Buổi tối, bên Kính Hồ.
Tống gia toàn gia cùng Lý gia, lão Chung, Hứa Tiên đám người vừa ngắm nhìn ven hồ phong cảnh vừa chậm rãi thưởng thức Tống Khuyết chế biến đặc sắc ẩm thực, trò chuyện rôm rả.
“A Ngưu ngươi nấu ăn thật ngon, thím còn là thua xa.”
Lý thẩm vừa ăn vừa cảm khái nói, Nhị Nha một bên không dừng miệng hàm hồ nhận đồng.
“Ân, đúng vậy, thảo nào đại ca suốt ngày không ăn cơm nhà mà lấy cớ sang nhà a Ngưu ca ăn trực. Sau này ta cũng muốn đi cùng”.
Lý thẩm nghe vậy tức đến trợn mắt:
“Ngươi nha đầu này ăn ngon lập tức chê mẹ, thật phí công ta luôn là chiều ngươi”.
“Mẹ, không phải ta chê mà. Là tại đại ca cứ trốn đi, ta chỉ muốn đi xem hắn làm gì”.
Nha đầu kia lập tức chống chế, trêu đến mọi người cười ha ha.
“Nha đầu, ta đây là đi theo đại ca học võ công. Ngươi chỉ biết khóc thò lò mũi xanh, đi theo mà làm cái gì”
Lý Tín một mặt trêu tức cười tí tửng nhìn Nhị Nha, để nha đầu kia vành mắt đỏ lên, lã chã muốn khóc. Lý thẩm thấy lập tức đau lòng:
“Ngoan, không khóc. Từ sau ta cũng bắt đại ca ngươi ở nhà ăn cơm, không cho hắn đi ăn trực nhà a Ngưu ca nữa”.
Tiểu nha đầu mới nín khóc mỉm cười, bắt đầu thơm ngào ngạt tiêu diệt các món ngon trên bàn.
Quả nhiên thấy người khác không vui mình sẽ vui thêm mấy phần. Chân lý không thay đổi nha.
Lý Tín:....
Ta trêu ai ghẹo ai nha, làm sao đang yên đang lành cũng trúng đạn. Hắn mắt uông uông nhìn mình lão mẹ cầu xin nhưng rất tiếc chỉ thu được lão mẹ một ánh mắt rất có thâm ý gật đầu. Cả người liền như ỉu xìu bóng da xẹp xuống.
“Thẩm, Chung bá. Từ mai Hứa tiên sinh sẽ ở tại nhà ta mở lớp dạy chữ, đọc sách. Thẩm ngài đốc thúc a Tín, Nhị Nha bọn họ chịu khó nghe giảng, về nha ôn luyện. Chung bá xem trong thôn có ai muốn học cứ việc bảo đến”.
Lão Chung nghe vậy mừng rỡ gật đầu.
Học văn học võ thời đại này đều là việc cao quý, Lý thẩm đối với con cái mình có thể học được thứ này vô cùng để tâm. Đầu gật như giã tỏ, liên tục cam đoan.
Lý Tín:.... Vì sao bi thương luôn là ta....
“Nương, đại ca, không học được không. Nhìn thấy chữ ta liền đau đầu”.
“Không học ta quất chết ngươi” – không đợi Tống Khuyết trả lời, hắn lão nương lập tức xù lông trợn mắt. Tiểu tử này liến rụt cổ, túng.
Tống Khuyết cười cười:
“Học chữ sau này rất có ích, ngươi nên ngoan ngoãn theo Hứa tiên sinh học. Yên tâm, ta cũng sẽ để Hùng Bá đi học cùng ngươi, xem như có bạn”.
Quả nhiên không có đối lập không có thương tổn sao, nghe đến có người như mình chịu khổ, Lý Tín cả người sung sướng. Cảm thấy cuộc sống này không đến mức như thế bi quan.
Hùng Bá:....
“Thiếu gia, không học được không. Ta ăn đòn cũng được”
Đã hơn tháng đi theo Tống Khuyết, được ích Tống lão gia thường xuyên dùng năng lượng Tesseract giúp hắn cường hóa thân thể, Hùng Bá bây giờ so với phía trước người dài ra một đoạn, cả người cũng là chắc nịch bắp thịt, cộng thêm đầu trọc nhìn qua đã thấy hung hãn.
Tống Khuyết cũng đã thử qua, tiểu tử này bây giờ vậy mà cũng có Mã lực, tương đương biến thái.
