Ta Muốn Làm Thiên Đao

chương 370: linh giang đệ nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Linh Giang Thành, Bắc môn,

“Ầm ầm ầm ầm....”

Từng đợt liên miên tiếng nổ lớn vang lên để quan chiến mọi người huyết khí trong cơ thể cũng bị chấn đến nhộn nhạo.

Phía dưới đứng mũi chịu sào bị Tống gia bón hành một đợt dường như vô cùng tận thế công Đỗ Như Hối càng là khổ không thể tả.

Đối phương đây hoàn toàn là không nói đạo lý, mình đánh lên người tiểu tử này dường như ném đá xuống biển vậy không tạo nên bất cứ bọt sóng nào, còn bản thân hứng chịu hắn từng quyền từng cước, trong đó khủng bố cự lực để lão Đỗ cũng cảm thấy toàn thân xương cốt như muốn tan rã.

Mặt hắn đã bị dồn nén đến tận cùng đỏ rực, trên đầu hơi nước càng là bị khí huyết đun sôi bốc lên thành từng cột khói trắng, nhìn qua thật chẳng khác gì một chiếc nồi hơi.

Đau khổ giãy giụa được chiêu, bị Tống Khuyết từng bước đẩy lùi vào đến gần cửa thành Đỗ Như Hối cuối cùng không chịu được nữa, lực cũ cạn kiệt lực mới chưa sinh hắn hành động bị đình trệ, bị đối thủ nhân cơ hội ban cho một chưởng vào ngực.

Tuy là kịp thời nghiêng người lấy vai đón đỡ, hơn nữa dùng chân khí ngưng giáp bảo vệ, lão Đỗ còn là bị một chưởng này đánh bay ngược về phía đại môn, trên đường phun ra một ngụm máu lớn.

“Khục!”

Tống Khuyết cũng sẽ không dễ dàng như thế bỏ qua, tại Đỗ Như Hối còn đang say đòn đã tiếp tục như một con mãnh hổ hung hãn xông lên, tay phải nắm quyền tạo thế Phi Thiên Chùy, thề muốn nhất cử đem con hàng này đập chết.

“Cút!!!”

Sinh tử tầm đó, Đỗ Như Hối buộc phải bùng nổ, khí huyết như không cần tiền vậy điên cuồng thiêu đốt, hắn gầm lên giận giữ rồi dốc sức bình sinh xuất ra một đại cự chưởng.

“ẦM!!!”

Quyền chưởng va chạm phát sinh không khí bạo liệt như một cơn lốc cấp quét qua Bắc môn, để ngay cả phía trên đứng quan chiến đám người cũng không thiếu bị thổi cho lảo đảo rơi từ trên tường thành xuống đất. Cũng may ở đây tất cả đều là võ giả, rất nhanh liền kịp phản ứng lại nên mới không gây ra án mạng thương tâm.

Bên ngoài đã thế, trong trận hai người càng đều là bị phản lực đánh bay ngược ra sau mấy chục trượng, cày lên mặt đất thành một rãnh dài hôi đầu thổ kiểm.

Tống Khuyết vội vàng đứng dậy, thấy lão Đỗ lúc này còn đang bụm ngực ngồi bệt trên đường lớn trong thành, hắn càng thêm hưng phấn liều mạng xông lên.

“Dừng lại!”

“Bảo vệ Bang chủ!”

Nhưng lúc này, đứng trên thành Mạc Thanh Vân, Tô Hàn cùng Linh Giang Bang đám cao tầng dồn dập nhảy xuống cản đường, không cho tiện nhân này cơ hội hạ thủ.

“Thiếu gia, cẩ thận!”

Bên kia đã sớm chấm dứt chiến đấu Nhiếp Phong mấy người từ lâu có mặt, thấy đối phương người đông thế mạnh cũng hết thảy biến sắc nhảy xuống đứng cạnh nhà mình thiếu gia, đề phòng bất cứ giá nào.

