Thanh Hà thành, Nam bến tàu.
Tại một gian khách sảnh, mấy người Linh Giang Bang đang xum xoe quây quanh ngồi giữa hai người ân cần hỏi han.
Tiểu Yến Tử không kinh động bên dưới người nào hạ xuống trên mái, thông qua lỗ thông gió nhìn vào bên trong quang cảnh Tống Khuyết còn thấy được trong đó một người quen.
Bên dưới, Sở Thiên Thu lúc này đang cười tươi như hoa cúc, ton hót mở miệng:
“Mân tiền bối, Nguyễn công tử! Sau đó giữa hai nhà chúng ta thông thương hàng hóa tập kết sẽ hết thảy tập trung ở đây. Tại hạ cũng sẽ thay mặt nhà ta Bang chủ quản lý việc này, các ngài hai vị có yêu cầu gì có thể nói với ta liền được.”
Quả nhiên, nghe cách nói chuyện, nhìn mấy người kia ăn trên thân có chút độc đáo trang phục, Tống Khuyết lập tức xác định ra người đến thân phận.
Từ bên kia Cự Mộc Thành mà đến Bách tộc người.
Trong đám này, dường như ngồi giữa người thanh niên thân phận là lớn hơn cả, chỉ thấy lúc này hắn mạn bất kinh tâm lắc đầu nói:
“Chuyện này ngươi cứ tìm ta đám thủ hạ nói chuyện, bản thiếu là không có thời gian rảnh rỗi đi để ý mấy việc con con.”
Hắn là để ý việc lớn hơn, ví như:
“Lão đầu, cho ta nói rõ ngoài kia hồ lớn là có chuyện gì xảy ra, làm sao bên đó nhìn đặc biệt đông vui như vậy?” – Nhớ đến sáng nay trong thấy mặt hồ trôi đầy thuyền hoa, xa xa trên bờ mới đầu ngày người đã oanh oanh yến yến một bộ ca múa tưng bừng, vị này Nguyễn công tử cũng là hiếu kỳ không ngớt.
Dù sao cũng đã tại nơi này ăn dầm nằm dề bao nhiêu tháng ngày, Sở Thiên Thu đối với trong thành tình hình còn khá hiểu rõ, lập tức cho người giải thích:
“Nguyễn Công tử, nơi đó là một chỗ tụ điểm ăn chơi do nơi này bản thổ tiểu bang phái làm ra, trước đó ta đi nó còn chưa xây dựng xong, chắc hẳn là những ngày gần đây mới được khai trương. Nhìn xem nhân khí này vậy kinh doanh cũng không tệ lắm.”
Nói liền nhớ đến một người cao to đen bóng thân ảnh, lão Sở cũng không nhịn được trong lòng đắng chát.
Tại nơi này hắn bị vấp ngã quá thảm thống rồi, suýt chút nữa còn bị người tươi sống làm thịt. Cũng may Bang chủ niệm tình cũ tha hắn một mạng, hôm nay hắn mới có cơ hội được quay về đây đông sơn tái khởi.
Chỉ tiếc!!!
Mình cái kia yêu kiều tiểu thiếp cặp bưởi mềm hắn còn chưa nếm đủ đâu, bây giờ cũng đã phải hai tay dâng lên cho người khác hưởng dụng.
Cái này có tính hay không gọi muốn tháo chuông cần nhờ người buộc chuông? – Sở Thiên Thu nhiều lúc không nhịn được suy nghĩ viển vông.
Hình như đầu đuôi câu chuyện cũng đều bắt nguồn từ nàng này mà ra. Nếu không vì nàng mình cũng sẽ không giận quá mất khôn giết Điền Hoành, bây giờ không nhờ nàng hắn cũng không có khả năng được Đỗ Như Hối tin tưởng giao cho trọng trách.
Quả nhiên chữ sắc trên đầu có một cây đao, cổ nhân không lừa ta vậy. Cuộc sống này muốn trôi qua dễ chịu một chút, trên đầu phải có một mảng xanh. Lão Sở coi như đã ngộ ra chân lý.
Không quản lão già dâm này trong đầu loạn thất bát tao ý tưởng, vị kia Nguyễn công tử nghe nói đến tụ điểm ăn chơi liền hai mắt sáng lên, trong lòng lập tức có ý động:
“Mân thúc, nếu không chúng ta ở lại đây chơi thêm một ngày cũng không muộn?”
“Cái này....” – Ngồi cạnh hắn vị kia trung niên nam tử bắt đầu do dự.
“Thiếu Tông chủ, đồ vật kia quan hệ trọng đại, càng kéo dài thời gian lại càng dễ sinh bất trắc. Dù sao chúng ta sau này thường xuyên vận chuyển hàng hóa đến đây, còn nhiều dịp để chơi, không bằng bây giờ liền sớm một chút lên đường trở về báo tin vui cho Tông chủ.”
“Mân thúc chớ lo, này một dãy ngoại trừ chúng ta vậy làm gì còn có thế lực nào đáng nói. Có ngài một vị Nhất lưu cao thủ tọa trấn, chẳng lẽ còn có ai có thể cướp được trên tay ta đồ, hôm nay chúng ta cứ tạm thời nghỉ lại một hôm, bản thiếu cũng muốn thưởng thức một chút Đại Viêm quốc thổ phong tình.”
“Đúng đúng, Nguyễn công tử ngài nói không sai! Tại toàn bộ khu vực này, còn không có người dám cùng chúng ta Linh Giang Bang đối địch. Hơn nữa bằng vào ngài Thiên Độc Tông uy danh, vậy càng tuyệt đối là không ai dám đến vuốt râu hùm. Mân tiền bối xin mời ở lại đây một hôm để tại hạ có dịp chiêu đãi cho tận tình địa chủ.”
Tuy không muốn lắm dây dưa với Tống tặc, nhưng nhớ lời Bang chủ dặn dò, hầu hạ thoải mái mấy vị này đại gia mới là việc quan trọng nhất, Sở Thiên Thu đành tạm gác gia thù để sang một bên, đêm nay quyết tâm bạo tay đến Thiên Thượng Nhân Gian chiếu cố Nguyệt Khuyết Các người sinh ý một phen.
Lão Mân lòng đồng dạng không muốn, nhưng Thiếu tông chủ đã mở miệng quyết định hắn còn có thể làm sao, hơn nữa nơi này cũng thực sự không có cái gì cao thủ đáng để vào mắt, cuối cùng hắn đành chép miệng gật đầu.
“Toàn bằng Thiếu tông chủ phân phó!”
“Ha ha, vậy mới tốt chứ. Mân thúc, phiền ngươi đi dặn dò phía dưới người một chút.” – Nguyễn công tử vui vẻ cười to.
“Rõ!” - Lão Mân buồn bực đứng dậy đi ra ngoài dặn dò đám hạ nhân.
“Hừ!”
Bỗng lúc này, chỉ thấy lão đầu này hừ lạnh một tiếng, bàn tay ẩn nấp bắn ra một vật, mấy người dồn dập biến sắc.
“Mân thúc! Có chuyện gì?” – Nguyễn công tử đứng phắt người dậy giơ tay hộ ngực đề phòng cảnh giác.
Ngước lên trên mái nhà nhìn một hồi, một lát sau lão Mân mới cười nhạt:
“Thiếu Tông chủ chớ sợ, là do ta nhìn gà hóa cuốc, chỉ là một con chim nhỏ mà thôi. Ha hả, nó vậy mà có thể tránh thoát ta hạ sát thủ, hẳn là ta mấy ngày này thân kinh cũng quá căng thẳng rồi, tối nay cũng thật sự cần phải thư giãn một hồi.”
“Ha ha, nói không sai. Đêm nay bản thiếu nhất định phải tìm cho Mân thúc ngươi mấy cô em xinh đẹp nhất để ngươi phát tiết, đã về đến địa bàn nhà mình, còn lo lắng nhiều như vậy mà làm gì.”
“Ha ha, vậy để đêm nay tại hạ phụ trách. Nhất định sẽ làm Nguyễn công tử cùng Mân tiền bối ngài vừa lòng.”
Lão Sở cũng chen vào nói theo, mấy đứa dâm hàng hiểu ý nhìn nhau cười ái muội, không khí vô cùng sung sướng, không biết rằng tại trên kia, bọn này đại họa lâm đầu đã đến.
.......
Trên trời,
Bị lão Mân cho đến một phát Tiểu Yến Tử cũng không dễ chịu.
Thằng chó này vậy mà dùng độc châm, may mà Tống gia phản ứng nhanh né qua yếu hại, châm độc chỉ là sượt nhẹ qua cánh thôi, thương thế không quá mức nghiêm trọng nên hắn còn có sức bay lên được.
Nhưng mà dù thế, nếu không có Tesseract tiêu trừ độc tố, hôm nay Tiểu Yến Tử cũng sẽ phải công đạo tại đây.
Trên đời này còn có người dám bóp chim hắn, Tống Khuyết lúc này phẫn nộ là có thể nghĩ.
Cái này có thể gọi là tội ác tày trời cũng không quá.
Trước tạm gác vấn đề này sang một bên. Vừa rồi ẩn nấp nghe ngóng một hồi hắn cũng đã hiểu ra được mấy phần câu chuyện.
Hóa ra đám người ngoại lai này chính là tại trong Thập vạn đại sơn, đang âm thầm khống chế Bách tộc người Thiên Độc tông. Hai người kia một là một vị trưởng lão Nhất lưu cao thủ, còn trẻ tuổi vậy càng thêm ghê gớm, còn là Thiếu tông chủ đây.
Không biết bọn hắn giấu giấu giếm giếm món đồ là cái gì bảo bối, nhưng như thế cẩn thận vậy nhất định giá trị không rẻ là được.
Bảo vật trên đời có đức người chiếm chi, Tống gia liền coi những thứ này là cống phẩm bọn chúng dâng lên để bù đắp vừa rồi ngập trời tội lỗi.
Tối nay nhất định sẽ để mấy người này sướng đến dục tiên dục tử - Tống Khuyết hai mắt bắn ra đáng sợ hàn quang.
“Chúng ta vào thành một chuyến!”
.........
Thiên Thượng Nhân Gian,
Mới qua đầu giờ chiều, nơi này đã bắt đầu tấp nập ngựa xe tụ tập, một bộ quang cảnh náo nhiệt cực kỳ.
Trong một gian đổ trang, Tống lão gia đang âm thầm quan sát phía dưới mấy vị khách sộp hào đổ.
Thực sự là khách sộp! Nhất là vị kia Nguyễn công tử, lúc này đang trái ôm phải ấp , vị mỹ nữ, tay cầm một sấp ngân phiếu vung vẩy đặt cược. Mỗi lần xuống cửa vài trăm, hay có khi cả ngàn lượng, có thắng có thua nhưng hắn còn là mặt không đổi sắc cười lớn sung sướng.
Quản sự chỗ này đã được phía trên dặn dò qua, vì thế đối với vị này đại thiếu đánh bạc chơi rất xanh chín, không ngầm giở trò gì. Nguyễn công tử hôm nay vận khí không tệ, hình như còn đang thắng một ít tiền đây.
Hắn một bên há mồm rót Liệt Hỏa Tửu, một bên khen lớn rồi lấy tay mò loạn xung quanh, thi thoảng vung lên một hai tờ chi phiếu khiến đám phong trần nữ tử ùa lên tranh đoạt, chơi vui đến bất diệc nhạc hồ.
Lão Mân trải qua ban đầu đề phòng một lát, thấy cũng không có gì nguy hiểm liền bắt đầu thả lỏng bản thân, lúc này cũng đang ôm lấy hai cô em, hứng thú bừng bừng tìm cách đó không xa một chiếu bạc ngồi chơi.
Chỉ có lão Sở, nhìn phong cảnh cảnh này lão dâm côn này đã sớm hai mắt phát xanh, nhưng nhớ mình nhiệm vụ hôm nay chỉ là đi theo hầu hạ kia hai vị đại gia, Sở Thiên Thu dù rất ham muốn nhưng cũng chỉ dám đàng hoàng đứng đó, thi thoảng với tay sờ mông bóp vếu mấy vị tài nữ đi ngang qua một cái cho thỏa cơn thèm mà thôi.
Lần sau nhất định phải đến nơi này chơi một bữa đã đời – Sở Thiên Thu nuốt nước bọt âm thầm thề.
“Đại gia, ta thấy ngài nãy giờ vẫn chỉ đứng đây một chỗ, có phải hay không có điều gì đối với chúng ta thái độ phục vụ không được hài lòng?”
Đang lúc miên man suy nghĩ, bên tai vang lên một giọng nói để lão Sở giật mình bừng tỉnh. Nhìn về bên cạnh đứng cách tầm trượng một vị tiếp tân ăn mặc nam tử đang mỉm cười nhìn mình, hắn mới lắc đầu khoát tay:
“Không có gì, lão phu chỉ là đang quan sát một chút mà thôi.”
“Thì ra là thế, vậy ta sẽ không làm phiền ngài. Nếu ngài có bất cứ thắc mắc nào xin mời gọi ta một tiếng, tiểu nhân nhất định sẽ cho ngài giải thích cặn kẽ.”
Lão Sở hài lòng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Còn nữa, nếu ngài muốn tìm cái gì đó kích thích, mới lạ hơn, xin cứ việc phân phó. Chúng ta sẽ cho ngài sắp xếp.”
Vốn cũng không làm sao để ý Sở Thiên Thu nghe đến câu cuối trong lòng cũng hơi nhảy, không nhịn được hiếu kỳ liền há mồm hỏi thăm:
“Ở đây còn có cái gì mới lạ kích thích?”
Con cá đã mắc câu!
Vị kia tiếp tân nhân viên trên mặt lập tức chồng chất tiếu dung, tiến gần hơn đến bên tai hắn nói nhỏ:
“Đại gia, ở đây còn rất nhiều cái mới. Ví như trên tầng phòng riêng dành cho các khách cược lớn không nói, còn có hắc quyền, đấu thú trường... đặc biệt còn có một cái đặc biệt kích thích, đặc biệt mới lạ.”
Nói đến đây vị này lễ tân mặt đầy ái muội êm tai bắt đầu miêu tả:
“Mỗi đêm, chúng ta sẽ tổ chức một hồi nội y thời trang biểu diễn. Nội y ngài chắc chưa biết đi, đó chính là do chúng ta Các chủ tiêu số tiền lớn mời người về thiết kế mà ra, không phải quần khố yếm vải như ngày xưa thường thấy, ngài nhìn xung quanh nữ tử, có phải hay không dáng người đặc biệt lả lướt rồi, tất cả đều nhờ mặc nội y mà ra.
Chút nữa, đợi trời bắt đầu tối, ngày hôm nay nội y biểu diễn sẽ được chính thức bắt đầu. Chỉ có hơn vị khách quý mới có cơ hội lên thuyền đón xem trận này thịnh yến....”