Tống Khuyết về đến trại, Nhiếp Phong đám người sớm chờ lo lắng không yên liền vội vã chạy ra vây quanh hắn hỏi thăm.
Thấy Tống gia trên người thương thế, quần áo rách nát như khất cái, mọi người không khó đoán hăn vừa trải qua một trận chiến thảm liệt, Hùng Bá mắt hung quang lẫm liệt, ồm ồm khó chịu hỏi:
“Thiếu gia, là ai làm thương ngươi? Để ta cho ngươi báo thù, ta quyết không đem hắn đập ra bã không thể?”
Vỗ vai trấn an nhà mình trung thành tiểu đệ, Tống lão gia ra hiệu cho mọi người theo mình đi vào phòng mới bắt đầu đem chuyện nói ra.
Tất nhiên việc gặp Huyết Y Tôn Giả cùng luyện Hấp Tinh Đại Pháp hắn một chữ không đề cập, chỉ gắn cái thiện ý nói dối. Dù sao việc này thêm người biết cũng không có chỗ tốt gì.
“Không cần lo lắng, là Tỏa Lâm Trại Trại chủ Chân Hòa cấu kết người ngoài muốn mai phục ta cùng Hùng Kê Trại Sa Mách Quyền muốn chưởng khống toàn bộ Ưng Giản Sầu, tất cả đã bị ta cùng Sa Mách Trại chủ giải quyết.
Lão Nhiếp ngươi lập tức cho triệu tập nhân thủ, bây giờ mang người đi cùng Hùng Kê trại san bằng Tỏa Lâm trại cho ta, thu hoạch tài vật giấu được thì giấu, không được cùng bọn hắn chia đôi.”
“Xong việc nhớ cho một bó đuốc thiêu rụi nơi đó, từ nay Ưng Giản Sầu này tất cả đều phải nghe theo hai trại chúng ta điều lệnh.”
Cái cớ này hắn cùng lão Sa Mách trước đó đã cùng nhau thống nhất, mọi người nghe vậy cũng không nghi ngờ gì. Một đám hưng phấn xoa tay:
“Thiếu gia, để ta đi đem đám tặc nhân đó đập bẹp cho ngài hả giận!”
Nhìn Hùng Bá ánh mắt hưng phấn, Tống gia cũng một trận đau răng. Không hiểu sao tên này lại hiếu chiến thịt huyết đến như vậy. Cũng may thằng này đối với hắn trung thành cảnh cảnh, Tống đại quan nhân liền thỏa mãn yêu thích của hắn.
“Được, vậy chút nữa lão Nhiếp cùng Hùng Bá ngươi dẫn đội. Lão Nhiếp ngươi xem tìm Đao Tử hay kẻ nào thông thuộc địa hình cho các ngươi dẫn đường.”
“Rõ, thiếu gia!”
người vui vẻ lĩnh mệnh.
“Thiếu gia, để nói việc thông thuộc địa bàn, ta cho ngài đề cử một người.” – Nhiếp Phong suy nghĩ một lát mở miệng nói.
“Ồ, là ai?”
“Thiếu gia còn nhớ Tô Răng Hô kẻ này?”
“Là một trong người lần trước dẫn người đến tập kích chúng ta, thằng này thế nào rồi?” – Tống gia trí nhớ còn không kém, tò mò hỏi.
“Ha ha, thiếu gia, kẻ này đã quy hàng chúng ta, thái độ còn tính hài lòng, bây giờ cũng đã lên làm đầu mục. Hắn làm dã phỉ xuất thân, đối với đường ngang ngõ tắt trong Ưng Giản sầu này quả thật không chỗ không biết, không chỗ không hiểu, để cho hắn dẫn đường chúng ta cũng có thể tránh được rất nhiều khốn nhiễu.”
“Vậy chính là nó, lão Nhiếp ngươi cứ tự quyết định, nếu kẻ này đã không có gì biểu hiện khác thường, có thể thích hợp ban cho thêm tiền tài và quyền lực, dù sao hắn một thân Tam giai thực lực cũng không thể uổng phí.”
“Thiếu gia anh minh, ta cũng có ý như thế.”
Gật đầu đuổi đi đám người, Tống Khuyết cũng không tiếp tục quản việc này. Lý Tín cùng Husky hằm hè xin đi hắn cũng không sao cả gật đầu đồng ý, dù sao chuyến này hẳn cũng không mấy nguy hiểm.
Nhưng dù nguy hiểm có thấp hơn nữa, Tống đại lão gia lần này là thật quyết tâm không rời trại. Bao giờ phục dụng Kim Cốt quả xong xuôi, xem thực lực tăng tiến thế nào hắn mới tính toán đến chuyện ló đầu ra.
Ngoài xã hội quá nguy hiểm, vẫn là ở nhà an toàn.
Tống cao thủ lần này thật túng.
Không sợ không được, nghĩ đến khi nãy chuyện bây giờ trái tim hắn còn đập thình thịch đây.
.......
Trở lại chuyện trước đó,
Khi Huyết Y Tôn Giả ép hắn tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp, vì mình mạng nhỏ Tống Khuyết tự nhiên rất cam lòng hi sinh lão Chân.
Nhưng khi chuẩn bị vận công hút khô đối phương, Tống gia tự nhiên trong đầu linh quang chợt lóe. Hắn bỗng nghĩ đến một phương án có thể hay không đem môn này công pháp tai họa ngầm tiêu trừ.
Đó chính là việc dùng Tesseract làm đan điền, đem kẻ địch một thân huyết khí trực tiếp chuyển vào trong đó biến đổi thành năng lượng tinh thuần nhất. Như thế hắn tự thân huyết khí sẽ không bị ảnh hưởng, sẽ không có sau này hậu quả khốn nhiễu.
Nghĩ liền làm, thời điểm đó hắn cũng chỉ có thể đánh bạc một phen.
May mà cả thế giới quay lưng lại với người xuyên việt, Tesseract còn trước sau như một đáng tin.
Tống gia thành công rồi.
Hắn thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn phát tiết trong lòng sợ hãi, từ nay về sau có người gọi hắn là Huyết Ma giáo nhân chính hắn cũng sẽ không tin.
Ngươi không tin? Muốn kiểm tra như nào mời tùy tiện.
Hơn nữa, một thân tu vi tứ giai tinh lực của Chân Hòa vậy mà so với năm lão sâm còn hơn không kém.
Như thế chẳng phải là....
A Di Đà Phật!
Tống gia sao có thể tà ác như thế? Chuyện này hẳn coi như ngoài kia đám ác nhân được Tống thánh tăng cảm hóa đã triệt để hối lỗi, trước khi chết muốn làm một chút gì đó cho toàn thể thế giới để bù đắp một phần tội lỗi của mình.
Hãy coi như đó là hiến tạng đi, hiến máu hay hiến xác nhân đạo đi, thuần túy vì mục đích y học.
Đúng vậy, vì khoa học, không liên quan đúng sai.
Tống Khuyết sảng khoái như thế quyết định rồi.
Hôm nay kinh hách hơi nhiều, thu hoạch cũng không tệ, hắn liền tắm rửa sảng khoái rồi về phòng dùng năng lượng điều dưỡng cơ thể, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chuyện bên ngoài từ giờ kệ nó đi, Tống gia là sẽ quyết không lo chuyện bao đồng.
Ngoài kia quá đáng sợ rồi!
............
Sáng hôm sau, Tống Khuyết sau khi thần luyện đang ngồi thưởng thức bữa sáng thì bị bên ngoài tiếng nhốn nháo kinh động. Đoán chừng lão Nhiếp bọn người trở về hắn cũng không vội ra xem, nhàn nhã trong phòng ngồi chờ.
Còn Tia Chớp từ đêm qua vẫn bị hắn cử đi theo dõi Huyết Y Tôn Giả để truy tìm hang ổ lão tặc này. Nhưng đáng tiếc phí công rồi.
Thằng này âm thầm nhảy qua tường thành trốn vào trong Quận sau đó rất nhanh liền mất dấu, Tia Chớp quan sát hồi lâu đến bây giờ còn chưa nhìn thấy người nào khả nghi. Trong thành nhân khẩu như vậy đông đúc, kiến trúc phồn đa hẳn cũng sẽ không tiếp tục tìm được hắn nữa.
Tống gia đối với kết quả này tuy có tiếc nuối nhưng cũng không quá nhiều bất ngờ, ra lệnh cho Tia Chớp trên đường bay về rồi.
Hôm nay thế thôi, nhưng sau này hắn là sẽ không dừng lại việc điều tra kẻ này.
Này ma nhân đối với mình biết tường tận gốc rễ, lại có năng lực uy hiếp đến chính mình sinh mệnh an toàn. Một ngày chưa trừ Tống Khuyết còn ăn ngủ chưa yên, cảm thấy như trong lòng có gai, sau lưng dấu độc xà, bất cứ khi nào cũng sẽ cho mình một nhát trí mạng.
Vì vậy mục tiêu hàng đầu bây giờ của hắn chính là tìm được thằng này, tiễn hắn về với Ma Tổ ôm ấp, Sa Mách Hùng đồng thời cũng cần phải chết, hắn biết quá nhiều rồi.
Không cần lo lắng Tống gia vũ lực thua xa kẻ địch, chỉ cần cho hắn tìm được, hắn sẽ có cách âm chết đối phương, đồng thời nói cho này lão cẩu.
Con người hơn nhau là ở cái đầu, đừng đùa với khách xuyên việt.