Khoát tay để bọn họ lui ra, Tống Khuyết lúc này quần áo rách nát tàn tạ như một tên khất cái, khóe miệng cũng rướm ra chút máu hồng nhưng khí thế lại bừng bừng phấn chấn xông thẳng vân tiêu. Hắn không làm sao quan tâm trên người mình quẫn dạng, thấy Đỗ Như Hối đang bị thuộc hạ vây quanh thằng này liền cười lạnh một tiếng:

“Làm sao, Đỗ Bang chủ cuối cùng vẫn là muốn vây công? Vậy đến đây đi, không phải Tống mỗ khinh thường ngươi Linh Giang Bang, nhưng bằng các ngươi những này binh tôm tướng cá, hôm nay bằng sức chúng ta mấy huynh đệ cũng có thể thoải mái đánh tan.”

“Rống!”

Phối hợp với hắn lời nói, Dương Kế Nghiệp mấy người đều không chút nào giữ lại thả ra khí thế. Nhất là ngốc Hùng, sau lưng đi theo cự hổ, lăm lăm trên tay một cặp to như cối xay chiến chùy, cộng thêm vừa mới giết người lệ khí chưa tiêu, trên áo còn vương vãi không ít vệt máu, nhìn qua cực kỳ thấm nhân.

Nhất quan trọng là Bang chủ vừa bị đánh bại, Linh Giang Bang bên này khí thế liền bị ép xuống một đầu, gặp cảnh này nhất thời lăng là không có ai phản bác, đều sợ hãi nắm chặt vũ khí lùi lại về sau nghiêm phòng cảnh giác.

Tình cảnh này...

Nhất phu đương quan vạn phu mạc địch, hôm nay ca rống lên một tiếng dọa lùi Linh Giang Bang, khó không được sau này cũng sẽ thành một giai thoại.

Xung quanh còn có cả thành người đang nhìn đây, Tống gia vô cùng đắc ý.

Hắn cũng chỉ là mạnh miệng vậy thôi, đối phương còn hai vị Nhất lưu cao thủ, mấy chục vị Nhị lưu, nhà mình mạng là không đủ nhân gia ăn gỏi đấy.

Gặp tốt thì thu, lúc này Tống Khuyết cũng không có thêm cái gì hành động quá khích, chỉ khoanh tay ngạo nghễ đứng thẳng đương trường.

Vô địch thật là tịch mịch! – Một cỗ khí cơ sơ xác tiêu điều từ đang ngửa mặt nhìn trời hận đời vô đối Tống đại cao thủ sinh ra.

Phía sau công việc, tự nhiên sẽ có người giải quyết.

........

“Dừng lại!”

Không phụ Tống đại quan nhân mong đợi, gặp hai bên chuẩn bị bộc phát đại chiến tranh, Thái Thú Dương Tư Nghiệp liền uy nghiêm quát dừng.

“Đỗ Như Hối, Tống Khuyết, hôm nay trong thành đã đủ lộn xộn, ta xem hai người các ngươi lúc này dừng tay thế nào?”

Lão Đỗ bùng nổ lên là cỡ nào khủng bố Tống Khuyết tự nhiên biết, hắn cũng không có lòng tin nắm chắc gánh được đối phương, vì thế lần này cũng chưa từng hi vọng xa vời đem con hàng này làm thịt.

Nơi này là nhân gia hang ổ, hơn nữa còn Cửu Giang Minh cố kỵ ở sau, hôm nay vậy cũng chỉ có thể thế thôi.

Có thể đánh cho Đỗ tặc đạo tâm sụp đổ Tống gia đã đủ hài lòng, lúc này vô cùng phách lối mở miệng:

“Đỗ Như Hối, nể mặt Thái Thú đại nhân, hôm nay bản thiếu tha ngươi một mạng. Nhưng nhớ kỹ cho ta, Tống mỗ có thể tại ngươi lĩnh vực am hiểu nhất đánh bại ngươi vậy ta nếu muốn lấy ngươi đầu chó, dù ngươi rúc đầu trốn trong Linh Giang Bang cũng là vô dụng.

