Đầu thôn Cự Liễu.
Nơi này cảnh tượng cũng náo nhiệt không kém. Hơn người cùng chục chiếc xe lừa đang tụ tập ở đây.
Tống Khuyết thông qua Tia Chớp đã nhìn thấy Chung Hồng cũng Đào đốc công đám người đến nên đi ra tiếp đón.
“Hồng ca, Đào đốc công”
“A Khuyết”... “Tống thiếu”.
người thấy Tống Khuyết một đoàn người thân đến đều nở nụ cười.
“A Khuyết, này tiểu tử là ai, lạ mắt vô cùng”
“Ha ha, Hồng ca, hắn tên Hùng Bá. Sau này sẽ theo ta. Hùng Bá, gọi Hồng Ca”
“Hồng... ca”
“Hồng ca, tiểu tử này có chút ngốc, ngươi đừng để ý”
Chung Hồng nghe vậy vuốt cằm gật đầu.
“Đoán mọi người sắp đến nên ta cùng A Tín ra đón. Hồng ca ngươi cứ đến Triệu gia nhà cũ gặp cha ngươi. Đào tiên sinh để ta đưa đi”
Mọi người nghe hắn sắp xếp cũng không dị nghị gì. Chung Hồng cũng muốn cho lão cha báo tin vui đây. Đoàn người cứ thế tách ra.
Trở về Kính Hồ, dặn dò Đào đốc công đám người những chú ý xây dựng, Tống Khuyết cũng buông tay mặc kệ. Lấy cho Hùng Bá một con ngựa, người chậm chậm trở về Tống gia nhà cũ.
Nói giữ lấy lời, đã bảo cho Hùng Bá tiểu tử kia ăn no, Tống Khuyết cũng không bạc đãi hắn. Dặn hắn ra múc nước tắm rửa cho sạch sẽ còn mình vào bếp bắt đầu nấu ăn. Này tiểu tử không biết bao lâu chưa tắm, người hôi bẩn vô cùng. Đối với khứu giác linh mẫn Tống Khuyết thật sự là tra tấn.
Một lát sau tiểu tử đã lộc cộc chạy vào, ngốc ngốc cười:
“Chủ nhân... làm việc”
Hẳn là chờ mình sai việc, nghĩ nghĩ cũng chả có việc gì quan trọng Tống Khuyết lắc đầu bảo hắn ngồi một bên chờ.
Nhưng nhìn nhìn tiểu tử này quần áo rách rưới, bẩn thỉu. Tống đại gia người cũng muốn mặt sao, đành ngừng tay vào nhà lấy cho hắn bộ đồ.
“Thay bộ này, bộ kia vứt đi”
Này tiểu tử đúng là nghe lời. Có lẽ bị Tống Khuyết đánh phục, hắn dịu ngoan vô cùng. Tại chỗ đem quần áo ném, rồi tồng ngồng đứng đó mặc vào.
Tống Khuyết mắt sắc, thấy hạ thân hắn có chi chít vết thương, nhíu mày hỏi:
“Hùng Bá, chỗ kia là làm sao bị thương?”
“Chủ nhân...trước... nói quá to.... trêu nhị di nương... phải đánh”
Xoắn hết não Tống Khuyết mới minh bạch ra, Triệu Hổ thằng mất dạy kia ghen tị với tiểu tử này. Hoặc làm sao đó vợ hắn nhìn thấy hàng này, nên hắn ghen tị, ác độc hủy hoại nó.
Nhìn chỗ đó nam nhân điểm yếu bây giờ chằng chịt vết sẹo, dùng kinh nghiệm bác sỹ nhiều năm của hắn cũng cảm thấy khó khăn. Sau này chưa chắc đã có thể dùng được.
Thật mẹ nó ác ôn, mình nhỏ còn đi ghen tị người khác. Thảo nào đến giờ cưới mấy bà nương còn chưa có nối dõi, chết là tiện nghi cho hắn.
Người nào đó có Tesseract hỗ trợ, phát triển hùng tráng vô cùng âm thầm khinh bỉ Triệu Hổ. Tiếp đấy thở dài hỏi:
“Ngươi còn cảm thấy đau?”
“Chủ nhân... đau...sau đó... hết rồi”
Nhíu mày, Tống Khuyết gọi lại Hùng Bá, đưa tay bắt mạch hắn.
Tống đại gia học tây y, tất nhiên không biết bắt mạch. Nhưng hắn đang dùng Lĩnh Vực xem xét cơ thể Hùng Bá.
