Vô biên vô tận hắc ám,
Giữa một không gian hỗn độn không có trời đất tối tăm, Tống Khuyết phân hồn như một cơn gió qua lại tìm kiếm khắp nơi.
“Có ai không?”
“Bảo bối, mau ra đây!”
......
“Con trai, đừng sợ, ba ba đến đón ngươi đây!”
“Ngoan, con trai, mau ra đây với ba ba!”
Tống tiện nhân đi vào vùng này tinh thần không gian liền bắt đồng không giữ được miệng liên mồm ba hoa, quả thật thằng này cũng có mấy phần độc miệng chân truyền, kia Kiếm Linh rất nhanh không chịu được hắn lải nhải, lúc này hiện ra truyền lại thần niệm:
“Ngươi... ngươi là ai?”
Tống Khuyết vui mừng quá đỗi, quả thực là Kiếm Linh nha, hắn hớn hở hô lớn:
“Bảo bối, ta chính là cha của con đây, mau ra đây gọi ba ba!”
“Không.. không phải, đừng lừa ta. Ta là thiên địa sinh thành, ngươi mới không phải ta phụ thân đâu.”
Ấy zô, linh trí còn không thấp sao. Nhưng làm sao mà vượt mặt được Tống tiện nhân con cáo già này, chỉ thấy hắn bắt đầu dụ dỗ:
“Ai? Là ai nói với con những điều đó? Tất cả đều đều là lũ lừa gạt, lòng mang ý xấu muốn chia cắt cha con chúng ta. Ngoan bảo bối, ta thực sự là phụ thân của con nha. Sao con lại có thể nói ra những lời như thế, có biết vậy sẽ làm tổn thương rất lớn đến ba ba không?”
Vừa nói, một bầu không khí bi thương còn nhuộm đẫm không gian để tiểu gia hỏa kia cũng hơi chột dạ.
“Ngươi... ngươi nói ngươi là phụ thân ta, vậy có gì bằng chứng?”
Cạc cạc cạc, gái nhà lành ca còn lừa được nữa là, một tiểu chút chít chưa hiểu sự đời này thì có đáng gì.
Nghe Kiếm Linh giọng điệu có điều nôn nóng quan tâm, Tống lão gia bắt đầu vui vẻ truyền vào trong hắc kiếm một chút Tesseract năng lượng.
“Bảo bối, cảm nhận được đi, có phải hay không rất ấm áp thoải mái. Đó chính là huyết mạch tương liên cảm giác nha, ta đang truyền cho ngươi chính mình sinh mệnh lực, con có thấy cực kỳ thân quen không?”
Tesseract tinh thuần năng lượng vậy đối với vạn vật đều là diệu dụng, tiểu gia hỏa đắm chìm trong đó một hồi liền thoải mái không được, hưng phấn quát lớn:
“Ngươi.... ngươi thật sự là ta phụ thân!”
“Còn có thể là giả, bảo bối, mau ra đây gặp ta!”
Trong hư vô lóe lên một chùm hư ảo ánh sáng, nó rất nhanh liền đến trước mặt Tống Khuyết phân hồn ý thức, lượn vòng vòng xung quanh hắn kích động hô to gọi nhỏ.
“Ba ba, ngươi thật sự là ta ba ba? Ta cũng có ba ba! Ta cũng đã có người nói chuyện.”
Nhìn tung tăng như chim sẻ tiểu gia hỏa này, Tống đại quan nhân bất giác cũng lây nhiễm vui vẻ.
“Ba ba, vậy ta có tên không?”
“Có! Tất nhiên là có! Khi ngươi đản sinh ngày đó ta đã lấy cho ngươi một cái tên cực kỳ vang dội. Nhi tử, phải nhớ rằng tên ngươi chính là Thiên Đao! Ba ba gọi Tống Khuyết, ngươi chính là Tống Thiên Đao!”
“WOW, ta cũng có tên! Tên ta gọi là Thiên Đao!”
Tiểu gia hỏa sung sướng phát rồ hô to gọi nhỏ, bay càng lúc càng nhanh một hồi mới nghi hoặc:
“Ba ba, vì sao ta lại gọi là Thiên Đao.”
Tống tặc bắt đầu lắc lư rồi:
“Bảo bối, phải nhớ kỹ một điều, con mang trong mình huyết thống của ta. Từ khi ra đời số phận con đã chú định ngươi sau này chính là một thanh tuyệt thế thần đao, vô kiên bất tồi, không thể đánh bại thần đao, tại thế gian này có thể trảm tiên trảm thần chí cao vô thượng Thiên đao. Nhi tử, ngươi nhớ chưa!”
Giọng nói trầm ấm mà cao vút, nghe vào để tiểu gia hỏa kích động sôi trào, sục sôi quát lớn:
“Nhớ rõ phụ thân!”
