Bất ngờ nghe giọng nói vang lên bên tai dọa Tống Khuyết cái chết khiếp, hắn không chút do dự quay đầu chạy. Trong lòng càng là cuồng mắng mình ngu ngốc.
Trước nay hắn không hề lo lắng qua Nhất lưu võ giả, vì trong đầu cứ đinh ninh rằng tại Ưng Giản Sầu này đám sơn tặc như lão Vân đưa tin tình báo, toàn bộ tối cao mới là Ngũ giai cao thủ.
Hơn nữa tự mình nghe ngóng cũng xác thực điều đấy khiến hắn bị tư duy quán tính lừa gạt, lâm vào lầm khu. Hôm nay thì lãnh đủ hậu quả, gặp được Nhất lưu cao thủ mai phục.
Kẻ đến có thể làm được chưa thấy bóng hình, giọng nói đã văng vẳng bên tai mình, Tống đại gia không chút nghi ngờ nào đó là một vị Nhất lưu cao thủ không sai.
Tống Khuyết hận không thể cho mình cái bạt tai, mồm nói không muốn bành trướng tâm tư lại bành trướng đến lợi hại, không biết từ lúc nào đã có thái độ coi rẻ người trong thiên hạ.
Nhưng bây giờ không phải lúc để trách móc bản thân, hắn chỉ biết cắm đầu cắm cổ quay người chạy.
“Tống Khuyết! Hôm nay ngươi chạy đằng trời!”
Từ trên vách núi một hắc ảnh mặc đấu bồng như u linh vậy quỷ dị bay lượn, chân không chạm đất chỉ khẽ dẫm lên mấy ngọn cây, cả người lập tức bay xa hàng chục trượng, nhấp nhoáng mấy lần đã thình lình xuất hiện giữa sơn đạo, chặn lại đường lui của hắn.
Thật tốt khinh công, thật nhanh tốc độ. Hơn nữa nghe kẻ này vậy mà có thể gọi tên chỉ đích danh mình, Tống Khuyết trong lòng cũng từng đợt run lên, lập tức dừng lại chắp tay nặn ra nụ cười cương cứng:
“Ha ha, không biết tiền bối có hay không nhận nhầm người, ta tên gọi là A Ngưu, không quen biết ngài nói cái gì Tống Khuyết hay không Khuyết.”
“A Ha ha.... Khặc khặc...”
Chỉ thấy bóng đen kia cười lên quái dị, cất giọng như bị người bóp chặt họng khàn khàn âm trầm:
“Không cần cho ta giả ngu, ta cũng không cần biết ngươi là ai. Chỉ cần biết ngươi hủy ta Luyện Thần Đỉnh, giết ta quỷ nô không sai là được.
Khặc khặc, thật sự là ông trời có mắt, phí công bản tôn mấy lần dò la ngươi không có tin tức, hóa ra âm thầm trốn lên núi làm tặc, giỏi tính toán a.”
Nghe hắn nói chuyện, Tống Khuyết trong lòng một mảnh lạnh buốt, khô cằn mở miệng:
“Ngươi là Huyết Y Tôn Giả?”
“Hắc hắc, ngạc nhiên chưa? Xem ra Lữ Thành Tài tên phế vật kia đã khai ra không ít tin tức sao? Khặc khặc, như thế bị Thực tâm quỷ phệ hồn gặm tâm mà chết cũng là không oan uổng cho hắn một chút nào.”
Thì ra thế, xem ra Lữ lão tặc chết cũng không phải chủ đích mà bị kẻ này phía sau động tay động chân.
Nhưng bây giờ Tống Khuyết cũng không rảnh quản cái này, hắn âm thầm lui mấy bước ra sau, trong lòng cấp tốc tính toán.
Đường về bị Huyết Y Tôn Giả chặn đường, phía sau lưng người Sa Mách Quyền cùng Chân Hòa âm thầm tách ra hình thành tam giác vây công hắn. Có vị Nhất lưu cùng Nhị lưu cao thủ nơi đây, hôm nay quả thực là cửu tử nhất sinh.
Hờ hững đem Tống gia hết thảy cử động thu vào trong mắt, Huyết Y Tôn Giả cười lạnh:
“Muốn chạy trốn, hắc hắc... Giết hắn!!!”
Lệnh vừa ra, Tống Khuyết cũng không chần chờ cả người bắn vọt về phía Chân Hòa.
Hồng chọn quả mềm mà bóp, trong người này nhìn kiểu gì cũng thấy thằng này là dễ bóp nhất, Tống đại quan nhân quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Nhìn con chuột trong lồng vậy mà hướng mình cắn một ngụm, Chân Hòa trong lòng cũng phát hỏa, dù tự mình biết trong người mình là yếu nhất, nhưng đây cũng thật sự trần trụi vả mặt nha.
Hắn gầm lên giận giữ, từ hông rút ra một thanh nhuyễn tiên quay múa, đầu roi như sống động độc xà, linh hoạt uốn lượn quỷ bí khó dò, bất ngờ hướng về Tống Khuyết sau lưng mổ tới.
Hôm nay ra ngoài vì che dấu tin tức, Tống gia chỉ mang theo song chùy, lúc này tay đồng thời hoạt động, tay trãi khẽ lật lấy khó có thể hình dung sự mềm dẻo vòng ra sau chặn lại độc tiên, nhất tâm nhị dụng tay phải hung mãnh quét qua Chân Hòa.
“Bành!”
Lực đạo vốn thua kém Tống Khuyết, lại khinh thường bất cẩn Chân Hòa không kịp chuẩn bị chỉ có thể vội vàng lùi lại, giơ tay đón đỡ. Vốn hắn chủ ý xảo kình đem Tống gia một chiêu uy lực di dời đi chỗ khác nhưng tiếc là lại đánh gia sai đòn này uy lực, lực đạo dư ba vẫn là đem Chân Hòa chấn động lùi lại mấy bước, trong người khí huyết cuồn cuộn.
Thừa ngươi bệnh muốn ngươi mệnh, Tống Khuyết mắt hàn quang lóe lên, đôi chân bùng nổ sức mạnh một cước đá ra. Trước ngực lộ ra không môn Chân Hòa kinh hãi gần chết muốn xoay người né tránh nhưng làm sao vừa tiếp một búa cả người còn đang không hồi quá khí, chỉ có thể bất lực nhìn một cước này đá trúng lồng ngực mình.
“Ầm... phốc!”
Phế bỏ được một người, lúc này tình cảnh Tống Khuyết cũng chưa khá hơn là bao. Sa Mách Quyền nhân lúc này đã đuổi đến nơi, hắn cũng không có ý định gì ra tay giúp đỡ đồng bọn chỉ có chính là toàn lực một kiếm hướng hậu tâm Tống gia đâm tới.
Kiếm này vừa nhanh vừa hiểm, Tống Khuyết dù luyện Thiên Chuy công tiểu thành ăn vào một nhát cũng đảm bảo trái tim bị đục lỗ. Hắn không dám lơ là vội vàng dùng phản xạ linh hoạt hơn người khó khăn lắm giơ búa lên đón đỡ.
“Keng... keng!!”
Hai người lực đạo không xê xích bao nhiêu, Tống Khuyết vội vàng tiếp chiêu tự nhiên chịu thiệt, bị Sa Mách Quyền một kiếm đầy lùi lảo đảo về phía sau.
Cơ hội như thế, đối diện địch nhân cũng không cùng hắn nhân từ nương tay, kiếm chiêu như cuồng phong bạo vũ đâm tới tấp về hắn trên người yếu hại.
Chật vật chống đỡ một lúc, dựa vào hơn người thể lực, sức mạnh cùng nhanh nhẹn, Tống Khuyết chầm chậm hoãn lại thế cục, bắt đầu cùng đối phương chu toàn. Nhằm chuẩn nhân cơ hội Sa Mách Quyền công lâu hụt hơi, hắn quyết đoán tiến vào Siêu Thần trạng thái, đôi búa trên tay mang theo vạn quân chi lực hung ác tấn công.
“Keng keng.. keng....”
Tiếng kim thiết giao tranh trong đêm vang lên chói tai, Sa Mách Quyền khổ khổ chống đỡ mấy chiêu mà tay chân cảm thấy như bị rụng rời, lòng kinh hãi tột độ.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao đối phương liên tiếp dùng mãnh chiêu như thế còn chưa có dấu hiệu thoát lực, chẳng lẽ người này làm bằng sắt không bằng?
Tống gia cũng sẽ không thay hắn giải thích, trên tay lực đạo tăng rồi lại tăng, liên miên bất tận dường như dùng mãi không hết lực sức lực như thế.
Sa Mách Quyền bị đánh cho khí huyết sôi trào, một ngụm khí nhẫn nhịn không được phát tiết khiến cho mặt mũi đỏ bừng, không chống đỡ phải lùi thân né tránh đứng thở phập phồng.
Cơ hội khó được, Tống Khuyết không dám ham chiến liền mừng rỡ cướp đường mà chạy.
“Hừ, một đám phế vật.”
Nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn Huyết Y Tôn Giả thấy mình thủ hạ người vậy mà còn không đánh lại một thằng nhóc, sắc mặt không phải quá đẹp buông lại một câu rồi nhảy người như quỷ mị bám theo Tống Khuyết.
Cảm nhận phía sau tặc nhân càng ngày càng gần Tống lão gia âm thầm kêu khổ, khuyết điểm của Thiên Chuy Bách Luyện Thể bây giờ thấy rõ, so với trước kia hắn trở nên cồng kềnh quá nhiều, bất kể tốc độ hay sự linh hoạt cũng bị giảm xuống một mảng lớn.
Nếu như trước đây, chạy vào rừng cây rậm rạp hắn còn nắm chắc , thành đào thoát, vậy bây giờ kể cả cơ hội chạy được vào rừng Tống gia cũng bi ai phát hiện là không có.
Nghe tiếng xé gió sau tai vang lên, qua Lĩnh Vực hắn đã sớm biết rõ đối phương sau lưng tay co thành trảo đang hướng đầu mình vỗ tới. Uy lực cỡ này có lẽ đại thành Thiên Chuy công cũng không có tác dụng mẹ gì, kết quả cuối cùng hẳn cùng đập dưa không sai biệt.
Biết trốn không được Tống Khuyết cũng là liều mạng, Siêu Thần trạng thái thiêu đốt đến tận cùng, hắn mãnh liệt quay người quát lớn, tay cầm búa dựng lên như ma thần giáng thế điên cuồng đập xuống.
Liệt Địa chùy.
Huyết Y Tôn Giả gặp chùy thế bá đạo cũng không dám coi thường, chân khí dồn vào lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt lung linh yêu dị, trảo tay khẽ mở quay ngược lên trên vỗ mạnh vào chùy sắt, lấy tay trần cùng Tống Khuyết song chùy cứng đối cứng.
“Keng.. keng..”
Tiếng va chạm như kim thiết vang vọng, Tống Khuyết chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cuồng bạo phản chấn mà về làm hắn không tự điều khiển được, thân mình bay bọt ra sau gần chục mét, ngã lăn lộn ra đất mấy vòng hôi đầu thổ kiểm.
“Ồ!”
Huyết Y lão này cũng bị một đòn này cản lại thế xông lên, mở miệng phát ra nghi hoặc nhìn về mình tay.
Bàn tay hắn bây giờ cũng đỏ lên, đầu ngón tay cảm giác tê dại, vừa rồi một búa lực lượng tuyệt đối không phải là bình thường Nhị lưu võ giả có thể phát ra, đối với thiếu niên trước mắt hắn thấy hiếu kỳ càng sâu.
Tống lão gia cũng không có thời gian hỏi hắn nghĩ gì, ngã mấy vòng đầu váng mắt hoa, thấy đôi phương đã dừng lại hắn liền vắt chân lên cổ mà chạy, tuyệt không dám lãng phí một giây một khắc nào.
“Khặc khặc, ngươi chạy không thoát!”
Thấy đối phương trốn vào trong rừng, Huyết Y Tôn Giả không chút hoang mang cười mỉa, thân hình hóa tàn ảnh nhanh chóng biến mất tại chỗ.
.....
“Ầm ầm...”
“Keng... bành...”
Trong rừng cây tiếng nổ vang lên không ngớt, Tống Khuyết lúc này trên người quần áo đã tàn tạ không chịu nổi, trên lưng và cánh tay cũng bị đối phương để lại mấy đạo thật sâu vết máu.
Càng đánh tâm trạng hắn càng tuyệt vọng, đối phương thân pháp quả thật nhanh như cắt, thoát ẩn thoắt hiện khiến người khó lòng phòng bị. May mà hắn có Lĩnh Vực hộ thân, nếu không cũng đừng hòng xoay sở.
Dù là như thế chiến đấu từ này đến giờ hắn vẫn luôn không thể thoát thân, đối phương như ròi bọ đeo bám thật sát khiến Tống lão gia tinh thần hỏng mất.
Huyết Y lão tặc này chiêu thức cũng thật sự tinh diệu tuyệt luân, tay hắn trảo công lúc thì âm nhu lúc cương mãnh, khi thì sắc bén khi lại mềm mại như bông, đối với lực lượng vận dụng quả thật làm Tống Khuyết hô to mở mang tầm mất.
Cũng may đối phương quát lui kẻ chân chó kia đến giúp đỡ, nếu không Tống Khuyết quả thực không chống được quá chục chiêu.
Nhưng là như thế, tình hình hắn bây giờ cũng như mành treo chuông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người một trảo đánh chết.
Thực mẹ nó hối hận, vẫn là tâm tính quá bành trướng quấy phá.
Tống lão gia trong lòng một mảnh đắng chắt.