Mai Trang,
Trong phòng mình, Tống Khuyết đang đem Giang Hồ Ký Sự cái này bản mới nhất nhanh chóng lật qua, cuối cùng mới tại phần gần cuối thấy một ô nhỏ nói về mình.
Không quan tâm vị trí không được tốt lắm, hắn hăng hái bừng bừng giơ sách lên đọc. Dương Mật, Dương Tử tiểu nha đầu cũng hiếu kỳ rất nhiều, chia ra bên ép sát vào lưng hắn thò đầu nhìn lén.
“Tống Khuyết,
Dương Nam Đạo, Linh Giang Quận, Thanh Hà huyện nhân sĩ, Nguyệt Khuyết Các Các chủ.
Năm nay tuổi, phụ mẫu song vong, bình thường sơn dã gia đình xuất thân. Tu vi Ngũ giai, trời sinh thần lực, nghe nói hơn tuổi đã có thể tự mình vào rừng săn thú kiếm sống, tay không xé rách hổ lang.......
Chiến tích: Ngày mùng tháng chạp, cùng Nhất lưu cao thủ Phong Ma Côn Cổ Hà giao thủ trăm chiêu mà không bại, sau đó hợp lực cùng người nữa đồng dạng có Ngũ giai tu vi đem Phong Ma Côn đánh bại.
Xưng hào: Hắc Kim Cương!”
Hắc, từ đó một lần chiến đấu mới qua chưa được hai chục hôm. Thiên Nhai Hải Các người tốc độ thu thập tin tức cũng quá khủng bố đi. Còn trừ đi thời gian in ấn, vận chuyển, vậy bọn họ là chỉ tốn , ngày là đem mình tin tức tra ra cái , phần đấy, ghê gớm! Thật sự ghê gớm!
Thực ra Tống Khuyết nghĩ nhiều, trước đó hắn đánh ngang Chúc Doãn Minh cũng đã gây nên người chú ý, Thiên Nhai Hải Các khi đó đã đặc biệt thu thập hắn tin tức một phen, bây giờ chỉ là đúng dịp sử dụng ngay trong số mới nhất này thôi.
Không ngờ lại để Tống đại quân nhân kính sợ một lần.
Ca bây giờ cũng đã là người có danh hào, được giang hồ nhân sĩ trọng vọng – Tống tiện nhân đắc ý nghĩ.
Hắc Kim Cương Tống Khuyết!
Phẩm vị cái này mới xưng hào, Tống gia càng lúc càng thấy không đúng.
Có gì đó sai sai.
Hắc = đen, Kim cương = khỉ đột.
Cái đệch!
Tống Khuyết lập tức trợn tròn mắt.
Nghĩ đến sau này ra đường người khác liền lớn miệng hô hắn một tiếng Tống Khỉ Đột, đây là khen người hay chửi người vậy?
Nghĩ thông những này Tống gia mặt chính là đen càng thêm đen, trong đen mang đỏ, lệ khí so với Hùng Bá còn khủng bố hơn từ trong cơ thể hắn tản ra khiến trong phòng mấy người đều không khỏi rùng mình.
Dương gia tỷ muội sợ hãi chạy lùi ra sau một lát, lão Nhiếp cũng là biến sắc vội vàng dò hỏi:
“Thiếu gia, chuyện gì?”
“Hừ, Thiên Nhai Hải Các khinh người quá đáng!”
Bỏ lại một câu không đầu không cuối, Tống tặc giận dỗi liền ném xuống Giang Hồ Ký Sự, hậm hực trở về phòng riêng, thanh kia mới Danh đao cũng không có tâm tình đi quản.
Kia mấy người sờ không được đầu óc, vội vàng cầm báo lên xem Thiên Nhai Hải Các người làm sao lại đắc tội thiếu gia nhà mình rồi. Nhưng xem đến mấy lần còn là chưa hiểu ra sao, chỉ có lão Nhiếp lòng có ngờ ngợ, nhưng cũng là đợi đến hôm sau thăm dò thử Tống gia ý niệm mới là chính thức hiểu ra.
Một đống bá khí danh hào không lấy cũng thôi đi, ít ra như cái gì Người Sắt, Chiến Binh Báo Đen, Hổ Đen gì đấy còn chấp nhận được. Cái này cho hắn lên một cái danh Khỉ Đột, vậy không phải hủy người hình tượng, cố ý làm xấu đi Tống gia quang minh vĩ ngạn phong tư hả.
Tống tặc quả thật đem Thiên Nhai Hải Các người hận chết rồi, đóng kín cửa phòng hắn liền đem từ trong không gian một cuốn sách nhỏ ra cẩn thận ghi chép.
Chỉ thấy trên sách có mấy cái tên, có cái còn nguyên, có cái bị người dùng mực đỏ gạch ngang, lem luốc cực kỳ.
Trên cùng cái tên vậy may mắn còn giữ nguyên vẹn, chỉ thấy viết:
“Huyết Y Tôn Giả - Tử thù
Đỗ Như Hối – Đại thù....”
