Ta Muốn Làm Thiên Đao

chương 360: đệ tam đao thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếp đó ngày, Tống Khuyết chính là chuyên tâm trốn trong nhà tu luyện. Đối ngoại tuyên bố hắn đã có việc ra ngoài, ai cũng không tiếp.

Thất Sát Ma Đao tiến triển thần tốc, có lẽ chỉ trong đêm nay là có thể đột phá đệ tam đao Vong Sát, trên thân hắn nghiệp lực theo Tả Thần côn phán là đã nhạt đi rất nhiều, không ra , ngày là có thể hoàn toàn tiêu trừ.

Này ngày, ngoại trừ ban đêm tu luyện cùng những lúc ăn uống nghỉ ngơi, toàn bộ thời gian Tống đại quan nhân đều dành cho việc đọc sách. Có Hứa học bá cái này tấm gương sáng trước mặt, hắn thực sự cảm thấy vô cùng tự ti về mình học thức, vì thế quyết tâm văn ôn võ luyện, bù đắp một hồi.

Nghiên cứu đám này tài liệu, Tống Khuyết còn vô tình tìm ra trong một quyển chép tay về cách đào tạo bồi dưỡng Ma Huyết Đằng và chế tạo Huyết Yêu, có lão Huyết ghi mấy dòng về biện pháp ẩn tàng khí tức trên người Thải Hồng. Nhưng đó là dùng một cái vọi là Bách Qủy Vong Sát Trận hấp thu trên người nàng nghiệp lực, hắn lại không biết món đồ chơi này, vì vậy cũng chỉ có thể đành thôi.

Lúc này, Tống lão gia đang thư thái nằm dưới gốc mai đọc sách, Nhiếp Phong bỗng nhiên tiến đến hội báo:

“Thiếu gia, bên Thiết Xưởng Mạt Dương sai người gửi đến cho ngài mấy mẫu bình rượu, mời ngài cho ý kiến.”

“Hắc, thế sao, mau mang vào cho ta xem.”

Đã sớm dự đoán nhà mình thiếu gia sẽ đối với cái này nhiệt tình, lão Nhiếp cũng đã mang hàng đến tận cửa, lúc này kéo vào cho hắn xem.

Chỉ thấy Mạt Dương gửi đến là hộp gỗ, bên trong mỗi hộp là một bình thủy tinh, bên ngoài được chất đầy rơm để tránh va chạm. Tự tay cầm lên mấy mẫu vật này đánh giá, Tống Khuyết còn là chưa mấy hài lòng.

Thứ nhất là màu sắc, hầu hết đều pha chút màu xanh nhạt, hơn nữa bên trong còn lẫn rất nhiều bọt khí, quả thật không quá dễ nhìn. Tiếp theo là tạo hình còn rất thô sơ, cái này cũng có thể là do lão Mạt mấy người chưa quen tay nên trình độ hiện giờ chỉ được như thế.

Dù sao để sản xuất mẻ đầu tiên Long Huyết Tửu cũng cần vài tháng nữa, tối thiểu đến gần tết năm nay mới đưa ra thị trường được nên hắn cũng không vội, lúc này kêu lên Nhiếp Phong ghi lại mấy điều cần cải tiến chút nữa nhắn nhủ cho Thiết Xưởng người.

Đợi lão Nhiếp ghi chép xong hắn mới hỏi:

“Mấy ngày nay còn có ai đến tìm ta sao”

“Hồi thiếu gia, trước đó còn có Lý Tín cùng Xảo Xảo đến thăm ngài một lần, nhưng nghe nói ngài ra ngoài làm việc ca hai đã trở về luôn rồi.”

Nghe vậy Tống đại quan nhân thở dài. Thật sự trong nhà bí mật quá nhiều, ngay cả mình huynh đệ cũng phải giấu giấu giếm giếm, hắn cũng thấy khá mệt mỏi.

Buồn bực đem mấy suy nghĩ này ném sau đầu, Tống Khuyết hỏi thêm Nhiếp Phong mấy vấn đề về việc xây dựng trang viên mới rồi khoát tay đuổi người, một lần nữa vui sướng đắm chìm trong tri thức hải dương.

.....

Đêm đó,

Đến hẹn lại lên Tống lão ma lần nữa âm thầm trốn ra sau nhà bãi đất hoang tiến hành luyện đao.

Nếu có người để ý, so với mấy hôm trước, bây giờ Tống Khuyết đao khí mở ra càng rộng, tạo thành một hố đen rộng đến , m như vậy. Trong phạm vi đó như là một tử vong khu vực, không còn tồn tại bất cứ cái gì sinh cơ.

Nếu có thể nhìn xuyên qua lớp này dày đặc âm u đao khí, ngươi sẽ phát hiện đang múa đao Tống Khuyết bây giờ mặt mũi là vô cùng đáng sợ. Hắn hai mắt mở trừng trừng, phối hợp với khuôn mặt nhăn nheo co rúm lại vì đau nhức, hàm răng trắng ởn nhe ra lập lòe, nhìn không khác gì trong truyền thuyết ác quỷ, cực kỳ khủng bố.

Thằng này đây cũng là quá đau mới khiến cho như vậy, từ nãy giờ hắn cảm thấy mình như đã đạt tới một cái giới hạn, vẫn luôn cố gắng chém ra siêt việt trang thái một đao, chính là Thất Sát Ma Đao đệ tam đao Vong Sát.

Nhưng làm sao mỗi khi đến lúc này, từ trong linh hồn liền như bị cả vạn con côn trùng điên cuồng gặm nhấm khiến Tống Khuyết đau đến chết đi sống lại, như nước chảy may trôi đao pháp cứ thế bị ngừng, không thể tiếp tục được nữa.

Thử qua lần vẫn không khá hơn chút nào, không cam tâm hắn lúc này bắt đầu liều mạng.

Theo bí tịch Vong Sát đao từng đao từng đao thi triển, cơn đau tê tâm liệt phế kia tức thì dồn dập ập tới. Hắn cắn răng chịu đựng, tinh thần chưa từng có tập trung cao độ như quên hết ngoại vật xung quanh tiến vào vô ngã trạng thái. Cuối cùng.....

“Sát!”

Theo một tiếng gầm lớn, cả thiên địa đều vang vọng bị thương tiếng thét thật lâu không thể tiêu tan. Xung quanh mấy trượng cây cỏ càng là tất cả bốc hơi, như chưa từng tồn tại vậy chỉ để lại một mảnh trống bán kính chục trượng chơ lơ cát sỏi khô cằn nứt nẻ.

Chém ra cái này một đao sau Tống Khuyết cũng vì quá đau đớn mà hét thảm một tiếng, hai chân quỳ rạp xuống ôm đầu liên tục đập vào đất mong dùng nỗi đau thể xác đánh tan đi đau đớn linh hồn.

“Ba ba, ngươi có sao không?” – Dắt bên hông hắn Tiểu Thiên Đao thấy thằng này bộ dáng điên cuồng như thế hết hồn hỏi thăm.

Đáng tiếc nó ba ba không có rảnh lúc này trả lời, Tống Khuyết vẫn như cũ ôm đầu run rẩy dữ dội, trong thức hải Tesseract năng lượng kịch liệt sôi trào tỏa ra từng dòng tinh thuần năng lượng tẩm bổ tinh thần.

Một hồi lâu sau, hắn mới cảm thấy dịu đi phần nào, lúc này mệt như chó nằm vật ra đất thở hổn hà hổn hển.

“Ba ba, ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao, chỉ là vừa rồi như bị người bóp nát linh hồn thôi, quá đau.” – Tống ba ba lòng còn sợ hãi lắc đầu.

“Ba ba, môn này đao pháp quá tà dị, hay là chúng ta không luyện nó nữa.”

“Ngoan nhi tử chớ sợ, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Một chút khó khăn nho nhỏ thôi, há lại có thể khiến ta chùn bước.”

Đã chính thức sống lại Tống tiện nhân lại bắt đầu lung tung chém gió, để hắn đơn thuần nhi tử nghe vào mà kính nể không thôi. Luôn mồm kính khen mình lão cha vĩ đại.

Đang lúc Tống gia đôi này cha hiền con thảo cho nhau khen ngợi lên tận mây xanh. Xa xa có bóng người chạy đến để hắn bất chợt cười khổ.

Là Thải Hồng, sau nàng một khoảng cách còn có Dương, Hùng, Nhiếp mấy người.

Nơi hắn luyện đao cách Mai Trang không quá xa, có vẻ hôm nay gào to quá để mọi người lầm tưởng, tất cả đang hốt hoảng chạy qua bên này.

“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?”

Dẫn đầu chạy đến Thải Hồng hai mắt rưng rưng ôm chặt lấy hắn, kiểm tra toàn thân không có gì vết thương sau mới dìu Tống Khuyết đứng dậy, nhân tiện cho thằng này phủi sạch quần áo.

Đáng nói nha đầu này không biết mấy ngày nay bị Dương gia tỷ muội bơm vào đầu những gì. Bây giờ là chết sống không chịu gọi hắn ca ca, mà cũng nhất quyết phải như người khác kêu thiếu gia.

Chỉ là xưng hô mà thôi, Tống đại quan nhân tự nhiên tuỳ ý nàng.

Đứng thẳng người duỗi tay duỗi chân một lát cho thư thả thân thể, đợi đằng sau mấy người đuổi đến Tống Khuyết mới cười nhẹ nhàng:

“Không cần lo lắng, vừa rồi chỉ là ta tu luyện có chút ra đường rẽ nên gây ra động tĩnh thế thôi, bây giờ hết thảy đã được giải quyết, bản thiếu không làm sao cả.”

“Thiếu gia, không cần phải liều mạng tu luyện như vậy.”

Nghe Dương Mật lo lắng khuyên nhủ, hắn không tiếp lời, chỉ là cưng chiều xoa nhẹ đầu nàng.

“Chúng ta đi về thôi, muộn rồi!”

“Dạ, thiếu gia!”

Không lay chuyển được chủ nhân ý chí, mấy người đành theo chân hắn chạy về rồi. Mấy vị gia tướng lúc này trong lòng cũng cực kỳ hổ thẹn. Bọn họ đều cho rằng thiếu gia liều mạng như vậy tất cả cũng vì bọn họ vô năng, chính vì thế mấy người sau đó tháng ngày là càng thêm ra sức tu luyện, để Tống gia hết sức vui mừng.

Lảo đảo ….

Chạy chưa được một lát, trong đầu cơn đau vẫn âm ỉ truyền đến để Tống Khuyết thiếu chút lộn nhào, phải loạng choạng mấy bước mới giữ được thăng bằng.

“Thiếu gia, ngươi làm sao?”

“Hắc, không sao, chỉ là đầu còn chút choáng váng.”

“Thiếu gia, để ta bế ngài về.”

Thải Hồng lập tức xung phong nhận nhiệm vụ, rồi cũng không khỏi phân trần từ đầu ngón tay dài ra mấy cái dây leo, kết thánh tấm lưới đem thằng này bế ngang lên.

Tống đại gia lập tức mộng bức, mình vậy mà bị mỹ nữ cho một cái công chúa ôm.

Thế này còn đâu hắn quang huy vĩ đại hình tượng, Tống Khuyết vội vàng muốn giãy giụa đứng dậy. Nhưng làm sao nha đầu kia khủng bố hơn Tượng lực há phải nói chơi, không bùng nổ Tống gia là đừng hòng so đấu, vì vậy cuối cùng mọi cố gắng đều là phí công vô ích.

Ngày hôm nay chắc chắn là một ngày mà Tống đại quan nhân hắn muốn quên, may mà bây giờ là đêm tối. Nếu không có người nhìn hắn một vị thô chân đại lão bị một thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp bế như bế công chúa mang vào phòng vậy sau cũng đừng có mặt mũi gặp người.

Thật sự có nhục quốc thể nha!

……

Đợi về đến nhà, Tống Khuyết lập tức trốn vào trong phòng khóa kỹ cửa. Lúc này hắn mới có thời gian rảnh rỗi đánh giá mình pháp tướng biến hoá.

Thất Sát Ma Đao đột phá đến đệ tam trọng, nó ý cảnh tự nhiên tăng lên dữ dội, kéo theo trong pháp tướng ma tính cũng được lớn mạnh theo.

Đến giờ phút này, Tống Khuyết mới cảm thấy Đạo Tâm Chủng Ma Thai Đại Pháp môn này công pháp bên trong phật tính cùng ma tính chính thức cân bằng.

Đáng lẽ theo lý mà nói, Thất Sát Ma Đao so với Liên Hoa Quan Tưởng cao cấp hơn nhiều, hắn vốn cần phải đạt được bước này từ rất lâu. Làm sao khi tu luyện phật môn công pháp Tống thánh tăng như được bật hack, không tốn bao nhiêu công phu liền đạt đến rất cao cảnh giới, cái này mới khiến cho trong đó phật ma lưỡng trọng bị chênh lệch lớn như vậy, hầu như hàng ngày hắn đều phải mượn Tesseract năng lượng để tiêu diệt Đạt Ma hình chiếu.

Nhưng bây giờ hết thảy đều ổn, Đạo Chủng Tâm Ma lưỡng cực đạt được vi diệu cân bằng, Tống Khuyết cảm thấy linh hồn mình vô cùng thoải mái, tự tại. Có thể nói là như được cởi một lớp gông xiềng.

Hưng phấn cảm thụ tinh thần biến hoá, một lát sau cảm giác mệt mỏi truyền đến, hắn mới hài lòng ngồi xuống đả toạ, nhắm mắt dưỡng thần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio