“Chư vị, bây giờ hạ nhân sẽ dẫn các ngươi về mình gian phòng. Mọi người có thể tùy ý ở trên thuyền đi lại nhưng phải nhớ tuyệt đối không được tiến vào bên dưới khoang thuyền. Chút nữa đến bữa tối ta sẽ cùng các vị gặp lại, bây giờ bản cung trước trở về gian phòng nghỉ ngơi một lát, Tưởng sư huynh sẽ thay ta tiếp đãi mọi người.”
Lên trên thuyền, Triệu Minh Nguyệt dặn dò Tống Khuyết mấy người một câu rồi nhanh chóng dẫn theo một đám thị nữ biến mất, để có lòng ôm đùi Tống gia chỉ có thể vồ cái không.
Mỹ nữ này ngay khi đột phá Nhất lưu, đồng thời cũng được Đại Viêm Triều đình phong tặng tước hiệu Quận chúa, vì thế nàng tự xưng bản cung cũng là đúng lễ đúng nghĩa.
Không thể ôm đùi phú bà, buồn bực Tống Khuyết đành theo hạ nhân dẫn đi nhận phòng, sau đó liền tung tăng khắp nơi trên thuyền ngắm nghía.
Chỗ này nhìn một chút, chỗ kia sờ một cái, thật giống như nhà quê vào thành vậy đến thấy cái gì cũng tràn ngập mới lạ hiếu kỳ muốn xem. Hắn bộ dáng này để bên kia mấy thằng khinh bỉ không ngớt.
Tống đại quan nhân biết vậy cũng thờ ơ, hắn gặp qua cảnh tượng hoành tráng bọn này đã nhìn thấy sao? Chỉ là con thuyền này mang đậm nét cổ kính cùng văn hóa kết tinh trong đó khiến Tống Khuyết cực kỳ thích thú.
Đời trước chỉ có thuyền sắt, kiếm đâu ra thuyền gỗ khổng lồ thế này. Nhìn lan can, xà, cột được làm từ không biết tên gỗ lớn, bên trên còn điêu khắc hoa văn trạm trổ tinh tế, Tống gia chỉ hận mình không có điện thoại lấy ra selfile vài cái đăng Face chơi chơi, vậy chí ít cũng phải vài ngàn Like.
Nếu không phải có hạ nhân ngăn cản, thằng này có lẽ còn định xông thẳng xuống dưới khoang thuyền từng nơi xem xét cho kỹ. Tuy là như thế, hắn vẫn âm thầm dùng Lĩnh Vực đánh giá toàn bộ thân tàu kết cấu.
Rất phức tạp nha! Cột buồm, thân tàu, bánh lái... nhìn mà hoa cả mắt.
Tống lão gia vừa đi vừa cảm khái.
Ồ!
Bỗng nhiên hắn phát hiện phía dưới gian phòng mấy người đang vây quanh một thùng nước lớn, bên trong còn có một người đang ngồi.
Cái này... hình như là đang tắm sao.
Tống Khuyết ngượng ngùng vội vàng thu hồi Lĩnh Vực, dù là hắn Lĩnh Vực chỉ cảm nhận được hình ảnh như hồng ngoại tầm nhiệt vậy không rõ ràng, nhưng dẫu sao nhìn trộm người khác tư mật cũng là không tốt, chuyện này nhân phẩm của hắn còn đáng bảo đảm.
Chỉ là không biết đang tắm người là ai, Tống tiện nhân bất giác tưởng tượng ra một bộ kiều diễm tràng cảnh.
Vội vàng xua đi loạn thất bát tao suy nghĩ trong đầu, Tống Khuyết dùng ra đại nghị lực nhấc lên đôi chân như rót chì của mình, bước nhanh rời đi chỗ này.
Đột nhiên!
Hoảng hốt tầm đó, hắn cả người lông tơ dựng hết cả lên, bên trong linh hồn Pháp tướng điên cuồng run rẩy cảnh báo, ngay cả Tesseract cũng bỗng chốc nở rộ chói lọi quang mang.
Tống Khuyết cảm thấy mình như bị một cái gì cực kỳ khủng khiếp để mắt đến vậy, khủng khiếp đến mức toàn bộ linh hồn hắn đều bị đóng băng, mất đi suy nghĩ năng lực.
Nhưng đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Theo chân hắn vừa nhấc lên, cái này kinh khủng sát cơ liền biến mất vô tung vô ảnh, xung quanh cảnh vật lại trở về ấm áp tường hòa, tiếng nước chảy cá quẫy đuôi bên sông lại ào ào truyền đến giống như tất cả vừa rồi chỉ là hắn trống không tưởng tượng ra như vậy.
Nhưng Tống lão gia chắc chắn mình không lầm đấy, hắn lúc này cả người mồ hôi đã chảy ướt đẫm hết lưng áo.
Đậu xanh rau má!
Chỉ một chút nữa thôi, tí nữa thì... nếu hắn vừa rồi có bất cứ dấu hiệu nào nhìn trộm dưới kia một vị tắm rửa, vậy hôm nay Tống gia hắn có thể vinh quang lên đường rồi.
Tống Khuyết không chút nghi ngờ chút nào xung quanh ẩn nấp vị kia cường giả tất sát quyết tâm, cùng năng lực.
Quá mẹ nó để người sợ hãi!
Thôi, Bạch phú mỹ là của người ta, đùi to chân ngắn mới là vợ anh.
Tống tiện nhân lập tức giả bộ ra cái gì cũng không phát hiện, rùng mình dáo dác nhìn quanh một vòng không thấy ai liền học Hùng Bá khờ khờ vỗ đầu nhanh chân té. Một khắc hắn cũng không dám lảng vảng tại chỗ này.
Từ đó về sau, ở trên thuyền hắn ngay cả Lĩnh Vực cũng không dám dùng, rất sợ vô tình quét qua chỗ nào không nên nhìn rồi bị người giết người diệt khẩu vậy quá oan uổng rồi.
Chỉ là không biết khi nãy lại là vị nào, chỉ một tia ý niệm thôi cũng khiến hắn toàn thân co cóng, gần như đánh mất năng lực. Quả thật không cần quá mức khủng khiếp.
......
Nguyệt Thần Hào,
Đây chính là con du thuyền đứng tên Triệu Minh Nguyệt phú bà.
Tống lão gia quanh quanh quấn quấn một vòng để không gây nên người chú ý rồi mới quay về phía trước boong tàu.
Cảnh Hiệp có chuyện buồn trốn ở trong phòng không nói, còn lại mọi người đều đã tập trung ở mũi thuyền thưởng trà, ngắm phong cảnh sông nước cùng dư vị những tia tà dương cuối ngày.
Tống Khuyết quay lại cũng không gây nên người nào chú ý, tất cả ai làm việc gì tiếp tục làm việc đấy. Trịnh Sảng cùng Chúc Doãn Minh kia đôi cẩu nam nữ còn tiếp tục dán lấy nhau anh anh em em để Tống gia vô cùng nóng mắt.
Thấy thằng này đưa mắt nhìn sang Cơ Dao liền âm thầm cảnh giác, rất có tư thế dám đến nàng liền đi, hành động này để Tống đại quan nhân tổn thương rất sâu.
Khinh thường làm bạn cùng đám này nông cạn người, cũng không thèm đi qua góp mặt cùng Tưởng Bình, Tuệ Vô hai người nói chuyện, Tống gia liền tự mình đi đến mũi tàu, hai tay nắm lan can ngắm cảnh. Hồi lâu sau bỗng dưng hắn hít một hơi thật sâu, ngửa mặt ưỡn ngực hào hùng.
“Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông,
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng.
Thị phi thành bại theo dòng nước,
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không.
Non xanh như cũ,
Bao độ ánh triều hồng.
Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi,
Vốn đã quen việc gió mát trăng trong.
Một vò rượu nếp vui gặp gỡ,
Cổ kim bao sự đều tan trong chén rượu nồng.”
Giọng nói trầm thấp mà từ tính lôi cuốn, để xung quanh người bất giác dừng lại động tác, tất cả đều dư vị đắm chìm bên trong mênh mông ý cảnh lời thơ, không thể tự thoát ra.
Này một bài Lâm Giang Tiên chính là Tống tiện nhân tiền kiếp rất nổi danh một bài thơ cổ. Được lợi với tuổi thơ trong cô nhi viện hắn lão viện trưởng chí yêu tam quốc, Tống Khuyết cũng không biết xem đi xem lại bộ phim này không biết bao lần, chỉ nhớ mỗi lần cuối phim, đoạn nhạc mênh mông hào hùng cùng những câu tuyệt cú này lại ầm ầm vang lên, khiến hắn không muốn thuộc cũng không được.
Bây giờ lấy ra dùng trong hoàn cảnh này vậy quả thật chuẩn cmnr. Vừa có Trường giang, vừa có non xanh nước biếc, lại lúc tà dương, nói không phải tức cảnh sinh tình phọt ra mọi người cũng không tin.
Trang bức đọc xong này mấy câu, Tống Khuyết giả ra một bộ nhắm mắt cảm thán, nhưng tinh thần vẫn chặt chẽ chờ đợi sau lưng đám điêu dân hoan hô cúng bái đây.
Thế quái nào mãi không ai vỗ tay một cái? Ngay cả diễn văn hắn cũng chuẩn bị xong rồi, Cơ mỹ nữ có dâng lên môi thơm hắn cũng đã có tâm lý đón nhận, làm sao lại im như thóc hết thế này? – Tống tiện nhân điên cuồng gào thét.
“Thơ hay! Tuyệt thế thơ hay!” – Mãi qua hồi lâu, một giọng nói trong trẻo vang lên phá vỡ bình tĩnh.
Vẫn là Triệu mỹ nữ biết hàng – Tống gia lệ rơi đầy mặt.
Chỉ thấy lúc này Yêu Cơ từ trong khoang tàu đi ra, một thân quần áo đã hoàn toàn thay đổi, trên người còn giữ lại hơi nước cùng thoang thoảng mùi u hương, chứng tỏ khi nãy người tắm bên dưới vậy là nàng không sai.
“Tống Đường chủ văn thải phi phàm, luôn là có thể sáng tác ra những bài lưu truyền thiên cổ tuyệt cú, bản cung bội phục!”
Văn nghệ thanh niên mười phần Triệu Minh Nguyệt quả thật đối với đa tài đa nghệ Tống tiên sinh ưu ái có thêm, ở đây mọi người còn là lần đầu nhìn thấy vị này diễm tuyệt thiên hạ Yêu Cơ vì người mà cười đấy, vẻ đẹp kia mỹ không sao tả xiết, để ngay cả đồng dạng là nữ nhân Cơ Dao cùng Trịnh Sảng cũng phải tâm thần hoảng hốt, bất giác nảy sinh lòng ái mộ.
Cả thiên hạ say chỉ mình ca tỉnh, Tống lão gia không đếm xỉa bên ngoại mị hoặc, lúc này vẫn một bộ tiêu sái không quan tâm xoay người ngượng ngùng chắp tay:
“Không dám, Hội trưởng quá khen, chỉ là ngẫu cảm nhi phát lung tung mấy câu thơ thôi, mong mọi người đừng chê cười chính là.”
“Khiêm tốn quá mức chính là tự kiêu, Tống Đường chủ không cần tự coi nhẹ, ở đây người đều có thể phân biệt được tốt xấu, ta có thể khẳng định vừa rồi bài thơ cũng sẽ như ngươi trước đó Thủy Điều Ca Đầu lưu danh thiên cổ, được người truyền tụng vang vọng khắp đại giang nam bắc.”
“Đúng vậy, Tống huynh đệ. Lão Tưởng ta tuy không lắm hiểu thơ văn nhưng vẫn cảm giác được ngươi vừa rồi một bài mênh mông ý cảnh, rất hay!” – Tưởng Bình lúc này cũng lên tiếng khen ngợi.
Những người khác khi nãy đều bị thằng này kinh thế tài năng dọa cho sững sờ thôi, bây giờ phục hồi lại tinh thần không thiếu người bắt đầu hùa theo dâng lên vỗ tay, để Tống thi nhân cực kỳ cao hứng.
Ngại quá ngại quá, tiện nhân này khờ khờ xoa đầu cười thật thà:
“Đa tạ mọi người nâng đỡ!”
“Tống Đường chủ, không biết bài thơ này có tên?”
Nghe Minh Nguyệt hỏi, hắn không do dự dùng ra nó vốn có tên cũ:
“Hội trưởng, nó gọi Lâm Giang Tiên!”
“Lâm Giang Tiên! Tên hay!”
Gật gù khen ngợi một câu, Triệu Minh Nguyệt cùng hắn giao lưu tâm đắc thi họa trong chốc lát, đợi hạ nhân dọn dẹp thức ăn bưng lên, mấy người mới ngừng nói chuyện sôi nổi quay vào nhập tịch.
Lúc này Tống gia vẫn được ưu ái mời ngồi một chỗ cách Yêu Cơ không xa, để một đám nam đồng chí có thể ghen ghét đố kỵ đến chết rồi.
Nhưng tất nhiên Tống tiện nhân không quan tâm, thành công trang bức một hồi hắn tinh thần cực kỳ thư thái, trong lúc thoải mái ăn uống còn không quên dùng mình tấc lưỡi trán hoa sen bắt đầu trên trời dưới đất ba hoa chích chòe khoe khoang kiến thức để mọi người không khỏi ghé mắt.
Bữa này tiệc tối coi như thành hắn tiệc một vai, đêm nay nổi nhất ngoài thằng này vậy cũng không còn ai.