Cố gắng chen mất trên đầu một khoảnh trắng nhỏ, Tống tặc cắn răng nghiến lợi ghi chèn một dòng chữ sau đó tâm tình mới khá hơn đôi chút.
“Thiên Nhai Hải Các – Tử, tử, tử, tử thù!!!!!!”
Thảo nào lão Thiết nói tùy tiện lấy tên hay xưng sai người danh hào cũng có thể gây ra thảm án, lần này Tống Khuyết là thật tin.
Thù này ca nhớ kỹ!
.......
Ngày tết cận kề,
Mấy ngày này Tống lão gia đó cũng là bận đến chân không chạm đất, không phải tiếp đón người đến chúc tết vậy cũng là vào thành cho Từ Thanh, Ngô Thiên, Lý thẩm mấy người chúc tết. Phát tiền thưởng, quà tết cho trong Các các vị huynh đệ, gặp mặt động viên thăm hỏi để mọi người cảm nhận được đến từ vị này Các chủ sự quan tâm.
Tống Khuyết lười thì lười nhưng vẫn biết những việc này là không thể qua loa đấy, Nguyệt Khuyết Các trải qua khó khăn không nhỏ mới có thể quy tụ được nhân tâm như bây giờ. Hắn có thể không làm gì nhưng thi thoảng vẫn phải đứng ra lộ cái mặt, nhất là những dịp lễ tết thế này càng phải đột xuất hình tượng thân dân, nếu không để phía dưới huynh đệ cảm thấy bị lãnh đạm, vậy lòng người cũng sẽ rất dễ tan.
Chính vì thế hắn những ngày này là mệt thành cẩu, đi Tổng bộ, thăm Tửu trang, Thiết Xưởng, ngó qua Lãng Bạc Hồ công trình, động viên Tô Răng Hô một nhóm trạm thu phí. Chỉ riêng việc phát tiền thưởng cũng đủ để hắn gãy tay, tiền đó là ào ào chảy ra ngoài để Dương Mật tiểu nha đầu thương tâm gần chết.
Nghĩ đến sau tết lại đến một lần nữa như vậy, Tống gia cũng là tâm mệt.
Làm lãnh đạo cũng không dễ dàng nha!
Đến tận tết hắn mới coi như chính thức được nghỉ ngơi. Thăm người tất cả đều thăm, chúc tết người cũng đã hết thảy đều đến, bây giờ liền là thời gian nghỉ ngơi.
Qua lại trong sân chỉ huy lão Nhiếp cùng đám hạ nhân chuẩn bị đồ đạc, Mai Trang không khí lúc này sôi động đến không được.
Gói bánh chưng,
Giã bánh giầy,
Cuốn pháo,
Tuy là tất bật nhưng vui vẻ vô cùng.
Cây nêu tràng pháo bánh chưng xanh,
Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ.
Tết năm nay hắn đó là chuẩn bị đủ hết, bây giờ trong nhà có điều kiện, Tống Khuyết cũng không ngại đem mấy phong tục truyền thống bên kia phục nguyên sang bên này.
Đối với hắn mà nói, chỉ nhìn thấy mấy thứ này hắn mới chân chính cảm nhận được tết đã về. Đó cũng coi như là những kỷ niệm đẹp để nhớ về cuộc sống ngày xưa đi.
.......
Đêm giao thừa,
Cùng Hùng Bá, Nhiếp Phong, Đao Tử, Dương Mật, Dương Tử cùng mấy con sủng vật ngồi quây quần bên mâm cơm, Tống Khuyết trong lòng phá lệ ấm áp.
Tiếc là Lý Tín cùng Chung Hồng tất cả về mình gia, không thể qua đây đón năm mới cùng hắn. Trong Các ngoại trừ Thẩm Tử Minh hay Thiết Phi Long mấy người hộ khẩu trong huyện, còn lại các vị Trưởng lão cũng đã xin nghỉ phép về thăm nhà gần hết.
Đây là cái tết ấm cúng nhất của hắn từ trước đến giờ, tiền kiếp làm cô nhi, sang bên này cũng không cha không mẹ, đến dịp cuối năm cũng chỉ ghé qua Lý gia một lát rồi về. Cùng đông người như thế này đoàn viên vậy hắn là lần đầu tiên.
“Năm cũ qua đi năm mới sắp đến, chúng ta trước đốt pháo cho vui bầu không khí, xua đi cái rủi rồi dùng cơm tất niên.”
“Yahhh, thiếu gia, để ta châm lửa có được không?” – A Tử lúc này hưng phấn bắt lấy tay hắn làm nũng.
Mấy ngày này chính là Tống gia dắt theo nàng cuốn pháo, tiểu nha đầu cũng thử nghịch qua mấy lần, đối với nó tiếng nổ giòn vang cực kỳ yêu thích. Vì thế lúc này lập tức xung phong nhận nhiệm vụ.
Tống Khuyết cũng không từ chối, sủng nịch vuốt nàng đầu nhỏ cười:
“Được, nhưng cẩn thận một chút. Đứng xa một chút, đừng để nổ thương thân rồi.”
Đối với hắn mà nói mấy quả pháo nhỏ này uy lực tự nhiên so với muỗi đốt không khác bao nhiêu, nhưng tiểu mấy ngày gần đây mới thành võ giả mà thôi, hơn nữa không có như mọi người da dày thịt béo, lỡ may bị pháo lửa đốt thương vậy hắn phải đau lòng chết không thể.
“Hì hì, nô tỳ biết rồi.” – Dương Tử vui vẻ cười híp mắt gật đầu.
Chỉ thấy nàng chạy đi lấy que dài, buộc bùi nhùi vào đầu nổi lửa mới bắt đầu đứng xa xa đốt pháo.
“Đoàng... đoàng.... đoàng.....”
Liên tiếp tiếng nổ vang lên, tất cả điều hiếu kỳ nhìn trên không trung bay múa đỏ rực trời xác pháo, cực kỳ mỹ lệ.
“Thiếu gia, thật đẹp!” – Dương Mật say mê nói ra mọi người trong đầu tiếng lòng.
Điều kiện có hạn, Tống Khuyết cũng chỉ làm một dây pháo như thế, rất nhanh liền nổ xong rồi.
Dương Tử còn hưng phấn dẫn theo Ngộ Không, Husky đứa chạy lăng xăng khắp đất tìm mấy quả pháo rụng tiếp tục đốt, trong sân vang lên tiếng cười khanh khách không ngừng.
Một nhà người nhạc nhạc dung dung nhìn mấy tiểu vui đùa, hồi lâu sau mới sôi nổi dẫn nhau về bàn nhập tịch.
Dương Mật lúc này lấy ra một bình rượu bắt đầu cho mọi người châm tửu.
Rượu này màu đỏ tươi như hổ phách, hương lại thanh tân thơm nức mũi, chính là Tống lão gia tỉ mỉ ủ nhưỡng rượu ngon từ loại men lá còn lại. Nguyên liệu dùng là Hoả Long quả, một loại quả to bằng ngón cái chỉ bên thế giới này đặc hữu.
Thứ này khó tìm, vì thế hắn cũng mới chỉ sản xuất thử mấy chục bình để chính mình dùng thử như vậy, chuyện lấy ra buôn bán vậy còn cần chuẩn bị hồi lâu.
“Nào, mọi người, cùng nâng chén chúc mừng năm mới. Chúc chúng ta mọi người năm nay mọi chuyện đều gặp dữ hoá lành, vạn sự như ý.”
“Thiếu gia, chúc mừng năm mới!”
“Cạn!”
Kể cả Dương gia tỷ muội cùng mấy con sủng thú cũng sôi nổi kêu lên chúc mừng, cách đó không xa Tiểu Hắc cùng Tia Chớp đồng dạng lệ kêu một tiếng rồi mới bắt đầu cúi xuống xử lý trước mặt mình đồ ăn.
…..
Vui sướng cùng nhau tận hưởng dịp này mỗi năm mới có một lần ngày lễ, đến tận khuya muộn, Tống Khuyết mới cùng Dương Tử, Dương Mật cùng Husky mấy đứa trở về phòng nghỉ.
“Thiếu gia, chúc ngài ngủ ngon!”
Nhìn tiểu nha đầu, nghĩ đến khi nãy cả trên mặt nét buồn thoáng qua, hẳn là lại nhớ về thân nhân đã mất, Tống đại quan nhân nổi lên mấy phần thương tiếc.
Khẽ vuốt nhẹ người đầu nhỏ, hắn cười an ủi:
“A Mật, a Tử. Không cần quá thương tâm, ta nghĩ cha mẹ ngươi dưới kia cũng đều muốn các ngươi có thể ngày ngày khoái hoạt.
Cứ coi đây như là nhà của mình, sau này có việc gì bản thiếu gia sẽ cho các ngươi che chở, nhớ chưa?”
Đôi tỷ muội vậy cảm động rối tinh rối mù, mắt đỏ lên thút thít gật đầu:
“Thiếu gia, cám ơn ngươi. Được gặp ngài là chúng ta may mắn!”
“Ha ha, năm mới năm me khóc cái gì, cười lên một cái cho bản thiếu gia xem nào.”
Cả lúc này mới mếu mếu máo máo vừa khóc vừa cười, bộ dáng cực kỳ ngốc manh.
“Ha hả, thế mới tốt sao. Đi ngủ đi!”
Vỗ nhẹ đầu đứa, hắn liền quay người đi về mình gian phòng.
“Thiếu gia!” - Dương Mật bỗng dưng gọi.
“Bộp!”
Đợi hắn quay đầu nhìn sang đã thấy nha đầu này kéo theo Dương Tử quỳ xuống, ánh mắt khẩn thiết nhìn lên, hẳn là lại có chuyện gì quan trọng muốn nói. Tống Khuyết trong lòng tức liền trầm xuống.