Tiêu Tẫn có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên đang từng bước từng bước đi sau mình, lần đầu tiên có cảm giác bất lực không biết làm sao.Hắn dừng bước lại, xoay người, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Sắp đến Côn Lôn phái rồi, tuy là ngươi chưa làm việc ác, yêu khí trên người mát lành, nhưng vẫn cứ là yêu. Côn Lôn phái lấy việc trảm yêu trừ ác làm nhiệm vụ, ngươi mà lên đó không tiện lắm đâu, hay là dừng ở đây thôi.”
Thiếu niên nhìn Tiêu Tẫn, đôi mắt to hắc bạch phân minh ngập nước, hàm răng trắng tinh tế khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, nhẹ nhàng kéo ống tay rộng thùng thình của Tiêu Tẫn, “Ta… thực sự rất thích ngươi, không thể ngủ cùng ngươi sao?”
Hơi thở của Tiêu Tẫn có chút hỗn loạn, có trời biết hắn phải cố gắng tự chủ bao nhiêu mới không đỡ trán, cố gắng duy trì phong thái tiên phong đạo cốt (cốt cách như thần tiên) hai tay để sau lưng, “… Câu hỏi này ta đã trả lời vài lần rồi, hiện tại cũng không định thay đổi.”
Đôi mắt của thiếu niên lập tức trở thành u ám, chán nản gục đầu xuống, cả người nhìn cô đơn, hiu quanh hệt như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Tiêu Tẫn không nhịn được, lấy tay vỗ vỗ đầu y biểu lộ sự an ủi, sau đó không chút lưu luyến xoay người, hoán xuất phi kiếm. (gọi kiếm ra để bay)
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn thân ảnh đang điều khiển kiếm trên không trung của Tiêu Tẫn, mãi đến khi hắn biến mất ở phía cuối chân trời mới buồn bã thu hồi ánh mắt.
“… Vì sao không muốn ngủ với ta chứ?” Thiếu niên nghi hoặc lẩm bẩm, “Ta thực sự muốn ngủ với ngươi a, rõ ràng, việc này đối với tu vi của cả hai ta đều tốt, nhưng, vì sao không chịu đáp ứng chứ…?”