Đêm, Ưng Giản Sầu,
Hơn chục bóng người đang giục ngựa phi nhanh từ Linh Giang Quận về hướng Thanh Hà, tất cả đều mặc quần áo dạ hành, hông đeo vũ khí. Dẫn đầu là người đàn ông trung niên lúc này đang hứng thú bừng bừng thảo luận.
“Đỗ huynh, lần này nhất định phải một lưới bắt hết tiểu tử kia thân thuộc cùng Tửu trang đám công nhân đem về Linh Giang, đợi lấy được cái kia Liệt Hỏa Tửu bí phương, sau này chúng ta cũng có thể ngồi mát mà ăn bát vàng rồi.”
“Ha hả, không sai, cũng may Tống tặc sản nghiệp hết thảy đặt ngoài thành, cũng thuận tiện cho chúng ta mấy người làm việc, không cần phải cố kỵ điều gì.”
Hóa ra người này chính là Đỗ Như Hối cùng tân nhậm Linh Giang Bang Phó Bang chủ Chu Ngọc Đình, lão Chu nghe nói thế liền hớn hở liên tiếp gật gù:
“Ha ha, nghé con không sợ hổ thôi, tiểu tử đó đây là vô cùng tự tin vào mình võ lực nên mới không chút nào kiêng dè như thế, chưa hiểu được tại giang hồ này ngoài quyền đầu ra còn có cả âm mưu quỷ kế. Chỉ là không biết bên kia Vân Phó Bang chủ kế hoạch có thành công hay không mà đến giờ còn chưa có tin tức truyền về.”
“Không sao cả, hắn dù có chết hay không cũng không ảnh hưởng đến chúng ta hành động. Chúng ta chỉ cần nhân lúc hắn vắng nhà tiêu diệt hết vây cánh cùng vơ vét sản nghiệp, sau đó nhàn nhã về nhà buông võng ngồi chờ liền được.
Kể cả không chết cũng tốt, đợi Tống tặc nổi điên đến trả thù không phải cho chúng ta có cớ quang minh chính đại đem đối phương giết chết sao? Hắc hắc, khi đó ta sẽ không vội kết liễu tiểu tặc này, mà phải để hắn tận mắt chứng kiến lão tử làm sao chơi chết Vân Hi con tiện nhân kia, như thế mới giải được bản tọa trong lòng mối hận.” – Đỗ ca cắn răng nghiến lợi âm u nói.
Việc ngày hôm nay bọn hắn lên kế hoạch chính là chia ra hai đầu nhằm vào Tống Khuyết. Ở bên kia thuê Thính Vũ Lâu sát thủ Độc Bà Bà phối hợp với Vân Lai Phúc ám sát Tống gia, bên này đợi nghe tin thám tử báo về đối phương chắc chắn đã đặt chân đến Dương Nam Phủ sau liền bật người dốc toàn bộ lực lượng tiêu diệt ở Mai Trang Tống đại quan nhân dòng chính cùng bắt cóc hắn Tửu trang người.
Nếu cả hai đầu thuận lợi, vậy Nguyệt Khuyết Các liền trong một đêm cứ thế tan thành mây khói, không cần bọn hắn những này đại lão phải động nửa ngón tay, dưới trướng thuộc hạ thi triển quấy nhiễu vài lần, có lẽ nội bộ đối phương cũng tự động tan rã.
Hơn nữa để Tống tặc chết ở Dương Nam cũng coi như cho Linh Giang Bang tẩy thoát hiềm nghi. Tất nhiên mọi người đều hiểu ngầm nhưng mặt ngoài có bằng chứng nói ra liền được, ai lại vì một người chết mà truy cứu đến tận cùng đây.
Có thể mấy vị này bàn tính đánh rất vang, nhưng vẫn không thể ngờ được hai điều. Một là lão Vân lần trước ăn Tống gia một quyền đã dọa phá đảm, thêm nữa Nguyễn Thiên Hương cũng không thích cùng người hành động vì thế bên đó hai vị liền không thể ăn nhịp với nhau làm việc được.
Hai là Tống Khuyết ở nhà bí mật tích trữ lực lượng tại ngoại giới vẫn là một mê, không ai biết được trong đó khủng bố.
Thêm nữa bật hack nhân sinh, hắn đã dám rời nhà trong lúc nước sôi lửa bỏng này vậy cũng không phải không có dựa vào.
.....
Mai Viên Sơn Trang,
Trời cũng đã tối, mọi người trong trang lúc này nếu không lên giường nghỉ ngơi thì cũng đang ngồi ở trong phòng yên lặng tu luyện. Bỗng lúc này Dạ Huyền Yến một tiếng líu lo gáy to và rõ bỗng chốc phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Hầu như đồng thời, Dương Kế Nghiệp mấy vị gia tướng đã cầm chắc vũ khí chạy vội ra sân vườn tập hợp.
Sau đó không lâu, kể cả Thải Hồng, Dương Mật nữ cũng có mặt ở nơi đây. Đợi người nhà có mặt đầy đủ, lão Dương mới nhanh chóng phân phó:
“A Mật, a Tử dẫn theo Ngộ Không, Manh Manh trốn xuống hầm, Nhiếp Phong, Đao Tử hai người chia ra đi mời Thiết gia hai vị tiền bối cùng tập hợp hộ vệ, còn lại những người khác đi theo ta. Dựa nguyên kế hoạch bố trí sẵn làm việc, không cần sơ sót rồi.”
“Rõ!” – Mấy người không chút lề mề nhanh chóng lĩnh mệnh.
Chỉ khoảng thời gian chưa đủ nửa nén hương, từ Mai Trang một đoàn hơn trăm người đã nhanh chóng tập hợp, không vang một tiếng động nào trong đêm lầm lũi hành quân đến bên ngoài đó không xa quan đạo. Tại một chỗ hai bên gò núi nhỏ chia ra tìm chỗ dựa theo trước đó phân công đâu vào đấy ẩn nấp chuẩn bị sẵn sàng.
Đợi một hồi, nhìn thấy phía trước có một bóng người cấp tốc lao đến, trên tay còn làm ra mấy cái kỳ dị thủ thế sau Dương Kế Nghiệp mới từ chỗ trốn đứng lên học tiếng chim huýt nhẹ một tiếng.
Cái kia bóng người thấy vậy liền thi triển khinh công chạy về bên này.
“Bộ huynh, đối phương sắp đến?”
Vị Bộ huynh này tay cầm Mjolnir búa lớn, hơn nữa toàn thân vải vóc đấu bồng che đến kín mít vậy không phải lâu ngày trốn trong quan tài nghỉ dưỡng Ngân Giáp Thi còn là ai. Chỉ thấy nó gật đầu khặc khặc mấy tiếng, tay còn giơ lên múa qua múa lại ra hiệu.
người, từ hướng bên kia, nửa khắc chung nữa là đến.
Lão Dương đọc hiểu ý sau liền nghiệm nghị gật đầu, hướng ra sau mấy người nhỏ giọng quát:
“Tất cả sẵn sàng, địch nhân sắp đến!”
.....
Bên này,
Vừa xuất Ưng đạo không bao lâu, thấy mục đích chuyến này Mai Trang bóng dáng thấp thoáng ở xa xa, Linh Giang Bang đoàn người liền không dằn được sôi nổi hưng phấn.
Tiêu diệt nó, trong đó núi vàng núi bạc tùy ý vơ vét, mỹ miều nha hoàn mặc sức chơi đùa.
Đến đây đi, tài bảo mỹ nhân, mãnh liệt lên nào!
Vút vút vút vút....
Đang lúc đám tặc nhân này hai mắt phóng quang, không ức chế được nổi lên mơ màng, bỗng nhiên trong không gian tràn ngập tiếng cự nỏ xé gió để bọn họ giật bắn cả mình.
“Cẩn thận!”
Đỗ, Chu hai người quát lớn đền phòng, làm Nhất lưu võ giả, hai vị này bản lĩnh tự nhiên phi phàm, lâm nguy không chút nào bối rối vội vàng vận đủ công lực, trên tay liên tiếp xuất chưởng thành một cự võng xoay chuyển gạt bay một sóng mưa tên sang bên.
“Leng keng keng keng...”
“Hí hí hí luật....”
Những người khác tuy cũng bất ngờ, nhưng vẫn theo bản năng múa may vũ khí đỡ được ám tiễn, chỉ là dưới chân mấy con ngựa không được may mắn như thế, không thiếu đương trường bị bắn chết thôi.
Chuyến này lão Đỗ ra ngoài mang theo tất cả đều là Lục giai hoặc Ngũ giai tột cùng hảo thủ, muốn dựa vào Quân nỏ đem những người này giết cũng hơi khó khăn. Vì thế Dương Kế Nghiệp cũng không gửi vào đó hi vọng quá nhiều, chân chính sát chiêu còn là ở sau cơ.
“Ầm Ầm Ầm...”
“Phích Lịch Tử!!!”
Liên tiếp tiếng kinh thiên nổ lớn vang lên, đang lúc Đỗ Như Hối đoàn người bận tối mắt tối mũi chống đỡ tên nỏ, bên này Mai Tang mấy vị cao thủ cũng không nhàn rỗi, lập tức nhân cơ hội đem thiếu gia ban cho lựu đạn lấy ra châm lửa rồi dùng sức mà ném.
“Gàooo...”
“Áaaaa....”
“Hí hí hí.....”
Lựu đạn mảnh nhỏ sức tàn phá sao mà kinh người, trước đó Huyết Y thê thảm trải qua đã đủ để Tống Khuyết kiểm chứng.
Lúc này, ngoại trừ Đỗ, Chu hai người có chân khí hộ thể mà hoàn hảo vô khuyết, còn lại người có đến hơn chục thằng là thân thể dính thương, chỉ là bất đồng nặng nhẹ thôi.
Có người có vẻ bị thương chỗ hiểm, bây giờ liền nằm lăn ra đất quằn quại mất sức chiến đấu, những người khác thì khá hơn chút, nhưng cũng là chật vật vô cùng, một đám bàng hoàng thất thố không quản đau đến nhe răng nhếch miệng đang như con ruồi không đầu tìm chỗ chốn đây.
Còn chưa kịp xuống tay với Tống tặc, bên mình đã bị bón hành ngậm mồm, Đỗ Như Hối phẫn nộ tột đỉnh, hai mắt huyết hồng gầm lên:
“Các ngươi phải chết!”
Nói rồi đồng thời phi thân hướng về bên cạnh sườn núi xông lên.
“Khặc!”
Hầu như đồng thời, Ngân Giáp Thi cũng từ bên đối diện lao ra, đón đầu hắn chính là một búa.
“Keng!!!”
Lão Đỗ thế công bị chặn lại, Ngân Cương cũng là bị thằng này đại lực đánh lùi về phía sau mấy bước mới ổn định được thân hình.
Cảm thụ được đối phương quen thuộc khí tức, Đỗ Như Hối kinh hãi bật thốt lên:
“Là ngươi! Ngươi vậy mà không chết!”
Lúc này, Chu Ngọc Đình cũng đã thành công tập hợp phía tán loạn đám thuộc hạ mang tới đứng sát Đỗ Bang chủ bên người.
Khoảng cách quá gần, nếu còn bắn tên sẽ gây ngộ thương đồng bạn vì thế Dương Kế Nghiệp liền quyết đoán kêu dừng, từ hai bên ẩn nấp Mai Trang hộ vệ tấp nập lao ra, vây lấy chục người này vào giữa.
Bị một loạt đòn phủ đầu đánh cho tối tăm mặt mày, vốn đang thần hồn nát thần tính Đỗ, Chu hai người không thấy sự hiện diện của người nào đó mới thấy khá hơn một chút, chuyện tồi tệ nhất còn chưa phát sinh.
Đỗ ca cố gắng bình phục tâm tình, nhìn về phía Ngân Cương hai mắt tràn ngập cừu hận:
“Hảo thủ đoạn, trúng ta một chưởng vậy mà vẫn có thể sống sót được. Giỏi tính toán, bản tọa cuộc đời mấy lần chịu thiệt nặng đều là do các ngươi đám tặc tử này ban tặng. Thật sự bội phục, ngươi là ai, có dám xưng tên đi ra?”
“Khặc khặc...” – Ngân Cương cuống họng hoàn toàn đã bị đông cứng, làm sao có thể nói chuyện, chỉ có thể mở miệng phát ra mấy âm tiết vậy thôi.
Cũng may, còn có Dương Kế Nghiệp thay hắn giải hoặc:
“Đây chính là thiếu gia nhà ta đắc lực đại tướng Bộ Kinh Vân, Bộ huynh bẩm sinh bị câm không thể trò chuyện, mong Đỗ Bang chủ chớ trách.”
“Ngươi là Dương Kế Nghiệp đi? Tống Khuyết dưới trướng quả thật nhân tài như vân, khiến người hâm mộ không thôi. Nhưng bản tọa vẫn rất hiếu kỳ, làm sao các ngươi có thể biết trước mà phục kích nơi đây?”
Đây vẫn là hắn trăm tư không giải nghi hoặc, chuyến này có thể nói bọn hắn đã làm việc vô cùng kín kẽ. Người cũng trước tiên chia ra âm thầm chờ đợi ngoài thành, toàn bộ hành động tuyệt đối không gây nên chút nào tiếng gió, thế quái nào đến nơi đây vẫn là bị đối phương đón lõng.
Thật không biết những ngày này Tống Khuyết xa nhà, Tiểu Yến Tử chính là / trọn thời gian đều bám theo nhất cử nhất động của lão Đỗ. Được lợi phạm vi Lĩnh Vực bây giờ đã mở rộng đến hơn m, Đỗ ca muốn hất ra nó truy tung vậy còn khó hơn lên trời.
Nhưng những bí mật này có thể nói cho người ngoài biết được sao, Dương Kế Nghiệp chỉ thản nhiên trả lời:
“Thiếu gia nhà ta đã sớm đoán chắc ngươi sẽ đến, vì thế đêm nào chúng ta cũng phục kích ở chỗ này, cuối cùng là đã nhìn thấy được Đỗ bang chủ.”
“Ra thế, bản tọa thua không oan.” - Đỗ Như Hối bừng tỉnh hiểu ra, tiện đà sau đó là tàn nhẫn cười lạnh:
“Nhưng chỉ dựa vào các ngươi mấy người đã nghĩ chặn lại ta, hắn Tống Khuyết có phải hay không nghĩ nhiều. Hôm nay bản tọa nhất định phải đại khai sát giới, dùng các ngươi máu để rửa đi mối nhục này.”
“Hừ, được hay không không phải lập tức liền biết.” – Dương Kế Nghiệp hờ hững buông lời rồi khẽ chắp tay.
“Thải Hồng cô nương, làm phiền rồi!”
“Dương đại ca để ta!” – Một giọng nói như nước như ca trong trẻo mềm mại từ sau lưng lão Đỗ mấy người vang lên.