Ta Muốn Làm Thiên Đao

chương 453: cự mộc thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Nam phủ, một gian thuộc về Vu gia trạch viện.

Bên ngoài hạ nhân đã hết thảy lui ra, Tống Khuyết, Vân Hi hai người còn không có bất cứ ai muốn động, đều vẫn nhắm mắt ngồi trong xe ngựa, cứ thế dựa vào nhau không muốn xa rời.

Qua một hồi lâu, vốn đang thoải mái dựa vào vai Tống Khuyết, lắng nghe từ thân thể hắn nhịp tim trầm ổn hữu lực nhảy lên Vân Hi mới tiếc nuối thở nhẹ một tiếng ngồi thẳng người dậy.

“Chúng ta xuống thôi!”

“Ân!”

Tống tình thành còn rất ân cần trước tiên nhảy xuống rồi cẩn thận giơ tay ra đỡ mỹ nhân, giống như nàng chỉ là một cô gái mỏng manh chứ không phải là một vị Nhị lưu võ giả vậy. Vân mỹ mi cũng tự giác quên điều đó, nàng rất hưởng thụ cảm giác được người quan tâm như thế này. Lúc này liền nắm lấy bàn tay to dày chắc chắn của hắn rồi nhẹ nhàng bước xuống.

“Hôm nay ta đã rất vui, Tống Khuyết, cám ơn ngươi!”

Chỉ thế thôi sao?

Nhìn Vân Hi cặp mắt sáng đẹp lấp lánh đang nhìn thẳng về phía mình, Tống gia rất tự nhiên đem cánh tay còn lại khoác lên hông nàng, định tiến hành một lần tay cầm tay dạy mỹ nữ thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp.

Đáng tiếc hắn tặc tâm không thể thành công, không biết do cố ý hay vô tình, Vân cô nàng thấy Tống Khuyết gom đầu tiến đến thế mà không biết nhắm mắt đáp lại còn ngượng ngùng tránh ra rồi rúc thẳng đầu dựa lên ngực của hắn.

Nhìn nàng như con đà điểu giấu mặt như thế còn có thể làm sao, Tống đại quan nhân đành thuận thế mà ôm chặt lấy nàng.

Hai người lần nữa lâm vào trầm mặc, chỉ còn tiếng hít thở đều đều vang lên trong đêm. Bọn họ cứ thế ghì chặt lấy nhau như muốn đem đối phương dung nhập vào bên trong mình vậy.

Nhưng chỉ được một lát, ngửi ngay sát cạnh mỹ nhân mùi hương tóc da, mỗ tiện nhân bắt đầu nổi lên tâm viên ý mã. Thằng này bàn tay từ hông cũng bất giác hạ xuống một chút. Ngay cả phía dưới tiểu Tống gia lâu ngày chưa từng ăn mặn cũng đã không nhịn được thú huyết sôi trào.

Lên đi lão đại!

Tư thế mang tính công kích mười phần như thế tự nhiên dọa sợ chưa hiểu sự đời cô bé, Vân Hi xấu hổ kinh hoàng thất thố vội đẩy thằng chó này ra. Nhưng nàng chút đó sức lực làm sao chống lại được đối phương, Tống Khuyết dùng ra sức mạnh càng thêm bá đạo đem nàng ôm chặt lấy.

Nhìn mỹ nhân khuôn mặt hồng hồng, đỏ rực như trái táo vô cùng đáng yêu. Hắn đã không nhịn được muốn thò miệng ra cắn một miếng.

“Tống Khuyết, chậm đã!” – Vân mỹ mi lần nữa giấu đầu đi.

“Vân Hi, chẳng lẽ tâm ý của ta ngươi còn chưa rõ?”

“Ta biết, nhưng ta còn chuyện quan trọng muốn nói.”

“Giờ phút này còn chuyện gì quan trọng nữa?” – Tống gia buồn bực.

Nhưng Vân Hi là thực sự có chuyện quan trọng, khẽ đẩy hàng này ra một chút nàng mới lần nữa ngẩng đầu, hai mắt thanh minh thấu triệt nhìn thẳng về hắn nói:

“Tống Khuyết! Phụ thân ta vừa mất, Vân Hi còn phải cho người để tang. Nếu ngươi thực sự yêu ta, chờ ta năm nữa có được không?”

Đậu xanh rau má!

Tống đại quan nhân bây giờ mới nhớ tới trên đời là có chịu tang cái này tập tục đây. Nếu như không nhầm, vậy chính là theo như lời Vân Hi nói năm.

Ba năm, ông trời đây là ép hắn phải năm mài một kiếm, luỡi sắc chưa thử dùng sao? – Hắn vẻ mặt đã là không còn gì luyến tiếc, cứ ngơ ngác như trời trồng đứng tại chỗ quên cả trả lời.

Bên kia, lấy hết dũng khí hỏi ra câu hỏi xong Vân Hi nội tâm cũng là cực kỳ lo lắng, bồn chồn. Nhưng đợi mãi không thấy Tống Khuyết trả lời, ngược lại trầm mặc đứng đó mặt mũi biến ảo liên hồi sau, cô nàng sắc mặt thoáng cái thì trở nên trắng bệch dọa người, cả thân thể cũng không kìm chế được bắt đầu run rẩy.

Cảm nhận trong lòng mỹ nhân dị động, vốn đang thần du thiên ngoại Tống gia mới rùng mình tỉnh lại.

Tự mắng bản thân một câu sau thằng này liền dùng sức ôm thật chặt lấy người ngọc, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng an ủi rồi chân thật đáng tin khẳng định.

“Vì ngươi, lâu nữa ta cũng chờ!”

“Thật sự!” – Vân mỹ mi vậy mới từ bi sinh hỉ, run giọng hỏi lại.

“Thật sự! Ta có thể thề!”

“Không cần, ta tin ngươi!” – Nói đến đây, nàng đã không nhịn được trào ra hạnh phúc nước mắt, đôi tay dùng sức mà ôm chặt ái nhân.

Nhìn cái này sinh ra trong hào môn mà tuổi thơ cơ khổ nữ nhân, Tống Khuyết tự sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác trìu mến, thật lòng muốn che chở cho nàng. Vứt bỏ hết những tạp niệm kia đi, hắn mỉm cười đưa tay lau nước mắt cho nàng rồi nựng má cưng chiều:

“Được rồi, khóc cái gì! Nhìn xem áo của ta đã bị ngươi làm ướt hết rồi, mỹ nữ, ngươi định làm sao bồi thường.”

“A!”

Vân Hi nghe thế mới xấu hổ đỏ mặt đẩy thằng này ra. Không muốn để người yêu nhìn thấy mình bộ dáng xấu xí, nàng khẽ cúi đầu xuống vội vàng lùi lại mấy bước rồi mở miệng:

“Muộn rồi, chúng ta cần về nghỉ ngơi thôi.”

Vốn định cứ thế mà đi, nhưng dường như nhớ ra chuyện gì, nha đầu này lại lần nữa xoay người trở lại. Như chuồn chuồn chấm nước chạy đến phía Tống đại quan nhân, khẽ đặt môi thơm một cái lên má của hắn rồi mới nhanh chóng xoay người chạy trối chết:

“Cám ơn ngươi, chờ Hi nhi mãn tang cho cha, Hi nhi sẽ là của ngươi!”

Nhìn mỹ nhân thân ảnh đã đi xa, Tống Khuyết mới mỉm cười lắc đầu thu hồi tầm mắt.

Có lẽ đây là cảm giác yêu sao? Trước giờ chỉ biết đi làm phịch thủ mỗ tiện nhân cũng cảm giác thấy rất mới lạ.

Nhưng như này cũng rất tốt sao!

Đưa tay lên dư vị một chút cảm giác hạnh phúc còn vương trên má, Tống đại quan nhân lúc này mới hài lòng trở về phòng.

Một đêm này, hắn không ngủ.

Nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng Tống Khuyết vẫn là cảm thấy khá buồn bực, không biết nên vui hay nên buồn.

Vui là cùng Vân Hi đã coi như chính thức xác định quan hệ, tương lai tính phúc liền có bảo đảm.

Còn buồn mà …

Bằng cô nàng kia cực có nguyên tắc tính cách, đã nàng nói ra mãn tang vậy thì nghĩa là phải đúng năm nữa, hai người mới có thể tiến hành thâm nhập giao lưu.

Cái này tin buồn để mỗ tiện nhân thực sự khóc không ra nước mắt.

Lão Vân, ngươi thực sự không nên chết!

Đối với vị kia xấu số chuẩn nhạc phụ, Tống đại quan nhân oán niệm rất sâu.

Hứng thú tiêu điều, thằng này liền cúi đầu thở dài não nề một tiếng.

Nhìn tiểu Tống gia giờ phút này còn không hay biết gì vẫn đang hưng phấn phất cờ reo hò, kích động cổ vũ chiến tranh. Hắn cũng thấy tâm mệt.

Vô dụng đồ vật, giữ ngươi lại để mà làm gì?

Ô Long Đao cất trong không gian lần nữa đã xuất hiện tại lão ma trên tay.

Một đao, cắt đứt buồn phiền.

Một đao, dục niệm toàn vô, từ nay không vướng bận.

Một đao, thần công đại thành, vô địch thiên hạ.

Do dự mãi nâng lên đặt xuống, đến tận khi trời gần sáng Tống đại quan nhân mới quyết định tạm tha cho tiểu gia hỏa kia mạng chó.

Nhưng tội chết có thể tha, tội sống là không tránh được. Vài phát lôi điện trị liệu là nó cần phải ăn chắc rồi.

Ba năm!

Ai cho ta năm nha?

…..

Những ngày sau đó,

Đã coi như xác định quan hệ Tống - Vân hai người tình cảm liền nhanh chóng ấm lên. Vân Hi cũng không hề ngại ngùng hay e thẹn như nữ nhi bình thường mà thoải mái hào phóng đón nhận ái nhân rất nhiều cử chỉ thân mật. Ít nhất cũng để tiện nhân nào đó thoả mãn một chút tay chân nghiện.

Nhưng đáng tiếc bây giờ không phải thời gian yêu đương, kế tiếp mấy ngày này hai vị này cũng là bận đến chân không chạm đất, mệt như cẩu.

Đi bái tế Vân gia mộ địa, bái phỏng Vu nhị gia, Dương Nam Tuấn Sát Sứ Vu Chính Minh, đưa lễ gặp mặt đến các vị Cửu Giang Minh cao tầng, có thể nói xoay như chong chóng.

Mãi đến hơn tuần sau, khi Thẩm Tử Minh mấy người từ Thanh Hà chạy đến, Tống lão gia hắn mới rảnh rang được một chút như vậy.

Nhưng đến lúc này, một đám Dương Nam tuấn kiệt cùng mấy vị muốn trước kết thân với Tống gia hắn cái này ngôi sao đang lên lại lục tục đến bái phỏng.

Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, nhất là mấy vị kia đều là người có thân phận, bối cảnh. Tống Khuyết cũng không thể tất cả đuổi bọn họ về, cuối cùng hắn cũng đành phải ra mặt gặp gỡ một lần.

Còn may những người kia còn biết ý, buổi tối không đến làm phiền để Tống đại quan nhân còn có thời gian cùng Vân mỹ mi anh anh em em, giải tỏa stress. Nếu không thật hắn có lẽ đã lật bàn không làm, chạy về nhà Thanh Sơn Biệt Viện đóng cửa tĩnh dưỡng đi.

….

Cùng lúc đó,

Cách Dương Nam phủ cả ngàn dặm khoảng cách.