Tiện đà hơi băn khoăn khó hiểu:
“Phụ thân, vì... vì sao ta hình dáng bên ngoài lại.. lại trông giống một thanh kiếm?”
Tống lão gia thở dài, thân mật tiến lên xoa đầu nó, truyền cho nó một chút năng lượng nữa để tiểu gia hỏa thích thú nhắm mắt hưởng thụ, lúc này mới ấm giọng giải thích:
“Bảo bối, ngươi xem ba ba hình hài cũng đâu phải là một thanh đao? Đây chính là truyền thống của gia tộc ta. Chúng ta đây là đang hóa thân thành vạn vật để cảm ngộ thiên hạ chí cao đao ý, thân hình vô đao nhưng trong lòng có đao nha.
Con không thể để bị ngoại giới cái nhìn huyễn hoặc rồi, phải luôn ghi khắc trong tâm mình là một thanh đao, một thanh tuyệt thế thần đao, chỉ chờ ngộ ra đao đạo một ngày con liền có thể sẽ lập tức rũ bỏ phàm thân hóa hình thành Thiên đao.”
“Thì ra là như thế!”
Chính mình vậy mà kế thừa sứ mệnh cao cả như vậy, tiểu gia hỏa kích động quát to:
“Ta biết rồi phụ thân, ta sẽ trở thành một thanh chí cao vô thượng Thiên đao.”
Nói đồng thời, Kiếm Linh hình dáng cũng dần dần huyễn hóa trở thành một thanh đao, tốc độ nhanh chóng để Tống Khuyết cũng phải trợn mắt há mồm.
Hắn tu luyện Diệu Pháp Liên Hoa quan tưởng cũng không có thằng này nhanh như vậy ngưng tụ ra pháp tướng. Chẳng lẽ mình nhặt được là một thiên tài?
Nghi thần nghi quỷ Tống gia tuy hơi hoảng hốt nhưng vẫn là rất tận tâm dùng ý niệm truyền đến cho Thiên Đao gia hỏa này hình ảnh mấy thanh đao theo như ý hắn là cực kỳ bá đạo uy vũ, cuối cùng thay đổi mấy lần, nó đã hóa thành một hình dáng mà hắn hài lòng.
Đao dài tầm ,m, hình dáng cực kỳ lộng lẫy bắt mắt, cong cong lưỡi đao vừa ưu nhã nhưng không mất vẻ uy phong, rất hợp trẫm tâm.
Tiểu Thiên cũng đối với mình hình dáng mới bây giờ hài lòng, bắt đầu líu ríu kể cho hắn nghe chuyện của nó. Có thể nguyên do từ xưa không có ai nói chuyện, một buổi này nó là cuốn lấy Tống Khuyết nói cho đến khi hắn mơ màng mới thôi.
Toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi đâu đâu, nhưng ít ra để nó tiện nghi ba ba còn hiểu thêm đôi chút về đứa con trai này.
Nó không có khái niệm về thời gian nên cũng không biết đã sinh ra được bao lâu, chỉ nhớ rằng đã đếm được ở đó sau đó có lần thứ như nó xuất hiện, vậy sau này chỉ cần về ngược dòng tra xem Chú Kiếm Sơn Trang lần trước Thần Binh đản sinh là năm nào thì sẽ biết tiểu gia hỏa này niên đại tầm đó.
Nhưng Tống ba ba cũng chưa chắc có nhiều tinh lực đi để ý đến vậy, hắn nghe gia hỏa này nói quá nhiều đến nỗi mệt mỏi phải chạy đi, ném Phân hồn vào Ngân Giáp thi tiếp tục cảnh giác xong liền lăn ra đất ngủ một giấc, đến tận trưa hôm sau mới coi như tỉnh lại.
.....
Chú Kiếm Thành,
Từ đêm đó qua đi cũng đã được hai ngày, đợi vết thương trên người bình phục được , phần Tống Khuyết mới lần nữa quay trở lại nơi này.
Để tránh cho người hoài nghi, hắn còn tốn chú công phu sơ cải trang qua, hiệu quả cũng chỉ coi là tạm được. Ít ra hình thể hắn không đến nỗi thái quá như Hùng Bá, hẳn là cũng nổi lên chút xíu tác dụng.
Tất cả tội lỗi đều do cái này nước da quá đặc trưng rồi!
Nhìn xung quanh hai bên đường người như có như không len lét đánh giá qua, Tống Khuyết cũng là ê răng.
Chủ yếu hắn cái này một thân trang dung quá nhức mắt.
Người cao to đen hôi không nói, trên tay còn rất tao bao cầm một thanh kiếm bé tí xấu đến không hợp thói thường.
Xấu cũng là thôi đi, nhưng như thế cùi bắp một thanh kiếm ngươi không làm vỏ che đi còn trương dương mang nó lắc lư trước mặt người khác vậy quả thực quá xin lỗi người nhìn.
Tống gia bị người dùng ánh mắt như thần kinh vậy ngắm nhìn cũng là hơi xấu hổ. Nhưng biết làm sao, hắn tiện nghi nhi tử mãnh liệt yêu cầu thế hắn cũng không thể bác nó mặt mũi sao.
Dù sao đây cũng hẳn là một thanh bán Thần binh chứ.
Tống ba ba cũng không biết làm sao bình phán thằng này.
Thần binh có linh, nếu xét về điều kiện này vậy Thiên Đao hàng thật giá thật thần binh.
Nhưng đáng tiếc nó chất liệu chế tạo ra quá kém rồi, so với bình thường Lợi khí còn kém, như nó mặt hàng vậy cùng nhân gia giao đấu không ra chiêu hẳn đã bị người chặt đi.
Binh khí cũng như con người, thân hình bị huỷ rồi linh tính cũng sẽ lập tức tan biến, cuối cùng cũng thành nửa kiếm gãy vậy còn làm nên cái mẹ gì. Vì thế bây giờ dùng tiểu gia hoả này vào việc gì Tống lão gia cũng đặc biệt đau đầu.
Điển hình gân gà, bỏ thì tiếc mà ăn vào lại vô bổ, nhức trứng nha.
“Ba ba, xung quanh người đều đang chế giễu ta, có phải hay không vì ta rất xấu xí rồi?”
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, Thiên Đao non nớt âm thanh bất ngờ vang lên trong đầu. Trải qua ngày câu thông, này tiểu gia hoả không biết dùng cách gì vậy mà như kiểu nhận chủ thế có thể tuỳ ý dùng tâm linh cùng hắn câu thông, không cần Phân hồn phải đầu nhập vào trong hắc kiếm nữa.
Nghe nó giọng nói nhút nhát tự ti, Tống ba ba tâm cũng đau, vội vàng an ủi.
“Bảo bối, không cần để ý ngoại nhân cái nhìn, tất cả đều là phù vân mà thôi. Để ta kể cho con nghe một câu chuyện đi, gọi chú vịt con xấu xí.”
Trấn an này tiểu gia hoả, hắn mới tiếp tục êm giọng:
“Ngày xửa ngày xưa, tại một nông trại nọ.... vào một ngày mùa xuân ấm áp...
…..
Đàn thiên nga cất cánh bay lên, chú vịt con xấu xí ngày xưa giang rộng đôi cánh lớn xinh đẹp của mình và cùng bay với các thành viên khác trong gia đình mới của nó.”
Nghe xong bực này cảm động cố sự, tiểu Thiên Đao suy ngẫm hồi lâu mới kích động hô lên:
“Ba ba, con hiểu rồi! Có phải ý người nói chính là mỗi chúng ta không cần phải nhìn vào người khác ánh mắt mà sống, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng, chỉ cần biết sống yêu thương những người xung quanh mình là đủ?”
Dùng ánh mắt như nhìn một đám trung nhị thiếu niên thế liếc về tiểu hắc kiếm, Tống lão gia hận rèn sắt bất thành cương răn dạy:
“Si nhi, ý ta chính là con trời sinh vốn là thiên nga, chú định sau này sẽ sải cánh bay liệng trên bầu trời, để lại mình rực rỡ ánh hào quang. Quan tâm làm gì đám vịt xấu xí kia cái nhìn.”
Tiểu Thiên:...... ý nghĩa câu chuyện này là như thế sao?
Tống ba ba như hóa thân thành một vị cha hiền, muốn con mình khỏe mạnh phát triển cả về thể chất cùng tinh thần, nhân cách cũng là trăn trở vắt hết óc, dốc hết tâm huyết dạy bảo:
“Nhi tử nha, nhiệm vụ của con chính là không ngừng lĩnh ngộ đao ý, đợi đến một ngày phá kén vịt hóa thiên nga, lúc đó ba ba cũng cảm thấy an lòng. Phải tự tin lên, con trời sinh chính là một thanh tuyệt thế thần đao, một thanh.......” (Cắt bớt vạn chữ)
Có Tống cha động viên, Thiên Đao lập tức bùng lên ý chí mãnh liệt:
“Cha, yên tâm! Ta nhất định sẽ lĩnh ngộ được trên đời chí cao vô thượng đao ý, ta sẽ trở thành danh xứng với thực Thiên Đao!”
Haizzz, có tử như này. Lão phu cũng hoài yên lòng vậy!
Tống lão gia hài lòng gật đầu, tiếp tục ung dung dẫn theo nó tiến về nơi dừng chân Cự Kình Thương Hội.