Thấy hắn nơi đó các loại mạch máu đã biến dạng, nhưng thần kì một cách nào đó tự lành, nối thông suốt với nhau mới khiến cho không bị hoại tử, đau nhức. Âm thầm khen tiểu tử này thể chất khác người, cũng không quản nữa.
“A Tín, dẫn Hùng Bá đi cắt tóc. Tốt nhất cạo trọc cho ta”
Nhìn tóc dài bê bết vào nhau Hùng Bá, Tống đại gia dứt khoát cho hắn cạo. Dặn dò tiểu tử ngồi im không được phản kháng. Hắn đúng thành thật vô cùng, mặc cho Lý Tín muốn làm gì thì làm.
Nghe lời như vậy, tí cho thêm hắn cái đùi gà. Tống Khuyết gật gù hài lòng.
Chả mấy chốc cơm nước xong xuôi, cha con Chung gia cũng đúng giờ mò đến ăn trực. người hừng hực khí thế ăn uống.
Hùng Bá sức ăn đúng là lớn vô cùng. So với bật hack Tống Khuyết chỉ hơi kém một chút, thảo nào người gầy như que củi mà sức lại lớn đến vậy.
Tống đại gia nhà có chính là điều kiện, muốn ăn bao nhiêu thỏa mãn hắn. Làm cho tiểu tử này được lần đầu ăn no, ăn ngon đến vậy, hai mắt cũng là đỏ lên:
“Chủ nhân... tốt”
Xem ra tiểu tử này không quá ngu ngốc. Chỉ là ít cùng người giao lưu sao, vẫn biết cảm ân, biết độc lập suy nghĩ.
Không ai muốn nuôi một kẻ vô ơn, Tống Khuyết tâm tình vui vẻ, cười gật đầu:
“Ân, rất tốt. Sau không cần gọi ta chủ nhân, gọi thiếu gia đi”
Quá phức tạp, Hùng Bá tỏ ra không hiểu. Ngây ngô nhìn hắn cười.
Chỉ chỉ chính mình, hô mấy tiếng thiếu gia, hắn mới có phản ứng.
“Chủ nhân... thiếu gia”
Tống Khuyết tâm mệt, cũng là kệ hắn đi.
......
Mấy ngày sau đó, Tống Khuyết ban đầu còn thi thoảng ra Kính Hồ xem đoàn người thi công. Nhưng mới mẻ cảm giác đi qua hắn cũng là mất đi hứng thú, chuyên tâm ở nhà luyện công cùng dạy dỗ Lý Thiết cùng Hùng Bá.
Tống Khuyết phát hiện Hùng Bá tiểu tử kia tuy ngốc chút nhưng luyện công hay làm việc rất chuyên chú. Chỉ cần là hắn giao việc sẽ cẩn thận tỉ mỉ làm theo. Hơn nữa hắn thân thể tố chất tốt, là một mầm mống luyện võ thượng giai.
Ngày này, dược liệu đã sớm hết, Minh Kình đã luyện được thuần thục Tống Khuyết tâm tư bắt đầu hoạt lạc.
Ngô Diệc bổn ý truyền thụ cho hắn Mã Thung Công cũng nghĩ rằng hắn cần vài năm mới có thể đại thành, lúc đó hắn có lẽ đã sớm rời đi nơi này, việc tìm chỗ học võ công cũng trở nên dễ dàng hơn.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không tính được chỉ qua mấy ngày hắn Tống Khuyết đã luyện xuất Minh Kình nha.
Bây giờ còn chưa phải lúc hắn có thể rời đi nơi này. Thực lực hắn còn yếu, lại vướng bận Lý thẩm bọn họ, a Tín tiểu tử kia còn nhỏ, chưa thể tự gánh vác gia đình. Tuy có Chung Khôi bọn người giúp đỡ nhưng Tống Khuyết vẫn là không yên tâm.
Nhưng nếu như chờ thêm mấy năm mới có thể học võ hắn lại không muốn chờ. Như thế chỉ đơn thuần lãng phí thời gian, hơn nữa đã quen bật hack phi tốc phát triển. Cảm giác dậm chân tại chỗ chính là tra tấn người, Tống Khuyết còn không muốn chịu tội đây.
Như vậy ở lại nơi này mà muốn tìm được võ công chỉ còn một con đường duy nhất.
Học trộm võ học.
Đối với người khác việc này chẳng khác nào chịu chết, nhưng đối với Tống đại tuần thú sư, nó lại khả thi vô cùng.
Hơn nữa tài cao gan lớn, tự nhận mình cũng đã đứng trên đỉnh kim tự tháp tại Hoàng Diệp trấn này. Tống đại quan nhân cũng là thản nhiên không sợ.
Bị phát hiện lại có làm sao, cùng lắm là đánh một trận thôi.
Còn vấn đề học trộm của ai, là Thiết đao hội Lương Tĩnh, Hắc Hổ bang Phong Hàn, Đầu Búa bang Hùng Khanh hay Trưởng binh tào Lục Tích.
Vấn đề này còn phải suy nghĩ sao.
Tất nhiên là toàn muốn.
Nhà trẻ bằng hữu mới là làm lựa chọn đề đây, Tống đại gia là ai đến cũng không cự tuyệt. Chỉ cần có thể học trộm, hắn liền quả quyết động thủ. Kỹ nhiều không áp thân sao, đối với võ công Tống Khuyết hiện nay khao khát vô cùng.
Vì vậy, vào thành là cần thiết. Hơn nữa nhà không phải đang xây, cần gần tháng nữa mới hoàn thành sao. Tống Khuyết muốn nhân cơ hội này vào thành ở một quãng thời gian.
Còn vì sao không chuyển luôn vào trấn ở? Đơn thuần vì trong trấn không có gì hấp dẫn được hắn Tống đại gia.
Hoàng Diệp trấn cũng là nghèo đinh đương, mỹ nữ cũng chả thấy ảnh. Thôn cô ngược lại một đống, hơn nữa tuổi hắn bây giờ làm việc gì còn hơi quá sức. Nếu không phải còn có nhiệm vụ cắt rau hẹ, mua chút vật tư, hắn còn không muốn vào đây.
Cảnh sắc nơi đó chỗ nào so sánh được Kính Hồ.
Nhưng bây giờ vì học võ, vì học chữ, hắn vẫn là cần vào thành ở một đoạn thời gian.
Đúng vậy, Tống đại quan nhân là không chấp nhận được việc mình nửa mù chữ, lần này quyết tâm học hành tử tế, bù đắp khuyết điểm.
Như thế, lý do đủ mười phần.
Tâm đã động liền lập tức hành động. Hôm nay hắn muốn vào thành.
Thông báo Lý thẩm một tiếng, thấy nàng cũng không có ý muốn vào thành dạo chơi, Tống Khuyết cũng tùy ý. Chỉ dặn dò lão Chung trong thời gian này nhiều hơn quan tâm nàng một chút.
Lý Tín tiểu tử này ngược lại đối với vào thành nhớ mãi không quên. Lần trước đã hứa qua năm cho hắn đi chơi, Tống Khuyết thấy Lý thẩm không phản đối cũng đồng ý cho hắn vào chơi mấy ngày, sau đó cùng Chung Hồng về thôn là được, kia hàng dạo này qua lại đầu cũng là thường xuyên.
Về nhà thu dọn một chút, một lát sau Tống Khuyết đoàn người cùng với mấy con sủng vật cưỡi ngựa, kéo theo xe lừa mênh mông lên đường.
...........
Đến Hoàng Diệp trấn, nghe tin hắn đến Chung Hồng, Ngô Diệc đã sớm tại cửa thành chờ hắn.
Việc vào thành ở tạm một thời gian cũng không phải lâm thời quyết định, hắn đã sớm nói cho Chung Hồng, nhờ gia hỏa này tìm thuê giúp một biệt viện, đỡ cho phải bỡ ngỡ.
“Ha ha, a Khuyết, a Tín. Ngóng trăng ngóng sao nhiều ngày cuối cùng đã chờ được các ngươi đến chỗ ta chơi nhé”.
“Diệc ca, Hồng ca”
“Diệc ca, tiểu đệ không phải bây giờ đến nương tựa vào ngươi sao”
Tống Khuyết cùng Lý Tín cười chào hỏi.
“Diệc ca, đây là Hùng Bá. Tiểu tử này có chút ngốc, đừng để ý đến hắn”
Cho Ngô Diệc giới thiệu, Hùng Bá tên này vẫn còn đang xoa đầu bóng lưỡng cười khờ khệch đây. Lão Ngô cũng là cười cùng hắn gật đầu.
“Đi, dẫn ngươi về nơi ở. Sau đó để ta làm chủ cho ngươi đón gió tẩy trần”
“Toàn bằng Diệc ca làm chủ”.
Một đoàn người theo chân Ngô Diệc lên đường, lần đầu vào thành Lý Tín cùng trên xe Husky, Manh Manh hiếu kỳ đánh giá khắp nơi.
Nhan giá trị vượt trần Manh Manh cùng thần tuấn Husky cũng là khiến cho trận bạo động, tuy nhiên phía trước mặc quan phục Ngô Diệc dẫn đường cũng không khiến cho cái gì yêu thiêu thân.