Người mang cự khoản Tống đại lão gia ngủ một giấc phá lệ thơm ngon, đến mặt trời cao chiếu hắn mới lưu luyến rời giường, đủng đỉnh thưởng thức bữa sáng rồi mới tại bên cạnh Chung Hồng không ngừng thúc giục, không thể không cùng tiến về Vân Hải Các.
“Hồng ca, đấu giá hội đến gần trưa mới bắt đầu, ngươi gấp như vậy mà làm cái gì”
Tống Khuyết vừa đi vừa bất đắc dĩ hô.
“Ngươi tiểu tử này chậm trễ đến bây giờ còn không đủ à, chúng ta đến sớm một chút còn có thể nhận biết một chút những cái kia đại nhân vật chứ sao, dù sao cũng không có việc gì”.
Nghe Hồng ca nói, Tống đại quan nhân bĩu môi:
“Ngươi nhận biết người ta, nhân gia cũng không nhận ra ngươi đây. Nhiệt tình như vậy mà làm cái gì”.
“Hừ, coi như không được thì cũng tiện thể tham quan một chút Vân Hải Các bảo vật, hôm qua ngươi đã nhìn, ta còn chưa xem qua đây”.
“Thì cũng là như thế, cũng có cái gì khác đâu”.
Tống Khuyết cũng không giải thích hôm qua hắn còn chưa nhìn qua đây. Hắn cũng chỉ làu bàu vài câu thôi, đã Hồng ca thích đi dạo vạy thì tùy theo hắn cũng được.
Đi không được bao lâu người đã đến Vân Hải Các.
So với hôm qua, ngày này có thể nói đông như trẩy hội để hình dung.
Làm Vân Hải Các trọng điểm tuyên truyền một năm đẩy ra lần đấu giá hội, mỗi lần đến thời gian này trong thành nhân vâị tai to mặt lớn hầu như hết thảy có mặt. Không mua đồ vật cũng có thể lộ cái mắt thấu thấu náo nhiệt sao.
Thời gian còn sớm, đấu giá hội còn chưa bắt đầu. người cũng vui vẻ thăm thú hàng trưng bày tại tầng ,.
Quận thành chính là quận thành, nơi này đám thổ hào khả năng tiêu phí cao. Đồ vật so với tại Thanh Hà huyện chất lượng cũng tốt hơn quá nhiều.
Tất nhiên yết giá cũng cao dọa người, bên cạnh Chung Hồng xem mà âm thầm xuýt xoa.
“Tống thiếu, Chung thiếu, hoan nghênh quang lâm”.
Sớm tại Tống Khuyết đi vào đã có người tiến lên bẩm báo Vân Sơn lúc này tiến đến bên cạnh người mỉm cười hô.
“Vân Tổng quản”.... “Vân Tổng quản”.
Đã Vân Hi muốn trường tuyến câu cá, cùng đối phương trước kết thiện duyên. Lão Vân cũng không còn gì hiềm khích, cười nhiệt tình thăm hỏi:
“Hai vị xem đã tìm được thứ gì vừa ý chưa?”.
“Thứ gì cũng tốt chỉ là giá cả quá cao, mua không nổi”.
Hồng ca hâm mộ nhìn lên kệ hàng chép miệng trả lời, để đứng đó Tống Khuyết cũng cảm thấy mất mặt.
Hồng ca, chúng ta cũng là thổ hào có được không.
Dù không phải cũng phải làm bộ làm tịch một chút đi, có ngươi dạng này đến tham dự đấu giá hội đã trước kêu không có tiền sao.
Chung Hồng cũng là không kịp nghĩ thuận miệng vừa nói, ra khỏi mồm liền xấu hổ, lúng túng gãi ót.
“Ha ha, Chung thiếu cũng là thẳng tính. Nếu thấy đồ vật thích hợp Tống thiếu ngài cứ mua đừng ngại. Trong vòng vạn lượng chúng ta Vân gia sẵn sàng cho ngài ứng trước, sau này ngươi từ từ bù lại cũng được”.
Vân Sơn cũng không để trong lòng, thập phần khách khí cho bọn hắn giá đỡ.
Đã muốn dùng ân tình buộc chặt đối phương hắn sao có thể không hạ vốn gốc đầu tư. Hơn nữa đã điều tra qua Tống Khuyết hắn còn tinh tường đối phương đang đứng tên một trạch viện ở khu thành Tây đây. Nơi đó giá cả không thấp, vạn lượng này dù sao không lo không thể thu về.
Dù chưa chắc đã dùng đến nhưng có đối phương bảo đảm, Tống Khuyết đối với đấu giá hội tư tin sung túc không ít. Biết đây là đối phương thu mua mình nhưng cũng thập phần dễ chịu, cảm kích gật đầu:
“Đa tạ Vân Tổng quản cùng Vân Các chủ”.
Tiểu tử này ngoài việc hơi kiêu ngạo, ương bướng một chút. Còn lại làm việc cũng rất hiểu lễ phép sao. Lão Vân âm thầm tán thưởng.
Hôm nay hắn là tự phát đến, cũng không có nhiệm vụ gì được giao. Vì thế hào phóng tự nhận công việc dẫn đường, nhiệt tình cho Tống Khuyết người giới thiệu tại nơi này các loại đồ vật.
Tham quan hết một vòng, thời gian cũng không sai biệt lắm. người mới cùng nhau tiến lên tầng , ngồi chờ đấu giá hội sắp diễn ra.
Hôm nay nơi này quả thật là một chỗ khó cầu. Có thực lực, tài lực người đều đã sớm tìm quan hệ lấy đến một tấm vé vào. Bên ngoài còn không thiếu người xoay quanh muốn tìm đường để góp mặt vào vòng thượng lưu.
May nhờ lão Vân chiếu cố, Tống Khuyết vậy mà được ưu ái có một ghế lô riêng biệt.
Bên trong đã bày sẵn hoa quả nước nôi, mấy người rất nhanh an vị đi xuống. Lão Vân còn là cho bọn hắn khắp nơi giới thiệu.
“Tống thiếu ngươi nhìn, bên kia đôi trung niên phu phụ. Hai vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Kinh Hồng kiếm tông Song Túc Song Phi, Hà Đạo Túc cùng Kim La Phi vợ chồng. Hà Tông chủ một tay Bạch Nhật Kinh Hồng kiếm tại toàn Dương Nam đạo cũng là cực có danh tiếng”.
“Người mặc áo đen ngồi giữa ở ghế lô bên kia là Kim Tiền bang Bang chủ, Phong Ma Côn Cổ Hà”.
“Kinh Hồng kiếm tông, Kim Tiền bang cùng với Linh Giang bang chính là Linh Giang quận tam đại bang phái. Phía trên vị thêm nữa Linh Giang Bang chủ Tụ Lý Càn Khôn Đỗ Như Hối, này vị Nhất lưu cao thủ có thể nói là Linh Giang quận tam đại cự đầu.
Trong địa bàn quận, thành trở lên làm ăn đều có sự tham dự của mấy vị này. Thế lực có thể nói không tầm thường, nhất là Linh Giang bang, hiện có Đỗ Như Hối vị này Linh Giang đệ nhất cao thủ, tốc độ phát triển tấn mãnh phi thường, ép bức khiến đằng kia nhà không thở nổi”.
“Vân Tổng quản, các bang phái lớn mạnh như thế, trong thành quan binh không có can thiệp gì sao?” – bang phái vậy mà âm thầm chưởng quản thành sinh ý, nghe vào tai Tống Khuyết cũng âm thầm kinh hãi, không nhịn được hiếu kỳ thắc mắc.
“Hắc hắc, quản. Bọn họ lấy cái gì ra mà quản. Quan phủ ngoài vị kia Thái thú Dương Tư Nghiệp còn có sức lực cùng trên vị bài cổ tay, những người khác đều là hạng giá áo túi cơm. Hơn nữa sau lưng Linh Giang bang còn đứng dựa vào Cửu Giang Minh cái này tôn quái vật khổng lồ, bọn hắn cũng không dám quản”.
Lượng tin tức quá lớn nha, lần này đến Linh Giang quận quả thật thu hoạch phong phú. Dù chỉ riêng những thứ này tin tức cũng đủ hắn cảm thấy chuyến đi không uổng.
“Cửu Giang Minh, cái gì là Cửu Giang Minh. Mong Tổng quản cho biết một hai?”.
Đối với Tống Khuyết thắc mắc, đều là những vấn đề thường thức. Lão Vân cũng không có gì hay giấu diếm, đem những gì biết được toàn bộ cho hay.
Hóa ra Cửu Giang Minh chính là một liên minh võ lâm môn phái, bang hội. Chỉ kết nạp những bang phái có khống chế lưu vực sông ngòi. Dần dà kết thành một nhóm lợi ích khổng lồ. Liên quan đến các phương thế lực mấy trăm, bố cục trải rộng vô cùng.
Bọn họ khống chế hầu như toàn bộ thủy vận, sinh ý bến tàu của cả vùng phía nam Đại Viêm quốc.
Minh chủ bây giờ là Thiên Hà kiếm phái Tông chủ Triệu Tinh Thần, một thân tu vi thâm bất khả trắc, sớm đã bước chân vào Tông sư chi cảnh. Tại toàn Đại Viêm võ lâm giang hồ cũng là đứng đầu cao thủ.
Phía dưới còn vị phó minh chủ, phân biệt là Cửu Long trại Trại chủ Cửu Đầu Đao Ma Chấn Hùng cùng với Quảng Thành phái Chưởng môn nhân Liệt Địa Chưởng Dư Nhân Kiệt. Này người đều là hàng đầu Cửu giai võ giả, có rất lớn cơ hội dòm ngó Tông sư chi diệu.
Hơn nữa khách mời danh dự trưởng lão Linh Ứng tự Trụ trì, Tông sư cao thủ Trí Không đại sư. Có thể nói nếu bàn về cao thủ hàng đầu, Cửu Giang Minh cứng đối cứng cùng với Trấn Nam quân cũng không ăn thua thiệt.
Tất nhiên mọi người cũng không điên mà đi chống đối triều đình, nhưng nói như vậy cũng có thể thấy này Cửu Giang Minh thực lực khủng bố.
Dựa lưng như thế đại thụ, Linh Giang bang tình thế phát triển vừa xem hiểu ngay, nếu bang kia không cho nhiêu liên hợp, có lẽ không mấy chốc sẽ bị người cho thôn tính sát nhập.
Thêm kiến thức, quả nhiên đi một ngày đàng học một sàng khôn.
“Vân tiền bối, như vậy triều đình cũng không tìm cách hạn chế sao?”.
“Hắc, ngươi nghĩ nhất lưu cao thủ là rau cải trắng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?”.
Vân Sơn trợn trắng mắt nhìn hắn:
“Hơn nữa đám kia quan lại tính cách thế nào ai chả biết, cố gắng leo lên rồi bắt đầu ăn chơi hưởng lạc. Lúc đấy có mấy ai còn chuyên tâm luyện võ, vì thế ngoài quân đội, cao thủ số lượng so ra vĩnh viễn thua kém giang hồ môn phái.
Thực ra quan lại nơi đâu chẳng như nhau, bọn họ chỗ dựa là trên đầu mũ ô sa, chúng ta tự thân ỷ lại chính là tự thân thực lực. Về bản chất khác nhau đã quyết định về sau hai bên thành tựu khác biệt”.
Nói rồi hắn ghé vào tai Tống Khuyết nói nhỏ:
“Thực ra còn có nghe đồn. Nhưng tin tức này không biết có hay không xác thực, ngươi nghe vào tai nhưng đừng tuyên dương ra ngoài”.
Nhìn bộ dáng của hắn thần thần bí bí, Tống Khuyết người vội vàng gật đầu ghé tai lắng nghe.
“Các ngươi biết tại Nam vực một dải này thế lực nào lớn nhất không?”
“Không phải Trấn Nam quân sao?” - người hiếu kỳ.
“Hắc hắc, ta cũng đoán các ngươi không biết. Ở một dãy này, chân chính chúa tể chỉ có một là Thái Nhất thế gia”.
“Thái Nhất thế gia?”
“Đúng, ngạc nhiên chứ? Nghe đồn này gia tộc truyền thừa từ thượng cổ, bao đời trường thịnh không suy. Nguyên nhân là bọn họ truyền thừa chưa bao giờ đứt đoạn, gia tộc không ngừng có Tông sư cao thủ, thậm chí cả Lục địa thần tiên Đại tông sư. Đại Viêm hoàng thất cũng phải đối với bọn họ kiêng dè vô cùng, khủng bố đi?”.
Đại tông sư, quá xa xôi chưa tưởng tượng ra.
Nhưng để triều đình kiêng dè mà bao năm vẫn không bị diệt, vậy thì quả thật khủng bố. Có thể nắm giữ lực lượng khiến một quốc kiêng kị, hắn Tống Khuyết cũng là chấn động không thôi.
Nhìn tiểu tử này rung động không thể thoát ra, lão Vân mới mỉm cười tiếp tục:
“Triều đình nghe nói muốn nâng đỡ một thế lực giang hồ để kiềm chế Thái Nhất gia, nên mới có Cửu Giang Minh. Chính vì thế mà xưa nay triều đình mới không quản bọn họ, bây giờ cũng sẽ không phí tinh lực đi quản bọn họ.
Chỉ cần bọn họ không tự tìm chết đầu nhập vào Thái Nhất gia, vậy bọn họ vẫn có thể tiếp tục sinh tồn ở đây”.