Ngủ đến mặt trời lên cao Tống Khuyết buổi sáng đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
Qua Lĩnh Vực nhìn ra người đến là Chung Hồng hắn mới chậm rì rì bước ra mở cửa:
“Hồng ca, chào buổi sáng nhé”.
Nhìn hắn bộ dáng còn chưa tỉnh, Chung Hồng cười hô:
“A Khuyết, Thạch Đầu tên kia đã dẫn người bán Ưng đến, đang chờ ngươi dưới sảnh. Tiểu tử ngươi mau xuống xem một chút”.
Nghe vậy Tống Khuyết mới nhớ ra. Mắt sáng lên dặn Chung Hồng xuống trước rồi vội vàng thu thập một phen mới xuống sảnh.
“Tống ca”.... “Tống ca, chào buổi sáng nhé”.
Trong sảnh, đám Hồng ca bằng hữu đã ngồi đầy một bàn, thấy Tống Khuyết tiến đến vội vàng đứng lên chào hỏi. Thái độ đoan chính vô cùng.
Cười gật đầu đáp lại, Tống Khuyết nhìn về phía người thanh niên lạ mặt, đang xách theo một chiếc lồng bịt kín bằng vải. Hắn cười nói:
“Vị huynh đệ này chắc hẳn là người muốn bán ấu Ưng”.
“Tống... ca ngươi tốt” – thanh niên kia câu nệ gật đầu nói.
“Mời ngồi, không cần khách sáo. Huynh đệ có thể đem Ưng ra để cho ta quan sát”.
Đối với thu phục một con chim ưng làm ánh mắt của mình, Tống Khuyết chờ mong đã lâu, chỉ tiếc hơn một năm trời tìm không thấy nên chỉ có thể vẫn dùng Sơn Tước. Bây giờ gặp phải hắn đã gấp không chờ nổi.
Thanh niên kia nghe hắn nói vội vàng đưa chiếc lồng lên bàn, vén mở vải quấn ra.
“Tống ca mời ngài xem”.
Chỉ thấy trong lồng nhốt một con chim ưng non, mới bé bằng con gà, đầu có một chỏm lông vàng trông rất thần tuấn. Chỉ là một bên chân bị thương, còn nhìn ra vết máu khô.
Thấy Tống Khuyết chú ý, thanh niên kia vội giải thích:
“Tống ca, đây là giống Hoàng Quan Ưng, bọn chúng không sinh sống ở đây. Con này chắc chỉ vô tình bay lạc đến đây, bị mắc vào bẫy của ta nên mới bắt được. Nhưng ngài yên tâm chân của nó chỉ bị thương, không hề bị gãy xương.
Nghe đồn giống này trưởng thành sải cánh dài đến trượng, có thể săn được dê, sói. Đáng sợ cực kỳ”.
Càng đáng sợ ta càng thích.
Chỉ là nhìn tiểu gia hỏa này lần đầu Tống Khuyết đã cảm thấy ưng ý vô cùng, trên đầu lông vàng như vương miện, đôi mắt sắc lạnh kiệt ngạo. Nhan giá trị chính là phá trần. Rất hợp trẫm tâm.
“Con ấu ưng này ta muốn, huynh đệ nói cái giá đi”
“Cái này, ta.... cũng tùy Tống ca làm chủ” – Thanh niên kia nghĩ nghĩ rồi cũng không dám báo giá, đành giao quyền cho Tống Khuyết.
Lúc này một bên Chung Hồng cho hắn nháy mắt rồi lên tiếng:
“Ta xem con ưng này không tệ, chỉ là hơi lớn, muốn thuần dưỡng lên cũng khó khăn. Nhưng xem lão đệ này cùng thôn với Thạch Đầu ta cũng không hố ngươi. lượng bạc ngươi xem thế nào”
Người kia nghe vậy chần chờ, giá cả này hắn đã tâm động, nhưng vẫn muốn mặc cả thêm một chút.
“Cái này, ngài xem cho thêm một chút chứ”
“Được rồi, lượng bạc con ưng này về ta. Huynh đệ không ý kiến gì đi”
Tống Khuyết lúc này đứng ra quyết đoán, hắn ban đầu còn định ra giá lượng cơ. Bây giờ chỉ mất chút bạc này đã vừa lòng.
“Cảm tạ Tống ca, cảm tạ các vị đại ca” – Thanh niên kia cũng biết điều, thấy hắn sảng khoái vậy cũng không được voi đòi tiên.
Tống Khuyết trả tiền rồi để Thạch Đầu đi tiễn hắn, lúc này đoàn người mới bắt đầu nhốn nháo.
“Tống ca, chúc mừng ngài, đạt được mong muốn”
“A Khuyết, đáng lẽ chúng ta chỉ cần ra lượng là được rồi”
“Ha ha, Hồng ca, không quan trọng. Cám ơn mọi người, hôm nay việc vui đáng nên làm một chén”
Tống Khuyết cười nói xong, cả đám bắt đầu hoan hô. Ngày ngày theo thổ hào hỗn ăn hỗn uống, bọn hắn ước gì mỗi ngày đều như thế đây.
Trong bàn tiệc, La ma tử hớn hở khoe:
“Tống ca, ngươi còn không biết đi. Đêm qua Chu gia cha con bị rắn độc cắn bỏ mình, sáng nay cả hẻm đốt pháo mừng đây, quả thực đại khoái nhân tâm”.
Chu Hồng nghe tin này ánh mắt sâu xa suy nghĩ, nhưng rất nhanh nói:
“Ác giả ác báo, hắn Chu gia làm ác bất tận chắc bị trời phạt. Chuyện này chúng ta cũng đừng nói lung tung kẻo gây thêm phiền toái”.
Một đám vội vàng xưng là, Hắc Hổ bang nổi điên lên tìm hung thủ. Nếu lộ ra bọn hắn mới điều tra Chu gia, dù có hay không liên quan cũng khó thoát bị người tra hỏi. Lúc đó khéo lại mang vạ vào thân, im lặng như chưa có gì xảy ra vẫn là hơn.
Tống Khuyết nhìn thoáng qua Chung Hồng, khó được thưởng thức. Hắn biết Hồng ca đây cũng là có nghi ngờ hắn mới bâng quơ đem chuyện này xé qua.
“Mặc kệ bọn hắn, hôm nay mừng ta mua được tân sủng. Các huynh đệ cứ uống thoải mái”.
“Tống ca vạn tuế”.
..........
Cùng Chung Hồng đi các hiệu thuốc gom được mấy cây sâm cùng một chút thuốc bổ. Chuyến này đi coi như viên mãn hoàn thành.
Dặn dò Chung Hồng làm việc, có gì cho người đi tìm hắn. Tống Khuyết mới vui vẻ bước lên hồi trình.
Chỉ là không để ý, một bên cửa thành đang có một người ánh mắt lạnh lùng nhìn theo hắn. Đợi hắn ra khỏi thành mới vội vã chạy đi.
......
Gò đá vụn,
Ngoại thành phía đông Hoàng Diệp trấn.
Một đám người đang núp trong bụi cây, ngóng nhìn xa xa con đường vẻ mặt nôn nóng.
Lúc này, trong đám người, một thanh niên áo đen, khuôn mặt lạnh lùng mở miệng:
“Triệu Hổ, các ngươi đây là chuyện gì xảy ra. Lão tử phơi gió tại đây cả buổi, cái lông cũng chưa thấy, hay ngươi thấy Ô gia ta quá nhàn, muốn kiếm chuyện trêu ta?”.
“Ô gia, ta nào dám a. Tiểu tử kia thường thường mỗi lần vào thành đều là sáng hôm sau sẽ về thôn. Hôm nay không biết làm sao thế này, hay là có việc nán lại chứ?”
Trước mặt hắn Hổ gia bây giờ như mèo bệnh, một bên khúm núm trả lời. Chỉ sợ vị đại gia này không hài lòng.
Đối với vị gia này hắn cũng không dám có tiểu tính tình, không vì gì khác, chỉ vì hắn là đệ tử của Phong Hàn, bang chủ Hắc Hổ bang. Chân chính bá chủ trong thế giới ngầm Hoàng Diệp trấn.
Từ hôm được chứng kiến vị bang chủ so chiêu. Triệu gia cha con như mở ra thế giới mới, đối với các vị võ lâm cao thủ đó là kính như thần minh, đồng thời cũng hướng tới vô cùng. Trăn trở nhiều hôm cuối cùng nảy sinh nhất kế, có thể một lúc hạ chim.
Đó chính là mượn tay võ lâm cao thủ diệt trừ Tống Khuyết, sau đó moi ra võ công bí tịch của hắn. Từ nay về sau, tại Cự Liễu thôn lại không còn người nào dám trái lời Triệu gia hắn, đồng thời hắn Hổ gia cũng có cơ hội học võ, không khéo trở thành Phong Hàn bọn hắn như vậy bá chủ cũng không phải không có khả năng sao.
Nghĩ đến lão cha đa mưu túc trí, Hổ gia kính nể không thôi.
Chính vì thế, nghe tin Tống Khuyết rời thôn, cha con hắn cũng vội vàng mang theo đệ nhất chân chó Quách Sơn, một đường phong trần cưỡi lừa vào thành tìm kiếm con đường.
Trời không phụ lòng người, nhờ bà con xa Triệu chưởng quỹ đáp lên tuyến của vị này Bang chủ chi đồ Ô Thiên Đức. Cò kè mặc cả sau cuối cùng đồng ý nhận lấy lượng bạc sẽ thay hắn xử lý Tống Khuyết.
Nghĩ đến Tống Khuyết chỉ tập võ mấy năm, trước mặt vị này được Phong bang chủ dốc lòng dạy dỗ nhiều năm, lại chính tuổi thanh tráng. Làm thịt tiểu tử đó cũng là một bữa ăn sáng, Hổ gia âm thầm hài lòng.
Tiền nào của đấy sao.
......
Ô Thiên Đức làm Ô gia bảo gia chủ chi tử. Từ nhỏ si mê học võ, tư chất cũng hơn người. Rất nhanh bị Hắc Hổ bang chủ Phong Hàn chú ý, thu làm môn đồ.
Từ đó về sau tiền đồ thênh thang, cả Ô gia bảo bọn hắn cũng thuận theo nước lên thuyền lên. Tại xung quanh Hoàng Diệp trấn này một mẫu ba phần địa cũng là ngang ngược càn rỡ đứng lên.
Ô gia bảo tử đệ tại quanh vùng không thiếu làm các việc bắt nạt tống tiền, làm ăn không vốn, danh tiếng đó là xú danh chiêu trứ. Ô Thiên Đức đối này là biết đến nhưng đối với hỗn bang phái hắn mà nói cũng không coi là việc gì to tát vì thế cỗ tà phong này càng ngày càng thịnh.
Này không, hôm qua có Ô gia đệ tử nhận được một đơn hàng khó nhằn, lập tức liên hệ hắn ra mặt. Vốn đối với những chuyện này hắn khinh thường động tay nhưng làm sao đối phương cho ra giá hắn khó lòng cự tuyệt, lại thêm đang thiếu tiền mua thuốc bổ rèn luyện cơ thể nên đổi chủ ý, đồng ý cùng đối phương gặp mặt.
Chuyện cũng không có gì khúc chiết, một sơn dã tiểu tử có biết chút võ công gia truyền, không nghe quản giáo tùy ý làm bậy thôi. Người ta Thôn trưởng vì thế ghi hận muốn tìm người xử lý kia hỗn tiểu tử để giữ gìn quyền uy.
Một thằng nhóc mồ côi hơn tuổi, nhà tại thôn quê không bối cảnh học được mấy chiêu quyền cước thôi. Tiện tay một cái là có thể giải quyết, nhẹ nhàng kiếm được lượng, quả thật mỡ dâng đến miệng không sai lắm. Ô gia ta nhận lấy.
Vốn việc này với uy thế Hắc Hổ bang của hắn, tại trong thành trực tiếp cho người đem kia tiểu tử cầm xuống là xong. Nhưng làm sao cố chủ lại yêu cầu muốn bí mật bắt sống, vì thế sẵn sàng chi thêm lượng. Nể mặt trắng bóng bạc, hắn còn là đồng ý.
Nghe nói tiểu tử kia có thể một mình đấu cự hổ, tuy không mấy tin cậy nhưng để bảo hiểm Ô Thiên Đức vẫn dẫn theo Ô gia tử đệ cùng với một vị thân tín trong bang đi cùng đề phòng bất trắc.
Sư phụ hắn dạy sư tử vồ thỏ còn cần dùng toàn lực đây.
Vì thế sáng sớm đoàn người đã ra khỏi thành chờ ở chỗ này trên đường đối phương đi về.
Vì thế bon hắn người phơi một buổi sương gió.
Vì thế Ô gia hiện đang rất tức giận.
“Lão tử mới không quản tại sao, thời gian của ta quý giá đây. Nếu hôm nay tiểu tử đó không đến, ngươi vẫn là phải trả cho ta lượng. Cái này chưa tính vào thù lao”
Ô Thiên Đức hừ lạnh nói.
Hổ gia nghe vậy mặt đen như đất, lượng bạc đó là nhà hắn đã phải lấy ra toàn bộ tích trữ. Nếu như thêm tiền chắc hắn phải về khuân nhà đi bán mất.
Nhưng đối mặt vị này gia hắn có thể dám nói không sao.
Hắn cũng muốn đứng dậy chỉ mặt đối phương làm ăn chộp giật, không có thành tín đáng nói.
Nhưng biết làm sao nhân gia thế lớn.
Mà thôi, anh hùng thì co được giãn được.
Hắn Hổ gia vốn là anh hùng sao.
“Hỗn đản tiểu tử” – Hổ gia khó chịu âm thầm mắng người nào đó không chịu đến đúng giờ.
Nhưng nghĩ đến sắp bắt được tiểu tử kia, trước tiên hành hung một bữa, sau đó tra hỏi ra võ công bí tịch của đối phương. Tiếp đến thuận tiện chiếm đoạt tài sản, Hổ gia tâm trạng cũng khuây khỏa phần nào.
Đúng lúc này, nơi xa có một người cưỡi lừa chạy như điên hướng bọn hắn mà đến.
“Hổ gia, đến rồi”.