"Miaow!"- Văn mang ngươi về rồi!!!- hắn sao về sớm vậy không phải nói tới sáng mai sao?
" Ngươi chắc đang mắng ta tại sao về sớm phải không Hỏa Hỏa?"- Tu Y rùng mình hắn không có thuật đọc tâm đi.
"Hỏa Hỏa ngươi có còn coi ta cái này sạn phân quan không?" Văn Mang từ từ đứng dậy, trong phòng không bật đèn chỉ có ánh sáng từ cửa sổ rọi vào Tu Y chỉ nhìn được Văn Mang góc mặt, dù không rõ biểu tình nhưng theo bản năng Tu Y vẫn lùi lại một bước, toàn thân Văn Mang giờ phát ra khí tràn hệt lần đầu hắn cùng Long Ngạo Thiên gặp nhau một bộ muốn sống chớ lại gần, khẽ nuốt nước miếng hễ Văn Mang gần một bước hắn lại theo đó lùi một bước, miệng ráng mở một nụ cười tươi nhất có thể lộ ra miêu nha mắt híp hẹp lại ý đồ không phải nhìn Văn Mang- Tu Y cảm thấy mình ngày càng nhát gan.
Trong đầu hắn mãn ý nghĩ biến mất biến mất tạm thời biến mất trước Văn Mang, không biết nơi nào nhưng hắn muốn mạng a,...
Tu Y nhắm tịt mắt lại, hắn đợi nhưng lúc sau hắn cảm thấy áp khí trên người mình biến mất Tu Y mở mắt ra phát hiện mình đang ở một cái thảo nguyên tiên cảnh, hồ ao nhà tranh xa xa mảnh đất cùng trái ngược nó là hỗn độn đồ dùng thức ăn??? Theo tình huống hắn đang ở cái không gian, tiểu thuyết đều miêu tả không gian như vậy đặc biệt còn đóng đồ này chắc là của Mạn Thanh đồ dùng. Kì lạ hắn chưa nhận chủ với không gian ngọc khí như thế nào lại vào được?
Mệt mỏi hắn trước trốn nơi này đợi Văn Mang bớt giận đi,tiện thể đi vài vòng nhìn ngắm, nơi này có căn nhà tranh, có hồ ở giữa có một đóa sen trắng giống hệt miêu tả tiểu thuyết khác, thần tiên mộng Tu Y cũng thấy mình như các nhân vật mau xuyên khác buff lớn nhưng không có vả mặt chi tình nhiệm vụ có phần đơn giản hơn mà chính hắn cũng được lợi tức, hình như mình chiếm tiện nghi với hệ thống đi.
Có điều Tu Y muốn thử không phải tiểu thuyết viết hồ nước toàn thanh tẩy cơ thể sao? Giờ không có việc làm hắn nên thử chút. Nói là làm Tu Y bước tới hồ nước nhúng mình xuống hắn bản thân không biết bơi nên chỉ đứng ở hồ bên.
Thân thể bỗng nhưng ngã xuống một lực đạo lôi kéo hắn xuống hồ, dùng móng vuốt níu giữ lấy cỏ nhưng hắn vẫn bị cuốn vào dong nước- mặt hồ như cũ tĩnh lặng.
Tu Y thề hắn sẽ không bao giờ thử dại như vậy, sặc nước thật không dễ chịu gì người cứ đau nhức, mở mắt ra hắn vẫn thấy cái kia trời xanh, cố cử động thân người nhưng cứng ngắc, hắc hơi thở dài trong mũi còn sặc ít nước văng ra- hắn lần đầu tiên làm cái dại hành động như vậy, điều đầu tiên nếu hắn biến thành người nhất định sẽ là học bơi.
Hắn phơi nắng không biết bao lâu, da thịt như muốn cháy mà hắn không cử động được thứ gì, cả người như tê liệt khó chịu phơi hồi lâu Tu Y cả người lại trầm vào giấc ngủ.
Lần nưa tỉnh dậy hắn người mê mê trầm trầm mà ngồi dậy, mắt mờ mờ định hình lại tình huống. Hắn bị lôi nước sau, sau đó sao nhỉ? Lấy móng chà chà đầu hôm nay cảm giác kì lạ? Mao của hắn đâu?
Năm ngón tay thon căng dáng- hắn biến thành người, Tu Y chạy lại hồ nước nhìn ánh dưới nước là hắn nguyên bản thế giới gương mặt bình phàm không gì đặc biệt nhưng thứ choái lóa nhất là hai chỉ lỗ tai cụp xuống, nghi hoặc quay xuống nhìn phía mình mông, quả thật có căn đuôi dài.
Thành cái người không ra người miêu không ra miêu nhưng Tu Y lại thập phần cao hứng, nếu giữa chọn từ một con mèo sang cái bán nhân thì hắn sẽ chọn vế sau.
Hắn giờ người quang giữa trời xanh dù không ai ở đây nhưng hắn mặt không dày tìm trong đám quần áo bộ hưu nhàn trang phục, Mạn Thanh thân hình kiểu ốm người m trở lên, nhưng hắn lúc trước thiếu dinh dưỡng chỉ lên m nên mặc theo Mạn Thanh dáng người trông hắn có chút buồn cười.
Ăn chút thức ăn, hắn giờ tuy ăn được nhưng như cũ không vị gì haizz! Hắn không biết mình trong này bao lâu rồi, nếu giờ xuất hiện không biết Văn Mang có xé xác mình ra hay không?
Ra không gian bên ngoài như cũ tối đen, nhưng hắn nghe được tiếng thở rất nhẹ trên ghế sofa, Văn Mang đang ngủ nơi đó.
Tu Y hơi đau lòng nhìn bộ dáng mệt mỏi này, đừng nói hắn vẫn luôn ở đây đợi mình ra đi? Lấy tay nhẹ nhàng đặt lên Văn Mang tóc mái kéo nhẹ sang, người đang nắm ngủ bỗng mở mắt ra nắm chặt lấy tay hắn lực đẩy mạnh hắn xuống ghế sofa: "Ai?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Văn Mang: Cuối cùng cuối cùng cũng,...
Tu Y: Cũng gì? (ngây thơ hỏi)
Văn Mang: Đè ngươi( trận cười phúc hắc)
Tác giả lặng lẽ kéo màn cuối cùng hai nhỏ cũng chính thức về với nhau, mẫu thân tâm ta khóc hảo đau (~~~~~~T~T)~~~~~