Ta Tống Khuyết không thích gây chuyện nhưng cũng không phải hiền lành để mặc người ức hiếp. Sau này còn để bản thiếu nghe tin các ngươi làm chuyện mờ ám như thiết lập trạm thu phí hay vây công Thuận Phong Tiêu Cục phân bộ, ta sẽ không đơn giản chỉ chặt ngươi một ngón tay như thế. Rõ chưa!”

“Chúng ta đi!”

Nói rồi cũng không thèm nhìn cái này bại tướng thêm một mắt, nghênh ngang dẫn theo mấy vị tiểu đệ tiêu sái đi rồi.

Để còn đang muốn cự cãi lão Đỗ chỉ có thể nghẹn ngào như có người nhét chày vào cổ vậy, tức giận phát run giơ ngón tay chỉ vào tiện nhân này bóng lưng ậm ặc mãi không nói nên lời.

Thêm nữa khi nãy vết thương bộc phát, không kìm nén được vị này Đỗ Bang chủ lại lần nữa lửa giận công tâm, há mồm phun ra một búng máu lớn, cả người như bị người lấy đi sức lực vậy ỉu xìu xuống. May nhờ bên cạnh bang chúng đỡ lấy mới không để xảy ra khứu dạng.

Lần này quả thật tính sai, chính mình bản thân còn chưa khôi phục được hoàn toàn, chỉ tối đa sử ra được , thành chiến lực mà thôi. Hơn nữa dù dùng nghĩa ca đan dược đem lần trước khí huyết bổ sung lại nhưng dù sao lần đó đã thương tổn đến căn cơ, bây giờ hắn còn là không cách nào lâu dài bùng nổ đấy.

Chính vì thế vừa rồi hắn mới phải cắn răng chịu đòn, đến tận khi sinh tử tồn vong mới dám thiêu đốt một chút khí huyết như vậy. Dùng cái này trạng thái, đối mặt với thế như long hổ Tống tặc thua cũng là tất nhiên.

Đỗ Như Hối lòng hối hận điên rồi, hôm nay một thua có thể nói để toàn bộ Linh Giang Bang uy danh quét rác, ngày xưa có thể dùng mình uy thế trấn áp một đống tai hoạ ngầm sau này tất nhiên sẽ một lần nữa bùng lên.

Có Tống Khuyết Nguyệt Khuyết Các cái này đối trọng tồn tại cản tay, những kia bị hắn đè ép gia tộc, thế lực trong thành hẳn sẽ không còn như trước nhẫn nhục mà chịu đựng nữa.

Bởi ai cũng hiểu, thời đại của hắn sắp đi qua. Tống Khuyết thời đại đang hung hăng tiến tới.

Thiết thân cảm nhận đối phương dường như không nói đạo lý tốc độ trưởng thành, Đỗ ca cũng là tuyệt vọng. Có lòng muốn cùng đối phương cãi lại hắn lại không biết nói như nào. Là như người đàn bà đanh đá thế gào khóc hãy đợi đấy, hay là hướng xung quanh người giải thích trước đó hắn đã bị tiểu tử kia vây công trọng thương, không ở trạng thái đỉnh phong?.

Cuối cùng, tâm tinh bị đả kích nặng nề Đỗ Như Hối chỉ có thể thở dài một tiếng tang thương, mặc cho thuộc hà dìu trở về trong phủ nghỉ ngơi dưỡng sức đi.

......

Tống gia đi, Đỗ gia cũng đã đi.

Theo lão Đỗ chạy đến một phe còn lại Mạc Thanh Vân, Tô Hàn hai người không biết đi đâu, bây giờ đứng đó mộng bức nhìn nhau.

Còn chuyện hợp tác, vậy lại như thế nào?

Đang lúc hai thằng đầu đầy chấm hỏi, Dương, Vu hai vị quan gia đã mặt hùng hổ tiến đến hỏi tội:

“Các ngươi vậy hẳn là bên cạnh Nghi Thanh Quận võ lâm nhân sĩ đi? Chuyện hôm nay hai người bọn ngươi đến Linh Giang quấy rối cản trở quan binh tra án ta sẽ tỉ mỉ kỹ càng viết tấu chương gửi lên Tri Phủ đại nhân cùng Lục Phiến Môn Vu Tuần Sát sứ, lần này bản quan nhất quyết phải theo đến cùng. Hừ!”

Nghe vậy Mạc, Tô hai người biến sắc, bọn họ không giống Linh Giang Bang có đại chỗ dựa, dưới tay cũng chỉ có một nhóm bình thường võ giả mà thôi, nếu bị quan phủ nhằm vào, vậy thì quả thật là một tràng tai nạn. Cả hai vội vàng chắp tay cầu khẩn:

“Oan uổng nha, đại nhân mời minh xét! Bọn ta cũng là theo lời mời của Linh Giang Bang Đỗ bang chủ đến đây một chuyến, thật sự không có ý cùng ngài chống lại.”

“Hừ, không cần giải thích! Việc các ngươi chọn thời điểm này xuất hiện tại nơi đây đã là vô cùng đáng nghi. Hai vị nên tự cầu phúc đi, nếu như hôm nay tặc nhân có người chạy thoát vậy chắc chắn Lục Phiến Môn người sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi.”

Vu Ngọc Đức cũng gằn giọng hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không quản mặt như cha chết mẹ chết hai kẻ này, bọn hắn mấy người liền nhanh chóng chạy về chỗ Lưu gia.

Mạc Thanh Vân, Tô Hàn còn há mồm muốn giải thích nhưng người cũng đã đi xa, hai người liền đau khổ nhìn nhau, mặt nhăn lại giống như một quả mướp đắng.

Hôm nay quả thật quá đen đủi, vốn ảo tưởng sẽ thành công kết minh cùng lão Đỗ, tạo tiền đề để bang phái phát triển thêm một bước. Làm sao dường như ra ngoài đường không xem hoàng lịch, vất vả chạy đến Linh Giang một chuyến, chỉ kịp uống được chén rượu nhạt đã bị dính vào một chậu shit thế này, bây giờ có khổ biết nói cho ai.

Suy đi tính lại hai người đành chạy về tìm chủ sự Linh Giang Bang một chuyến, không giải quyết được việc gì cuối cùng đành ôm hận chạy về Nghi Thanh Quận lo liệu đối sách đi.

Vừa rồi mấy lời cũng không phải Dương, Vu hai người nói cho vui mà thật sự sẽ làm đấy, bọn họ cũng là muốn giúp Tống Khuyết một phen, sợ hai con hàng kia cấu kết Đỗ Như Hối gia hại hắn.

Thực ra hai người còn không biết, trong nhà Tống lão gia còn nuôi một vị có Bát giai chiến lực mỹ thiếu nữ đây, dù là tiện nhân này có đồng thời tiến đến hắn cũng sẽ không sợ hãi.

Nhưng tất nhiên, tuy là không sợ nhưng nếu đã để lộ Thải Hồng ra vậy người chứng kiến nàng nhất định phải chết, cái này có thể là một việc vô cùng phiền phức. Vì thế khi biết tin này Tống Khuyết cũng rất vui vẻ lĩnh tình, vạn phần cảm tạ hai người Dương, Vu đã hết lòng giúp đỡ.

P/S: Lần nữa cầu NP, cầu buff các thứ nhé các đh ^^ ai còn NP thì ném hết cho tác đi, sang tháng ta sang web mới rồi chắc không nhận được nữa ấy chứ:((

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio