“ Ân!... Ngươi..xong rồi?”
“ Ừm chúng ta về thôi” che dấu hảo cảm xúc, Kiến Viên Chí trước giành bước ra cửa đi phía trước sợ Tu
Y phát hiện điểm bất thường, kì thật Kiến Viên Chí luôn là người che dấu cảm xúc rất hảo khi tức giận phát đỉnh điểm hắn cũng có thể ngồi bình thường uống trà miệng cười tươi. Nhưng đối diện cái trời khắc sinh Vĩnh Thúc hắn vẻ ngoài từ từ nứt vỡ, lần đầu là đối đại thúc nảy sinh tà ý định, lần này là đối đại thúc nghi ngờ chi vị mất mát. Chân dài bước nhanh trước bị giữ chặt góc áo không thể khiến hắn không dựng lại.
Áo thun cũ bạc màu bị Tu Y kéo ra có chút dãn ý, làm trông thê thảm hơn, hắn cũng có mạt trận xấu hổ ai bảo hắn sức dài vai rộng đâu, vãn lại xấu hổ không khí nghĩ tới mới được lão bản thưởng đồng tiền cũng đủ bao cho cái này nam chủ một bữa no nê nói tiếp: “ Ngươi…ngươi có muốn…ăn gì không? Ta bao…a”
“ Vĩnh Phúc đại thúc đừng khai vui đùa chúng ta làm gì có tiền chứ” đối với Vĩnh Phúc nguyên bộ trên dưới nói ta siêu cấp nghèo bong bóng khí nhanh chóng bị cấp xì hết, không còn trước giận dữ ôn hòa nói với Tu Y.
“ Mà mà… ta có thưởng..thưởng…a đủ…bao ngươi” lấy làm chắc chắn Tu Y còn vỗ vỗ bên hông hơi phòng túi vải coi như làm chứng.
“ Vậy Vĩnh Phúc đại thúc ngươi chọn đi, ta không có ý kiến gì” ân cái này sập sệ cửa hàng chủ yếu bán chút bún nước loại hình nhìn giá cả cũng đủ ra tiền đi.
Tu Y kêu hai phần mì gà đem về, mất đồng sau xe lại thêm đồng tiền cũng hoa hoa nhiều, trên đường về nhà cả hai đồng thời đều không nói nhau câu nào, hai bên lẫn nhau sinh nghi ngờ khí quê qua giờ đã chà chà tối hẳn lạnh buốt gió Đông hướng hai người quan hệ tự nhiên cảm thấy càng hơn xa cách- đối với không khí hiện này Kiến Viên Chí có chút không hài lòng, hắn cảm thấy quan hệ giữa hai người không nên vậy, đáng ra có thể càng thân mật hơn nhưng lại không rõ giới hạn nơi nào nên hắn cũng đành bỏ qua sau, không nghĩ nữa.
Riêng Tu Y trên đường về đầu nghĩ mãi cách kiếm tiền trong một năm tới, trước nguyên thân một miệng ăn cũng muốn trật vật, nói chi lại có thêm cái miệng chờ bón. Theo nguyên thân ký ức thân tổng tài hàng tỷ Kiến Viên Chí ngoài ngoại hình, năng lực kinh thương, sức diễn siêu cường, thân thủ hàng cao thì còn lại khả năng đều là đống phế thải. Mặt đẹp đã sao khi nông thôn này làm gì chọn mặt gửi vàng, kinh doanh giỏi cũng không nghĩa đi buôn ngoài chợ giỏi, thân thủ cường thì ở đây ngoài giang hồ xóm tối thì cần chi nên tương lai có thể nói trông cậy vào mình hắn.
Tu Y nghĩ đến việc trồng ít rau nuôi vài con gà kiếm đồ ăn bổ sung hằng ngày đương nhiên vẫn là hắn đảm nhiệm nhớ theo nguyên thân ký ức, Kiến Viên Chí đem gà lộng mất, đem rau cấp úng…. Quả thật là đau đầu! Hắn tổng kết lại mình trước kia kỹ năng nấu ăn là bản thân cái nữa là y thuật, võ học, ma pháp. Y thuật không thể mà ùa một cái là ra, đến lúc đó chẳng biết phải giải thích thế nào, võ học như trước đã nói là vô dụng, ma pháp lại càng không. Còn nấu ăn thì được phần chắc chắn hơn chút, hắn lúc nãy có chú ý thuê đầu bếp ở cái tòa hàng lớn, một ngày mười đồng tính ra hơn dọn gạch một ngày chỉ có ba đồng. Như vậy quyết tâm mai hắn lại lên tỉnh lị xem cái công việc ổn định.Còn Kiến Viên Chí coi như là cái bình hoa- hay nói Kiến Viên Chí yên lặng làm bình hoa còn hắn dưỡng gia???
Hai người đi bộ cũng nửa tiếng sau mới thấy căn nhà tường cũ kĩ quen thuộc, được đường dài Tu Y thật cũng chỉ muốn ngủ nhưng cả người đầy mồ hôi thật không quá tốt.
Trước đi tắm xong tới Kiến Viên Chí hai người đều khỏe khoắn trạng thái ngồi bên cái bàn gỗ mục với hai tô mì gà óng ánh vừa mới được đun nóng lên.
Tu Y thì không có cái gì gọi là kén chọn, ăn được thì là ăn, hắn nhanh chóng xì xụp mà xơi bát mì, có lẽ đói cả ngày Tu Y vị giác tự giác bỏ qua cái gọi ngậy chết người, mùi hôi của gà sợi mì thì nhão nhoét. Nhưng bên kia tổng tài vị lại không được như thế, hắn nhìn trước mặt tô mì cứ chần chừ mãi không muốn nhấc đũa ý. Nhìn Vĩnh Phúc có thể ăn như vậy, hắn cũng đành cắn răng mà ăn, được cảm giác no lững bụng thì ngưng cả quá trình đó hắn đều không cảm nhận cái gì là mỹ vị chỉ toàn diện ghê tởm cảm xúc