
Không nói Thiên Chuy Bách Luyện Thể hết thảy đều đã nhập môn, lúc này trên người bọn hắn da thịt đều dày quá một vòng. Lớp biểu bì đã bắt đầu trở nên bền chắc, dẻo dai như da trâu vậy. Đại giới là trừ ra Hùng Bá đen sẵn, huynh đệ Tống lão gia bây giờ làn da cũng đã trở nên ngăm đen, trên da còn có tính kim loại bóng loáng, ngày xưa bộ dáng anh tuấn tiêu sái coi như một đi không biết bao giờ trở lại.
Hơn nữa mấy ngày nay dạy ngốc Hùng chùy pháp, luyện lâu Tống Khuyết cũng thấy rất có tâm đắc. Môn này chùy pháp luyện đến tận cùng thế mà lại tham ngộ ra ý cảnh cử trọng nhược khinh, so với mấy môn đao pháp rẻ tiền hắn luyện cao thâm hơn không biết bao nhiêu lần.
Thế thì còn gì già mồm nữa, Tống đại quan nhân cũng lập tức để ý tập luyện. Sau này cũng có thể dùng cho tham khảo đao pháp chứ sao.
Hôm nay Hùng Bá đã cùng Chung Hồng đi vận tiêu, Tống Khuyết rảnh rỗi một mình cầm đôi búa lớn mới mua trong sân tập luyện, đang đến cảm giác thì nghe thấy nơi xa vang lên tiếng ồn ào.
Nhíu mày dừng tay, Tống lão gia vừa ra khỏi sân thì đã thấy có hạ nhân đến báo:
“Thiếu gia, lại là Thiết cô nương đến. Lần này Thiết cô nương quyết tâm gặp ngươi bằng được, đang nháo ầm ĩ ngoài cửa Trang Viên, ngài xem mau nghĩ biện pháp nha, Lê lão là không cản được người quá lâu.”
Tống Khuyết đầu to như đấu, nhưng trốn tránh cũng không phải biện pháp, hắn đành cắn răng đi ra gặp một lần.