.....
Suy nghĩ miên man không được bao lâu, Hùng Bá mấy người đã hăng hái trở về, trên tay còn mang không ít thứ, quả nhiên sâu nắm được xét nhà diệt tộc môn học này tinh túy.
“Đại ca, chúng ta về rồi đây!”
Mới về đến nơi, Lý Tín đã không nhịn được khoe khoang, lần đầu được dẫn theo một đám tiểu đệ đi đánh nam dẹp bắc hắn quả thật hưng phấn hỏng rồi, toàn bộ đường về còn líu ríu không ngừng.
“Đại ca ngươi không biết, chúng ta đột nhiên tập kích khiến tặc nhân không kịp phản ứng, bị ta đuổi đánh chạy trối chết....”
Mỉm cười nghe tiểu tử này lải nhải một hồi, Tống lão gia mới quay sang hỏi:
“Lão Nhiếp, không có vấn đề gì chứ?”
“Thiếu gia, khi chúng ta đến nơi cũng vừa lúc gặp được Hùng Kê trại người, bên riêng phần mình phân công tấn công Tỏa Lâm trại. May mắn có Tô Răng Hô kẻ này dẫn đường bên mình người có thể nhẹ nhàng tránh qua nhiều bẫy rập, cho địch nhân đến một cái tập kích bất ngờ.
Về sau lúc phân chia chiến lợi phẩm có gây ra một chút xích mích nhưng đều giải quyết ổn thỏa, không có chuyện gì khác biệt phát sinh.”
“Ta sơ bộ tính qua, tài bảo, vũ khí thu hoạch giá trị không dưới vạn lạng bạc, hàng quân ta nghe theo ngài cũng không thu nhận, sau cùng tất cả đều bị Sa Mách Trại chủ mang đi.
Trong phòng Chân Hòa còn tìm được mấy bản võ công bí tịch, Hùng Kê trại người cũng không thấy hứng thú lắm nên ta liền mang về.”
“Ân, làm rất tốt. Ngươi xem cho phía dưới người luận công ban thưởng đi, không cần tiếc tiền. Về sau nơi này chỉ còn trại chiếm cứ, giá xe hàng đi qua cũng cần đề cao, mỗi xe lượng đi, nhắc nhở người dưới thực hiện.”
Nhìn mấy người hoàn hảo trở về Tống gia đã thấy đủ hài lòng, thu nhập thêm thuần túy là dệt hoa trên gấm thôi, cũng không quá mức để ý. Hào sảng thưởng cho trong trại một đám tiểu đệ, có thể hữu ích đề cao lòng trung thành.
“Tuân lệnh thiếu gia, để ta cho người đêm nay tổ chức tiệc trại, báo tin mừng này cho mọi người.”
“Lão Nhiếp ngươi nhìn mà làm thôi, nhưng nhớ không được lơ là mất đề phòng.”
“Rõ, thiếu gia!”
Gật đầu hài lòng, hắn liền tiếp tục ngồi nhàn nhã thưởng trà. Những người khác ai làm gì thì cứ việc bận bịu, Hùng Bá lại hùng hục vác búa ra sân đập, Lý Tín tiểu tử này chắc lại đi ngủ bù giấc, dù sao người đã không thấy ảnh đâu.
Tống gia thấy vậy cũng không cấm lắc đầu, sau này vẫn là dựa vào ngốc Hùng này yên tâm một điểm.
Nghe xa xa dưới trại truyền đến không dứt tiếng reo hò, hẳn là lão Nhiếp đã đem tin tốt thông báo đi ra, Tống Khuyết cảm giác phá lệ thân thiết yên tâm. Ít ra ở nơi này mình có một đám tiểu đệ, không đến nỗi bị người tùy ý khi nhục nữa.
Như vậy xem ra, bồi dưỡng tay chân là một vấn đề rất cần thiết. Dù sao kể cả Tông Sư cũng không dám tùy tiện lọt vào vòng vây, nếu bị mấy doanh binh lính quấn lấy, Tông Sư cao thủ cũng như thường bị mài chết.
Tống gia không cầu có thiên quân vạn mã, ít ra có thực lực khiến hàng đầu cao thủ kinh sợ không dám loạn động là được. Nếu không sau này nơm nớp sống trong lo sợ quả thật không phải tốt đẹp gì cảm thụ.
Có thể học hỏi lão Nhiếp cách nuôi ra một nhóm tư quân trung thành, đừng như mấy đứa vô dụng bên này.
Lé mắt nhìn Husky mặt tiện tiện ngậm một chuỗi vòng châu báu lắc lư đuôi hiến ân cần dâng lên cho Manh Manh hắn cũng cảm thấy ê răng.
Liếm cẩu là không có tương lai đấy, đám này vô dụng đồ vật là không nhờ vả được gì.