Mai Trang,
Nhiếp Phong người hết thảy đều bị Tống đại quan nhân lắc lư què, bây giờ trong lòng cảm động đến không được.
“Thiếu gia, vừa rồi ngươi đem Huyết Y lão tặc giết, vậy trên người ngươi độc phải xử lý như nào?” – Dương Kế Nghiệp đầu tiên nghĩ đến một chuyện, lúc này mặt khó khăn nói ra.
Tống Khuyết nghe thế khẽ cười cao thâm mạc trắc:
“Hắc, lão cẩu kia nghĩ dùng độc đan có thể khống chế được ta nhưng đâu biết ta trước đó đã đạt một vị thần y truyền thừa, những thứ này tầm thường độc tự nhiên đối với bản thiếu vô hiệu.”
Còn có chuyện này? – Dương, Tả, Đao Tử người hai mắt sáng lên.
Được Tống gia gật đầu ra hiệu, Nhiếp Phong mới hăng hái cho bọn hắn kể ra về thủ đoạn kinh thiên động địa của vị kia y đạo thánh thủ Hải Thượng Lãn Ông. Nghe mà để mấy người bội phục đến ngũ thể đầu địa, đồng thời không khỏi vì nhà mình thiếu gia vận khí mà cao hứng không thôi.
Quả nhiên là khí vận chi tử! – Tả Thần côn vô cùng bội phục mình một đôi mắt chó.
“Lãn Ông ngoài cho ta truyền thừa còn để lại cho bản thiếu một đại bảo vật, các ngươi nhìn!”
Nói rồi từ trên tay bất ngờ xuất hiện mấy thứ đồ vật, lúc thì nén bạc lúc thì quyển sách... nhìn mà hoa cả mắt.
Nhìn Tống gia tay cuối cùng trở về trống không như lúc ban đầu, cả người đều chưa thể tỉnh hồn, mồm đó là không tự chủ được há hốc ra.
“Thiếu gia, ngươi làm sao làm được?” – Hùng Bá hiếu kỳ cầm lấy tay hắn lật qua lật lại hỏi thăm.
“Hắc hắc, cái này gọi không gian trữ vật, là Lãn Ông ban cho ta bảo bối.”
Để tránh sau này cứ phải lén lén lút lút sử dụng dị năng, Tống đại quan nhân quyết định lúc này cùng mọi người thẳng thắn luôn, nguyên do hết thảy đổ lên vị kia thần bí đại lão.
Tưởng sẽ phải tốn chút thời gian để cho mọi người giải thích mình tiên gia thủ đoạn, ai ngờ Dương Kế Nghiệp bỗng nhiên quát lớn để mấy người dồn dập ngạc nhiên.
“Vị tiền bối này vậy đích thị là một vị Đại Tông sư tuyệt đỉnh cao thủ vậy!”
“Làm sao lão Dương?” – Lãn Ông vậy mà có luyện võ sao? Tống gia mộng bức.
Dương Kế Nghiệp cũng không giấu giếm, lúc này đem trong đầu mình biết hết thảy nói ra:
“Thiếu gia, trước kia tại trong phủ ta có đọc qua một quyển sách, trong đó có mấy dòng miêu tả về Đại Tông sư thế này. Đại Tông sư, lục địa thần tiên vậy, thần có thể câu thông thiên địa, chân đạp hư không tay xé không gian. Bằng sức một mình có thể đánh tan thiên quân vạn mã, tướng ngoài chiến trường như gặp Đại Tông sư cao thủ có thể được phép chạy trốn, hết thảy vô tội.”
“Thiếu gia, khi đó ta có mò mò hỏi qua nghĩa phụ, người tuy cũng không rõ lắm nhưng còn nói ra vài chi tiết, trong đó có việc Đại Tông sư người có khả năng trong phạm vi nhất định khai mở không gian, nếu có vật liệu thích hợp còn có thể chế tạo tu di giới tử.
Như cái kia Trấn Nam quan Thủ sứ Tiết Đức Chung nghe nói cũng từng được hoàng thất ban tặng một viên nhẫn trữ vật, cái ngài được Hải Thượng Lãn Ông tiền bối truyền thừa hẳn cũng là như thế tương tự nguyên lý.”
Nghe quân buổi nói chuyện thật sự thắng năm đọc sách, Tống Khuyết mấy con ếc nhỏ này như được Dương lão sư kéo ra khỏi giếng rồi chỉ cho bọn họ thấy trên kia bầu trời bao la, tất cả đều khó có thể tin thốt lên:
“Đó thật sự là cảnh giới con người có thể đạt được?”
“Tại sao lại không chứ? Tông sư cao thủ đã có thể mượn một ngụm tiên thiên chân khí trên bầu trời tầng thấp lướt đi, hơn nữa những vị hàng đầu cao thủ giống như Thiên Hà Kiếm Phái Triệu Minh chủ, bọn hắn tinh thần đã tu luyện đến có thể ảnh hưởng ngoại vật nông nỗi.
Mọi người hẳn đều đã nghe qua giang hồ thuyết thư kể về tiên nhân ngự kiếm phi hành đi, đó chính là lấy cảm hứng từ những vị này dùng khí ngự thần binh cách không cùng địch nhân chiến đấu.” – Dương Kế Nghiệp vô cùng chắc chắn gật đầu.
Tống Khuyết trong lòng thật sâu không thể bình tĩnh, vẫn biết cái này cao võ thế giới hạn mức rất cao, nhưng không ngờ nó còn trâu bò đến mức này. Tay có thể xé mở không gian, còn chế tạo nhẫn trữ vật, cái này đã là tu tiên thủ đoạn có được không?
Hay là mình thật sự sống trong tiên hiệp thế giới? – Tống gia tiếp tục hoài nghi nhân sinh.
Nhưng cuối cùng, cái này cảnh giới vẫn cách đám tôm tép nhãi nhép bọn họ quá xa, mấy người ảo tưởng một lúc rồi tiếp tục quay về thực tại.
“Haizzz, những đó thần tiên thủ đoạn hiện chúng ta chỉ có thể nhìn lên ao ước mà thôi. Bây giờ trước mắt việc cấp bách là làm sao nghĩ cách đối phó Hoàng Trạch lão tặc kia, giờ cũng đã muộn, các ngươi trước trở về phòng suy nghĩ một đêm, mai chúng ta lại tiếp tục bàn tiếp.”
“Rõ, thiếu gia!” – người đồng thanh lĩnh mệnh.
Lúc này, nhớ ra điều gì Tống Khuyết mới quay sang Tả Mục hỏi:
“Lão Tả, cho ta nói Thải Hồng trên người khí vận là như nào bộ dáng?”
Tả Thần côn nghĩ lại khi nãy nhìn thấy cảnh tượng mà vẫn còn rùng mình mở miệng:
“Thiếu gia, Thải Hồng cô nương khí vận đã thực sự ngưng kết thành hình nghiệp hỏa. Như một bông hoa sen màu đen mọc lên từ biển máu, có thể nói tội nghiệt cực kỳ sâu nặng. Còn nữa là....”
Chớp chớp mắt cẩn thận đánh giá bên cạnh mình vị này đại gia, Tả Mục mới yếu yếu mở miệng:
“Ngài nghiệp lực cũng không kém cạnh chút nào, khí vận ngài tăng lên rồi, như một mặt trời chói lọi vậy, nhưng bên ngoài lại được bao vây bởi một lớp vô cùng dày đặc oán khí. Thiếu gia, nếu ngài ra đường để đám kia đạo môn, phật môn người bắt được, chắc chắn sẽ bị đánh chết đấy.”
Móa!
Quên mất chuyện này, Tống đại quan nhân mồ hôi lạnh tức thì ứa ra.
Vốn hắn còn nghĩ kêu gọi Tuệ Vô đến giúp đỡ đây, xem ra bây giờ không thể gấp gáp. Trước hết cần phải giải quyết đám này nghiệp lực mới là quan trọng.
Còn cả Thải Hồng nữa, để như thế cũng quá nguy hiểm nha. Nhưng Huyết Y con chó kia có thể tung tăng chạy ngoài đường lâu ngày như vậy không bị ai phát hiện, hiển nhiên cái này là có cách giải quyết đấy:
“Lão Tả, ngươi có biện pháp nào che dấu những này khí vận không?”
Gặp hắn hỏi, Tả Mục cũng là méo mặt:
“Thiếu gia, cái này... ta cũng chưa từng được học nha.”
Haizzz
Con hàng này dã lộ xuất thân, không biết cũng là bình thường. Tống Khuyết thất vọng thở dài một hơi rồi gật đầu khoát tay:
“Các ngươi trở về đi thôi, Kế Nghiệp ngươi trước không phải nói chúng ta nên tìm một chỗ ở mới sao. Mấy ngày tới ngươi cùng lão Nhiếp bọn họ bàn bạc, tìm ra địa điểm thích hợp rồi báo lại cho ta.”
“Rõ, thiếu gia!” – người chắp tay thi lễ rồi khom người cáo lui.
Để lại trong sân Tống lão gia tiếp tục buồn bực, nhìn trong phòng kia vị thiếu nữ vẫn đang hi hi ha ha dọn dẹp phòng ốc, không có tâm tình đi ngủ hắn liền nói vọng vào:
“A Mật, các ngươi người trước ngủ đi, ta ra sau rừng luyện đao một lát rồi trở về.”
“Dạ, thiếu gia! Ngài về sớm một chút còn nghỉ ngơi, đừng quá vất vả.”
Gật đầu xem như đáp ứng, Tống Khuyết liền xách đao chạy đi. Bỗng nhiên lúc này Thải Hồng lo lắng cuống cuồng vội vàng chạy ra bám chặt lấy hắn.
“Ca ca, ngươi lại đi đâu nha?”
Mình bây giờ có thể đã thành nha đầu này tinh thần ỷ lại, Tống Khuyết cười khổ đưa tay xoa đầu nàng rồi ôn tồn lựa lời an ủi:
“Thải Hồng ngoan, ở nhà cùng hai vị muội muội, ca ca đi luyện đao một lát rồi lập tức trở về.”
“Ca ca, ngươi vì sao phải luyện đao?”
“Bên ngoài rất nhiều người xấu muốn hại ca, thế nên ca tự nhiên cần phải tập luyện cho ngày càng mạnh lên để đánh đuổi bọn chúng.”
Nghĩ đến Huyết Y cái kia đại người xấu, Thải Hồng mặt liền trắng, do dự một lát sau mới đáng yêu nhăn mũi đưa lên nắm đấm giơ giơ cố lộ ra vẻ hung ác nói:
“Ca ca yên tâm, có người xấu đến Hồng nhi sẽ giúp ngươi đánh.”
“Ha ha, Hồng nhi thật ngoan! Bây giờ vào nhà cùng vị muội muội đi, cho ta coi nhà thật kỹ, ca ca đi một lát rồi sẽ quay về.”
Hảo ngôn hảo ngữ trấn an Thải Hồng một phen, Tống bảo mẫu mới xem như dụ dỗ được tiểu cái đuôi này yên tâm chui vào phòng ngủ. Lúc này hắn mới lóc cóc vất vả chạy đi ra ngoài sơn trang gần dặm một chỗ bãi đất hoang.
Đến bên đó tự nhiên là để luyện tập Thất Sát Ma Đao, cho pháp tướng cắn nuốt trên người cái đống này oán khí đi.
Người trưởng thành phiền não nhiều nha!
.......
Sáng hôm sau,
Đêm qua tu luyện hơn canh giờ sau Tống Khuyết mới trở về trong nhà nghỉ ngơi một lát. Đến sáng sớm liền đã bị Thải Hồng nha đầu ồn ào kéo dậy rồi, nhưng võ giả tinh lực dư thừa hắn tự nhiên cũng không làm sao thấy mệt mỏi, vẫn vui hớn hở ngồi trang vườn uống trà nhìn nàng chơi đùa cùng đám sủng vật.
Bên kia Hùng Bá mấy người ra hồ nhỏ thần luyện một hồi sau cũng đã trở về, Dương Mật liền dẫn theo Dương Tử, Ngộ Không vì mỗi người bưng lên một bát lớn phở cùng một đĩa quẩy để ăn kèm.
Tri kỷ nha hoàn liền biết thiếu gia đi xa nhà mầy ngày tự nhiên rất thèm phở bò, từ đêm qua đã căn dặn hạ nhân chuẩn bị sẵn nguyên vật liệu. Quả nhiên lúc này nhìn thấy Tống đại quan nhân híp mắt nếm thử một thìa nước lèo liền biết hàng này đang rất vui thích đây, Dương Mật cực kỳ hạnh phúc.
Tỉ mỉ vì mỗi người bưng ra một phần sau, cả đám sủng vật cũng có đồ ăn riêng của chúng, Dương gia hai tỷ muội mới rảnh tay ngồi xuống bên cạnh thiếu gia, bắt đầu ăn sáng.
Đáng lẽ ra những việc này giao cho hạ nhân cũng được, nhưng đêm qua Tống Khuyết đã nghiêm lệnh quanh khu vực phòng mình ở cấm chỉ người khác tiến đến nên bọn họ tỷ muội là phải gánh vác thêm nhiệm vụ này rồi.
Vì bảo vệ Thải Hồng cũng như giữ bí mật cho Ngọc Dương Gạo, những ngày tháng này hai nha đầu cũng đành phải vất vả một phen.
Thải Hồng có vẻ cũng có gen ăn hàng, thấy có đồ ăn lúc này đã sáng mắt ngồi xuống, học tập Tống ca ca nêm nếm gia vị rồi thích thú cười nheo mắt ăn, trong lúc đó còn hô to gọi nhỏ khen ngon để Dương gia vị đầu bếp phá lệ vui mừng, cả người lại hòa thành một đoàn bắt đầu hi hi ha ha trò chuyện.
Nhìn nàng trên người vẫn mặc của mình một bộ rộng thùng thình áo ngoài, Tống lão gia liền dặn dò:
“A Mật ngươi chút nữa cho Thải Hồng đo đạc rồi kêu thợ gấp rút may cho nàng mấy thân quần áo vừa người.”
“Dạ, thiếu gia!” – Dương Mật ngoan ngoãn đáp ứng.
Nhanh chóng ăn xong điểm tâm, để mấy nữ nhân đi cùng nhau chơi đùa đi, Tống Khuyết liền cùng Dương, Nhiếp mấy người kê hai chiếc bàn ra một góc, bắt đầu thương thảo đối sách.