Hơn nữa, rảnh rỗi Tống Khuyết còn thi thoảng dùng phân hồn cùng hắn câu thông. Bây giờ Hùng Bá tuy còn ngốc nhưng cũng đã có thể nói năng lưu loát, mọi người nói gì hắn đề có thể nghe hiểu và phân tích. Đi học có lẽ không có vấn đề.
Nghe hắn thà ăn đòn cũng không muốn học Tống Khuyết vừa tức vừa buồn cười.
“Không học, vậy ta sẽ cắt cơm. Tiểu tử ngươi từ nay về sau ngày chỉ ăn một bữa”.
Cơm quả thật điểm mấu chốt của thằng này, nghe đến bữa cơm vậy mà không có lập tức cuống, vội vàng cầu xin:
“Đừng cắt cơm, thiếu gia, ta đói. Ta đi học, ta đi học”.
Như thế ngoan ngoãn không phải tốt sao, Tống Khuyết đắc ý:
“Tiểu tử ngươi cho ta học tử tế. Một ngày phải biết được chữ mới, nếu không ngày hôm đó y nguyên ta vẫn cắt cơm”.
Không thèm để ý vốn đã đen như đáy nồi Hùng Bá, Tống Khuyết quay sang Hứa Tiên dặn dò:
“Hứa tiên sinh làm phiền để ý đám gia hỏa này, nếu có không nghe lời ngài cứ việc lấy roi đánh, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám phản kháng”.
“Tống thiếu khách khí, ngài cứ yên tâm, việc này giao cho tại hạ”
Nhận được Tống Khuyết thượng phương bảo kiếm, Hứa lão tiên sinh khí thế tăng vọt nhìn qua mấy tiểu, đặc biệt dừng lại trên thân Hùng Bá. Khiến tiểu sau gáy phát lạnh, đều rụt rụt cổ lại.
.....
Nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Tống Khuyết mới nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng được thảnh thơi. Hôm nay đã không thích hợp tu luyện hắn cũng không vội vã, dứt khoát nghỉ ngơi một hôm.
Dẫn theo mấy chỉ sủng vậy đi dạo quanh trang viên một vòng, nhìn nhìn dưới hồ thi thoảng có cá quẫy đuôi tạo tiếng động, đi qua mấy gốc cây hoa cổ truyền cho bọn nó ít năng lượng.
Dặn dò Hùng Bá chăm sóc đám ngựa, lừa. Tống đại gia mới đi về gian phòng của mình, nằm ngả lừng trên giường mới thích ý ngủ một giấc dài.
Xuân qua hè về,
Đã năm trôi qua từ khi Tống Khuyết dọn về ở nhà mới.
Lúc này Kính Hồ so với trước đó gần như đã hoàn toàn thay đổi. Trong hồ cá thành đàn bơi lội, bên bờ thi thoảng cũng có những con thú hoang tiến đến uống nước, một bộ sinh cơ bừng bừng sức sống.
Tống gia trang viên xây dựng ngay bên cạnh nó, có thể coi là một vị trí phong thủy bảo địa. Bây giờ nơi này ngoài cổng rừng trúc um tùm, ngăn cách ngoại giới, để bên trong thêm mấy phần u tĩnh thanh tịnh.
Trong sân mấy cây hoa đào, mai cổ lâu dài được Tống Khuyết bổ dưỡng bằng năng lượng Tesseract bây giờ đã to hơn một vòng, cành lá um tùm, hiện giờ trời xuân càng là kết lấy dày đặc các bông hoa, tạo nên phong cảnh mỹ lệ vô cùng.
Tống Khuyết nằm dài giữa sân thưởng hoa, cả người lộ ra vẻ lười biếng, thư thái.
năm qua hắn đã hoàn toàn trưởng thành, bây giờ tuổi Tống Khuyết đã thân cao hơn ,m. Cả người ngực nở eo thon, tay chân dài có thể nói tỷ lệ hoàng kim.
Khuôn mặt càng là trải qua năng lượng Tesseract không ngừng vi chỉnh các bó cơ đã trở nên góc cạnh rõ ràng, tuấn lãng vô cùng. Hắn luôn lấy tự hào đây chính là tác phẩm đỉnh cao của mình khi làm nghề bác sĩ thẩm mỹ.
“Nơi này tài nguyên thiếu thốn, mấy tháng trước ta đã đạt đến Tam giai võ giả nhưng cho đến hôm nay thực lực vẫn không là tăng trưởng bao nhiêu. Truy cứu nguyên nhân vẫn là năng lượng cung ứng cho Tesseract không đủ a”.
“Bây giờ ăn bình thường cơm, thịt cả ngày cũng chỉ đủ cho thân thể tiêu hao. Không có thiên tài địa bảo, linh dược lâu năm, muốn tăng lên thực lực, khó”.
“Xem ra đã là thời điểm nên rời đi, xem bên ngoài rộng lớn thế giới”.
Tống Khuyết nằm trên ghế vuốt ve bộ lông mềm mại của Manh Manh, lười biếng thở dài.
năm không gián đoạn luyện công, bây giờ thực lực của hắn phóng đến trong Thanh Hà huyện cũng tính được xếp hàng đại cao thủ, thậm chí cao hơn.
Mấy lần Ngô Diệc đến đây chơi, hắn cũng dò hỏi ra không ít thông tin bên ngoài. Vì vậy đối với thế giới ngoài kia không phải không biết gì cả.
Thanh Hà huyện toàn bộ Nhị lưu võ giả, tức Tứ giai trở lên, đâu vào đấy cũng không quá người. Trong đó mạnh nhất phải kể đến là Linh Giang Bang trú đóng Thanh Hà đường Đường chủ Lâm Bình.
Người này võ công tu vi mấy năm trước đã tiến vào Ngũ giai, một thân Đoạt Mệnh Âm Ảnh kiếm càng là quỷ bí khó dò, tại Thanh Hà huyện khó gặp địch thủ.
Còn lại vài vị, trong đó có Ngô Diệc đại bá Ngô Thiên, hiện đảm nhiệm Thanh Hà huyện Bộ đầu, đều là Tứ giai võ giả, thực lực cũng không chênh lệch nhau là mấy.
Hơn năm trước, màu đỏ năng lượng của Tesseract đối với thân thể của Tống Khuyết đã gần như không có tác dụng rõ rệt. Thân thể hắn hiện nay đạt tới , Hùng lực thì hầu như đình trệ, không thể tăng thêm.
Có lẽ cần phải phục dụng thiên tài địa bảo hay tìm kiếm một nguồn năng lượng cấp cao nào đó xúc tiến Tesseract tiến hóa mới có thể nhanh chóng tăng lên.
Nhưng dù là như thế, với thân thể biến thái của hắn. Võ giả dưới Tứ giai đã không có đối thủ. Coi nhe gặp phải Tứ giai võ giả hắn cũng có thể dựa vào hơn hẳn người thường nhanh nhẹn mà chu toàn một hai.
Tất nhiên Tứ giai võ giả đã luyện xuất Ám Kình, nếu thực sự giao đấu hắn phần thắng gần như không có, chạy trốn ngược lại không vấn đề.
Chính vì thế bây giờ hắn bức thiết muốn rời đi nơi này, tìm cách học Ám Kình.
Hằng ngày cùng Tống Khuyết luyện công người bây giờ cũng đã là tiến bộ vượt bậc.
Lý Tín tiểu tử này tại hắn đốc thúc dưới cũng coi như cần mẫn luyện võ. Hơn nữa thi thoảng Tống Khuyết lấy danh nghĩa truyền kình, đẩy vào thân thể hắn không ít năng lượng, bây giờ cũng đã nghiễm nhiên trở thành Nhất giai võ giả, lực lượng có hơn Mã lực, tại Hoàng Diệp trấn này cũng là một phương cao thủ.
Hùng Bá thì càng biến thái, được Tống Khuyết âm thầm giúp bật Hack hắn bây giờ đã là Nhị giai võ giả, bắt đầu tìm hiểu luyện gân. Một thân sức mạnh càng là gần đạt tới Hùng lực. Thân thể cao vượt qua Tống Khuyết, đến hơn ,m, một thân đầu trọc nổ tung cơ bắp, nhìn cực kỳ dọa người.
Hơn nữa thằng ngốc này tâm tư đơn thuần, si mê luyện võ. Bây giờ một thân đao pháp, quyền pháp càng là lô hỏa thuần thanh, không kém Tống Khuyết bao nhiêu.
Đã tự thân có lực lượng như thế, Tống Khuyết tâm tư muốn tại Thanh Hà huyện làm ra một phen sự nghiệp cũng là tất nhiên. Hơn nữa bây giờ đã không còn gì vướng bận, hắn dự định một, hai hôm nữa liền lên đường.
Cũng nên là lúc đi ra Tân thủ thôn.