Thập Vạn Đại Sơn bên trong, Cự Mộc thành, phủ thành chủ. Mấy bóng người đang vui vẻ chuyện trò:

“Đinh đại nhân! Chuyện hôm nay xin làm phiền ngài rồi.”

“Ân, chuyện nhỏ mà thôi. Các ngươi đừng có tại khu vực trong thành động thủ, gây nên nhiễu loạn liền được. Ra khỏi địa bàn Cự Mộc thành ta sẽ không quản.”

“Cái này tiểu nhân tự nhiên rõ ràng! Chúng ta trước xin cáo từ, ngày sau lão đại nhà ta nhất định sẽ đến đăng môn bái phỏng cám ơn ngài.”

“Ha hả, vậy Đinh mỗ nhất định sẽ trải chiếu tiếp đón Báo huynh đến thăm. Nhị vị đi thong thả, thay ta gửi lời thăm hỏi đến Báo huynh.”

“Nhất định! Đại nhân xin dừng bước, bọn ta cáo từ.”

Nghe vậy Đinh Tấn Dũng cũng không tiễn xa hơn nữa, liền gật đầu cùng khách nhân tạm biệt.

Này hai vị chính là dưới tay Huyết Thủ Báo Khánh Châu người thủ hạ, hôm nay đến đây để nhờ vả hắn một việc. Chỉ là muốn xuống tay với một tiểu tử nào đó thôi, việc bé bằng cái móng tay rồi, hắn không làm sao suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.

Nếu không phải đối phương là do Nguyễn gia phụ tử bên kia gửi gắm qua, có lẽ Báo Khánh Châu muốn trong thành giết người Đinh Tấn Dũng cũng sẽ không quản.

Đem mấy việc lông gà vỏ tỏi này ném ra sau đầu, đang lúc Đinh Thành chủ trở về trong phòng không bao lâu, ngoài kia hạ nhân đã chạy vào thông bẩm.

“Báo! Đại nhân, ngoài kia có một vị nói là bằng hữu của ngài muốn cầu kiến. Thuộc hạ hỏi tên bọn họ không nói nhưng có dặn chỉ cần truyền lại cho ngài hai câu thơ, ngài liền sẽ nhận ra.”

“Là hai câu thơ nào?” - Lão Đinh đầu đầy chấm hỏi.

“Ta hoa khai hậu bách hoa sát,

Xung thiên hương trận thấu Hồng Giang.

Đại nhân, bọn họ nói chính là này hai câu thơ.”

“Hoắc!”

Nghe thế, Đinh Tấn Dũng kinh hãi bật thẳng người dậy.

Là nàng! Nàng quay về đây làm gì?

Mới qua được mấy tháng, Thánh nữ tất nhiên sẽ chưa thể tu luyện được đến mức có thể cùng Nguyễn La Thăng chống lại. Như vậy nàng vẫn liều lĩnh chạy về nơi này, hẳn là có chuyện cực kỳ quan trọng cần làm.

Tuy còn không rõ ràng Thiên Hương mục đích, nhưng lão Đinh cũng không chần chờ, lúc này liền vội vàng ra lệnh:

“Mời quý khách đến thẳng thư phòng cho ta. Dặn dò người nghiêm mật canh phòng, cấm bất cứ ai đến gần chỗ đó, kẻ trái lệnh giết bất luận tội.”

“Rõ!”

Nhìn hạ nhân đã rời đi, Đinh Tấn Dũng vội vàng chạy đến thư phòng, trước tiên ở đó chờ đợi.

Vốn hắn còn muốn tự thân ra ngoài đón tiếp cơ, nhưng sợ làm náo động quá mức sẽ gây nên người nghi ngờ, vì thế chỉ có thể làm như này.

Chỉ hi vọng Thánh nữ đại nhân lần này sẽ không mang về tin xấu. Đối với Thiên Độc Tông hiện tại thế cục, lão Đinh cũng cảm thấy rất đau đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio