Ta Muốn Làm Thiên Đao

chương 161: cược đấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian thong thả trôi qua, càng đến gần giờ Mùi, Thanh Hà huyện bầu không khí càng trở nên nóng nảy táo bạo.

Lúc này ngoài Đông môn đám người tụ tập đã đem con đường cùng ngoài thành bãi đất trống nhồi chật ních. Nếu ngươi không phải nhân vật máu mặt trong huyện, kể cả việc chen ra một chỗ đứng bây giờ cũng làm không được.

Cách cổng thành hơn m là một sân trống bán kính không dưới m, xung quanh được một vòng võ giả vây kín, nhường chỗ cho hôm nay nhân vật chính vị giao thủ.

Dù sao trận chiến này đối với Thanh Hà huyện ảnh hưởng quá to lớn, mọi điều coi trọng đều không quá dư thừa.

Còn chưa đến giờ Mùi, trong thành các đại nhân vật cũng đã hết thảy đông đủ, đều tụ tập cùng nhau đứng trên tường thành yên lặng chờ đợi.

Lỗ Thiên Hùng lúc này cũng đã có mặt, hiện đang đại mã kim đao ngồi giữa một đám Mãnh Hổ bang chúng. Nhắm mắt dưỡng thần thản nhiên tự đắc, một bộ nắm chắc dáng vẻ.

Bên cạnh hắn còn đứng không ít Tống lão gia cảm thấy quen thuộc khuôn mặt, vị kia Hổ thiếu gia từng bị hắn chặt một tay lúc này dù thương thế còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn cũng hào hứng đến đây hóng cuộc vui.

Nghe hắn miệng lải nhà lải nhải không ngừng chửi bậy chính mình, Tống lão gia nhiều khi thật muốn không màng đại cục cho thằng này một bàn tay đưa đầu hắn nhét ngược vào trong lỗ đít.

May mà bây giờ Tống gia định lực không tệ mới không để thảm án xảy ra, nhưng thù này hắn coi như nhớ kỹ.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, giờ quyết đấu ngày càng đến gần mà nhân vật chính một trong Tống thiếu hiệp còn chưa xuất hiện. Đám người đã bắt đầu nôn nóng ồn ào.

Trên tường thành Ngô Thiên cùng Vân Sơn cũng không khỏi cảm thấy có điều bất an.

Dù sao việc hôm nay lộ ra vẻ quá mức quỷ dị, không nói chuyện đánh cược kỳ lạ đến không hợp thói thường, cả ngày hôm nay bọn họ cho người mấy lần đến Mai Viên Sơn Trang tìm Tống Khuyết nhưng đều vô công mà về, đến bây giờ còn chưa nghe tin xác thực từ chính miệng hắn.

Ngoài ra còn Thuận Phong tiêu cục, Lý Tín một nhà tất cả đều có mặt đầy đủ. Vẻ mặt lo lắng nhìn về nơi xa xa quan đạo. Tống lão gia hôm nay muốn diễn cái trọn bộ nên từ đêm qua đã sớm dấu người, dù là thân quen nhất mấy người như Lý Tín cũng chưa nhận được mảy may tin tức.

“Đến rồi!”

Không biết ai gào lên một câu, tất cả mọi người đều tinh thần rung lên nhìn về từ phía xa quan đạo dần dần xuất hiện người, dẫn đầu đúng là Phi châu tù trưởng Alexander - Tống lão gia.

Ngô gia, Vân Hải các Vân Sơn cùng Lý gia đoàn người sắc mặt vui mừng. Ngô Thiên cùng lão Vân ỷ vào tu vi cao cường, không sợ hãi chút nào trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống chạy ra đón, những người khác cũng vội vàng lục tục đi theo.

Ngược lại Mãnh Hổ bang bên này xôn xao không nhẹ, dù sao kịch bản vốn là không có cuộc chiến này nha.

Tin người chết không nhận được, bây giờ nhân gia tìm đến tận cửa rồi.

Bang chủ! Tính sao đây?

Không thiếu người thần tình lo lắng nhìn về Lỗ Thiên Hùng nghi ngờ.

Đáng tiếc bọn họ vị này Giả - Bang chủ chú định là không thèm cho người khác giải thích đấy.

Chỉ thấy lão Lỗ trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh vô ba, chỉ là hờ hững đứng dậy chắp tay sau lưng, cao thủ khí tràng mười phần lạnh nhạt mở miệng:

“Hừ, Tống Khuyết, cuối cùng ngươi cũng dám lộ mặt. Lão phu còn tưởng ngươi sợ làm con rùa rụt đầu, đã sớm trốn mất dạng đây?”

“Ha ha, ngươi kẻ này bại tướng dưới tay còn chưa đủ tư cách dọa sợ bổn thiếu gia.”

Tống Khuyết người còn nơi xa, giọng nói đã như hồng chung đại lữ vang vọng bên tai mọi người, để đến quan chiến đám người tinh thần không khỏi phấn chấn. Tất cả ánh mắt tập trung quan sát vị này thanh danh hiển hách thanh niên tài tuấn là bực nào phong hoa tuyệt thế.

Theo khoảng cách kéo gần, đứng phía dưới đám người lúc này mới có thể thấy được trong truyền thuyết nhan như ngọc Tống gia.

Cao, to, đen, bóng.

“Rắc rắc..”

Mộ danh mà đến một đám tiểu thư khuê các vừa vén rèm châu nhìn lén đã cảm thấy ngực đau lợi hại, ái tâm bể tan tành, bi thương rơi đầy đất.

Thật muốn hét lên một câu: “Hải, quay xe!”

Nhìn xung quanh chen giọt nước không lọt dòng người, các nàng cũng chỉ có thể thương tâm đóng rèm, gục mặt trong xe khóc ngất. Đồng thời cũng không khỏi bội phục vị kia Thiết Ngọc Nương cô nàng.

Khẩu vị thật là mặn!

......

Nhìn chạy tới mấy người, Tống Khuyết cười hớn hở chắp tay chào hỏi.

“Bá phụ! Vân Tổng quản! Diệc ca!.....”

“A Khuyết, hôm nay ngươi đã đi đâu. Hại ta cùng mọi người đều vì ngươi lo lắng bất an, đến Mai Trang tìm mấy lần nhưng hạ nhân cũng đều nói không rõ ràng.”

Vừa gặp mặt, Ngô Diệc đã thay mọi người nói ra trong lòng nghi vấn. Nghe vậy Tống đại quan nhân nội tâm cũng cảm thấy ấm áp vô cùng, từ tốn trả lời.

“Ta mấy ngày nay võ công có đột phá dấu hiệu, vì vậy đã tìm chỗ bí ẩn bế quan một phen. Nếu không có Mãnh Hổ bang việc này cũng sẽ không ra ngoài, việc đột xuất không kịp thông báo, mong chư vị thông cảm nhiều hơn.”

“Ân, người đã không có việc gì là tốt rồi.” – Ngô Thiên lúc này nói.

“Hiền chất, Lỗ Thiên Hùng người này ta biết, gian xảo như hồ, hắn sẽ không dám làm việc không nắm chắc. Việc hôm nay tất có âm mưu gì che dấu, ngươi cần cẩn thận nhiều hơn.”

“Đúng vậy, cẩn thận có trá. Hắn Lỗ Thiên Hùng không có khả năng biết không địch lại ngươi còn ngu dốt giơ mặt chịu nhục, đây chắc chắn là một tràng âm mưu. Tống thiếu ngươi cần hết sức đề phòng.” – Vân Sơn cũng không nhịn được nhíu mày nói.

Đây tất nhiên là một tràng âm mưu, nhưng sẽ không nhằm vào Tống lão gia, Tống Khuyết cười gật đầu:

“Đa tạ bá phụ! Tạ Vân Tổng quản. Ta cũng nghĩ thế, nhưng dù hắn có âm mưu cỡ nào, dám cùng ta quyết đấu hắn Lỗ Thiên Hùng tất thua không nghi ngờ. Các ngài không cần lo lắng.”

Nghĩ đến trước mặt thiếu niên này võ công kinh người, Ngô, Vân người tâm trạng cũng yên ổn mấy phần, nhìn nhau cười gật đầu.

“Như vậy cũng đúng, nhưng vẫn không nên chủ quan, đề phòng có trá.”

“Tiểu tử rõ ràng!”

“Tống Khuyết, còn lề mề cái gì. Có dám hay không ứng chiến?”

Lúc này, dường như báo thù khó nhịn lão Lỗ đã không chờ đợi được, cao giọng hét lớn. Bên này Tống đại gia cũng không thể yếu thế, cùng mấy người gật đầu trấn an liền cười dài nhảy lên:

“Ha ha, đã ngươi lại muốn ăn đòn ta đây liền thỏa mãn chính là. Xuống đây!”

Lỗ Thiên Hùng không nói lời từ trên cổng thành nhảy xuống, chân xảo diệu đạp vai mượn lực mấy người đã phi thân tiến vào vòng tròn, cùng Tống Khuyết đối diện mà nhìn.

Đến lúc này, lão Lỗ vẫn không chút nào hốt hoảng, thần sắc lạnh nhạt trầm giọng quát:

“Tống Khuyết, đánh cược hiệp ước ngươi còn có dị nghị gì không?”

“Ha ha, đã ngươi Lỗ Thiên Hùng một lòng muốn giao nộp Mãnh Hổ bang cho ta, bản thiếu gia sao lại nỡ từ chối. Tự nhiên tất cả đồng ý.”

“Tốt, đã như thế bây giờ liền lập khế ước, tại đây chư vị xin mời cho chúng ta làm chứng việc này.”

“Tốt!”.... “Yên tâm, tất cả chúng ta đều có thể làm chứng.”....

Theo Lỗ Thiên Hùng quát lớn, xung quanh đám quần chúng đã không nhịn được kích động mặt đỏ bừng phấn chấn đáp lời.

Trên thành mấy người không thiếu lông mày nhíu chặt, đầu óc còn chưa hiểu ra sao.

Thật không biết lão Lỗ lần này là ăn nhầm cái gì thuốc thần kinh, thật mẹ nó tà môn. Chẳng lẽ gần đây phát hiện bản thân thích tự ngược, không ăn đòn không chịu được.

Những người này đều rõ ràng, đơn thuần quyết đấu Lỗ Thiên Hùng phần thắng gần như bằng không, dù sao nhân gia Tống Khuyết vừa mới gần đây đè hắn xuống đất ma sát một trận đây. Dù lấy cớ võ công tiến triển cũng không phải như thế ngồi hỏa tiễn bay lên trời sao.

Nhưng mà vẫn cứ như thế đâm đầu, cớ là vì sao?

Mãnh Hổ Bang nhóm bạn nhỏ người người bất an, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đổng Huyện úy cũng là mờ mịt, không rõ mình tên này tiểu đệ hôm nay trong hồ lô bán thuốc gì.

Ông Hồng đồng dạng đứng trong đám người, hai hàng lông mày nhíu thật chặt, không cấm cảm thấy từng đợt bất an.

........

Dưới sân, người Tống Khuyết cùng Lỗ Thiên Hùng cũng sẽ không quản chung quanh người nghĩ gì.

Việc ta ta làm đâu vào đấy lập khế ước, mời Huyện lệnh Từ Thanh, Huyện Uý Đổng Chính, Bộ đầu Ngô Thiên cho ký tên xác nhận. Hai bên còn đồng thời còn giao ra khế đất, giấy tờ các loại tài sản đưa cho người bảo quản.

Trong lúc này Đổng Chính còn không thiếu cho lão Lữ nháy mắt dò hỏi, nhưng hết thảy đều được nhận lại một nụ cười thâm bất mạc trắc cùng với cái gật đầu trấn an.

Tống Khuyết tài sản ngược lại đơn giản minh bạch, Mãnh Hổ bang bên này tuy có hơi phiền phức, nhưng tài sản chuyển nhượng đều được trong bang các vị trưởng lão cao tầng đã ký tên điểm chỉ sáng nay, tất cả đều không có vấn đề gì.

Khế ước thành lập.

Từ Thanh thay mặt quan phủ lớn tiếng tuyên bố việc này. Xung quanh bầu không khí bắt đầu nổi lên cao trào.

Xem ra lần này là đánh thật.

Mãnh Hổ Bang các tiểu bằng hữu nhìn nhau thiếu chút muốn khóc.

Sáng nay đi họp ta có ngủ quên sao? Vì sao hiện thực so với phương án chạy càng ngày càng lệch?

.....

Người khác nghĩ gì cũng đã không thay đổi được sự thật rằng khế ước đã thành lập. Đợi Từ Thanh người lui ra khỏi sân đấu sau, còn lại Tống Khuyết cùng Lỗ Thiên Hùng người cách nhau trượng đối đầu, trên thân từng người khí thế dần dần kéo lên, xung quanh người bắt đầu cảm thấy vô hình áp bách ập đến, tình hình hết sức căng thẳng.

Phong vân biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, địa khởi sát cơ, long xà khởi lục.

Gió lớn rít gào, không khí như có như không truyền đến tiêu điều sát cơ khiến người nghiêm nghị biến sắc.

Lỗ Thiên Hùng: (Chắp tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời, một bộ thiên hạ xá ta thì ai dáng vẻ) “Ngươi không nên tới!”

Tống gia: (Cúi đầu thâm tình nhìn trong tay mình đao, âu yếm như trong đời trân quý nhất đồ vật) “Nhưng ta còn là tới.”

Lỗ Thiên Hùng: (Thở dài tiếc hận) “Tới ngươi sẽ không còn đường quay về, đây chính là ngươi số mệnh.”

Tống gia: (Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định) “Ta không tin số mệnh, chỉ tin trong tay mình đao.”

.....

Khí tràng này, giọng điệu này, thật cao thủ vậy!

Một đám Thanh Hà giang hồ dễ nhũi làm sao trải qua chiến trận phong tao như thế, tất cả không nhịn được kích động mặt mũi đỏ rần, trợn to hai mắt muốn chứng kiến trận này đỉnh phong quyết đấu. Hiện trường không khí phút chốc đẩy lên cao trào.

Tống A Ngưu Đạo diễn: Perfect! Đạo cụ vào chỗ, diễn viên vào chỗ.

Action!

“Lỗ Bang chủ, mời!”

“Tống thiếu hiệp, mời!”

“Ầm!”..... “Keng!”

Mọi người chỉ nhìn thấy tàn ảnh lóe lên, dưới đất nơi người vừa đứng nổ ra hố sâu lớn, người đã quấn vào nhau giao thủ mấy chục chiêu, tiếng binh khí va chạm leng keng nối liền không dứt.

Hôm nay Tống lão gia tất nhiên là dùng đao, lão Lỗ cũng được hắn ưu ái cho dùng một bộ quyền sáo, đầu ngón tay còn được gắn mấy lưỡi vuốt sắc nhọn nhìn cùng hổ trảo không khác là bao.

Quen thuộc Lỗ Thiên Hùng mấy người không khó phát hiện, lão Lỗ lần này quả thật là siêu thần phát huy, chiêu thức tầm đó bất luận tốc độ, uy lực đều tiến bộ vượt bậc, vậy mà ẩn ẩn có thể cùng Tống Khuyết đấu cái ngang tay.

Vốn đã tâm chìm xuống đáy cốc một đám Mãnh Hổ Bang người như vớ được cọng cỏ cứu mạng, cả lũ kích động khó dằn bắt đầu khản giọng cho Bang chủ trợ uy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio